Từ Tử Thanh mở ra một con đường đưa Túc Hãn tới trước mặt Huyết Ma, có một con thi ma muốn xông tới, khiến y phải nhanh chóng vung cương mộc ngàn năm lên, một bên thì dùng cương mộc đánh nó, một bên thì xuất phiến lá ra, bức lui một đám thi ma, muốn tìm cho mình một cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Đang lúc chiến đấu kịch liệt, y bỗng cảm thấy có một tầm mắt vô cùng mãnh liệt chiếu thẳng lên người mình, khiến cho y sởn cả tóc gáy, rùng mình ớn lạnh hết cả người.
Từ Tử Thanh hít sâu một cái, nhanh chóng phóng ra hai đạo thanh quang, nhân cơ hội này hướng về phía tầm mắt kia.
Quả nhiên chính là Huyết Ma, ánh mắt của lão tràn ngập tham lam, giống như muốn liếʍ qua từng tấc da thịt trên người y, dáng vẻ như lão cực kỳ đói bụng, muốn nuốt chửng y vào bụng.
Từ Tử Thanh rùng mình một cái.
… Đây là muốn ăn. Huyết ma nảy sinh du͙© vọиɠ muốn ăn y sao?
Bất quá hiện giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, Từ Tử Thanh hít sâu, cố xem nhẹ ánh mắt càn rỡ của lão, tiếp tục chém gϊếŧ thi ma.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nặng nề văng tới, chính là Túc Hãn bị Huyết Ma đánh bay lúc nãy, mắt thấy hắn sẽ rơi thẳng vào đám thi ma, thậm chí đám thi ma kia còn đang muốn dùng toàn lực bổ nhào tới—– Từ Tử Thanh vội vàng vươn tay, nắm cánh tay của hắn lại, kéo tới trước người, đồng thời chém một cái mạnh, đánh nát một con thi ma vừa mới nhào tới trước mặt!
Túc Hãn thất bại, Huyết Ma không dễ đối phó, cho dù có đưa hắn qua lần nữa, cũng không phải là đối thủ của Huyết Ma.
Từ Tử Thanh lập tức hỏi: “ Túc đạo hữu, ngươi còn chống đỡ nổi không?”
Thiếu niên kia liền nghiến răng nghiến lợi đáp: “ Từ đạo hữu cứ tiếp tục đi, ta…ta chịu đựng được!”
Túc Hãn bị Huyết Ma đánh bay, cổ họng cảm thấy tanh ngọt, cơ hồ là muốn phun máu. Nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, làm gì có thời gian để chữa thương, đành phải cố sức mà chống đỡ thôi.
Hắn hung hăng nuốt xuống ngụm máu đang nghẹn trong cổ họng, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết lên phi kiếm. Ánh lửa màu xanh lam thoáng chốc bùng lên, hỏa quang ảm đạm lúc trước chỉ trong thoáng chốc liền sáng rực hẳn lên.
Túc Hãn không để ý đến toàn thân đau đớn, chỉ cảm thấy hắn bị Huyết Ma đánh văng như vậy, có thể nói là mất sạch mặt mũi. Nếu không thể tìm về mặt mũi thì đúng là khiến người khác phải xem thường mà!
Thoáng chốc cảm thấy không cam lòng, một phần vì tính khí thiếu niên bồng bột, một phần vì còn có huyết hải thâm thù, còn thêm nhiều nguyên nhân khác cộng chung vào, khiến Túc Hãn càng lên tinh thần, móc từ ngực ra một viên đan dược, muốn liều mạng chém gϊếŧ thêm lần nữa!
Thanh quang bao phủ toàn thân Từ Tử Thanh, khí ấ
Ất Mộc liên tục phóng xuất ra ngoài, có vô số phiến lá màu xanh biếc chuyển động xung quanh y, tạo thành một vòng tròn bảo hộ, ở trong huyết vụ khôn cùng lộ ra một cỗ tươi mát xanh biếc.
Y cũng rất muốn tốc chiến tốc thắng, bên kia Huyết Ma đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bởi vì lão mắc thao túng đại trận nên không thể bổ nhào tới đây. Nhưng dù sao lão cũng là mượn lực của đại trận, vì vậy linh lực tiêu hao so với hai người bọn họ cũng không kém bao nhiêu. Nhưng nếu bọn họ phải liên tục chém gϊếŧ thi ma như vậy, cho dù linh lực có hùng hậu đến đâu, cũng không thể tiếp tục duy trì lâu dài được nữa.
Huyết Ma thấy Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn chém gϊếŧ thi ma nhẹ nhàng thảnh thơi như vậy, cũng nhìn ra được tâm tư của Từ Tử Thanh, liền khặc khặc cười lên một tiếng quái dị. Lão vung vẫy huyết kỳ trong tay, tốc độ của đám thi ma bỗng nhiên tăng nhanh gấp đôi!
Túc Hãn bị ép đến luống cuống tay chân, trong lúc vô ý đã bị thi ma dẫn đi xa. Nhưng so với hắn thì Từ Tử Thanh gặp phiền phức hơn, do Huyết Ma ra lệnh, hơn phân nửa đám thi ma đều bao vây xung quanh y.
Vô số cốt trảo nhanh chóng chộp tới, cánh xương chớp lóe, vô số máu loãng bắn tung tóe, bắn vào vòng thanh quang hộ thân của Từ Tử Thanh, khiến nó bị nhiễm bẩn, cứ tiếp tục như vậy, thanh quang sẽ bị nhiễm bẩn hoàn toàn, gần như lan khắp người!
Từ Tử Thanh kinh hãi, vung cương mộc chém xuống chỗ thanh quang bị nhiễm bẩn, nhưng khi làm động tác này, liền khiến cho hành động bản thân chậm lại một chút. Có một con thi ma nhân cơ hội này, nhào tới trước mặt y!
Mắt thấy Từ Tử Thanh sẽ bị một đám cốt trảo bắt lấy, đột nhiên “ Chi chi” vang lên, xương sọ của mấy con thi ma bị kiếm khí xuyên thủng, hóa thành tro cốt.
Là kiếm khí của Vân Liệt!
Trong lòng Từ Tử Thanh vui vẻ, nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy được hư ảnh mờ ảo cách đó không xa, mặc dù đã bị thi ma che lấp hơn phân nửa, nhưng kiếm quang kiên cố không gì có thể phá nổi lại hóa thành từng vệt sáng trắng dài, chạy toán loạn xung quanh y.
Mới chỉ hơn một tức , hơn một trăm con thi ma vây xung quanh toàn bộ đều bị kiếm khí đâm thủng! Triệt để hóa thành tro bụi…
Lại thiếu Vân huynh thêm một lần ân cứu mạng nữa rồi. Từ Tử Thanh thầm nghĩ, nhưng trong lòng dần dần trầm tĩnh lại.
Y cũng không phải người ngu dốt, trước đó Vân Liệt không hề xuất thủ, chắc là vì để cho y đối chiến với thi ma, gia tăng thêm kinh ngiệm chiến đấu. Lúc này thấy y quả thực không còn sức tự vệ, mới ra tay cứu y, thực sự đúng là dụng tâm lương khổ.
Từ Tử Thanh tất nhiên không phải người không biết tốt xấu, nếu nguy nan đã được hóa giải hơn phân nửa, thấy kiếm khí cũng không bay đến nữa, y liền lần nữa ra tay. Lúc nãy bởi vì vừa trải qua nguy hiểm đến tính mạng, lần nữa nhìn lại thi ma cả người đầy máu tươi, y cũng nhiều hơn vài phần thong dong.
Y bên này đã tỉnh táo lại, Huyết Ma bên kia lại hận đến nghiến răng. Những chuyện xảy ra trong đại trận, lão là người thao túng trận pháp, làm sao lại không biết cho được?
Trước đó, lão không hề phát giác ra, nhưng bây giờ lại thấy được, chẳng biết thiên hồn này từ đâu tới, kiếm khí bá đạo bén nhọn như vậy, sát ý như kiếm phong, từng sợi từng sợi mảnh, mỗi một cái đều như muốn chém người khác thành từng mảnh nhỏ!
Tên nhãi này vừa rồi không ra tay, bây giờ tại sao lại nhiều chuyện như vậy! Trong lòng lão bùng lên phẫn nộ, thầm nghĩ, bất quá chỉ là một hồn phách mà dám vào trong đại trận này, nhìn xem lão sử xuất trận pháp biến hắn thành chất bổ cho trận pháp này như thế nào!
Trong đầu lão vừa nổi lên ý niệm, thì tay đã vung vẩy huyết kỳ làm ra mấy tư thế khác, thoáng chốc trận pháp liền biến đổi.
Ngay cạnh chỗ của Vân Liệt đang đứng, huyết vụ rút sạch không còn một mống…sau đó biến thành một con hổ bằng máu, cao cỡ một người, há cái miệng khổng lồ hướng đầu Vân Liệt táp tới.
Vân Liệt cũng không làm động tác gì khác, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh này giống như trống chiều chuông sớm, ầm ầm vang lên trong đầu Huyết Ma, đồng thời con hổ máu phát ra một tiếng hét thảm, thoáng chốc liền tan thành mây khói!
Tính sai! Sắc mặt Huyết Ma kịch biến!
Hắn rốt cuộc là ai!
Huyết Ma không bao giờ ngờ tới, chỉ là một luồng thiên hồn mà lại có uy lực bực này, cho dù là quỷ tu tầm thường, ở trong trận pháp này cũng phải bị khắc chế ba phần, nhưng thiên hồn này lại có bản lãnh như vậy?
Ngay lập tức lão liền không dám hướng Vân Liệt xuất thủ nữa, nhớ lại vừa rồi thanh sam thiếu niên sắp thất thủ thì người này mới ra tay cứu giúp, càng cảm thấy hôm nay mình chắc chắn lành ít dữ nhiều…
Tâm tư chuyển động liên tục, sắc mặt Huyết Ma âm trầm, liền âm thầm làm một chỉ quyết.
Hiện giờ, chỉ còn một biện pháp cuối cùng. Nếu vẫn không được….trong lòng lão dâng lên hận ý , thầm nghĩ: “ Nếu vẫn là không được, vậy thì lão sẽ kéo hai thằng nhóc kia chôn cùng!”
Từ Tử Thanh đang chém gϊếŧ mấy con thi ma, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Cấm chế y bày ra đã bị phá!
Từ Tử Thanh vô cùng lo lắng, hai huynh đệ Đông Lê Hi cùng Đông Lê Chiêu đang ở trong phòng, y đặc biệt bày ra cấm chế cho họ, cũng là vì muốn bảo vệ hai người.
Ban đầu y cứ nghĩ rằng y cùng Túc Hãn đại chiến Với Huyết Ma, Huyết Ma cũng không có biện pháp nào làm khó huynh đệ hai người bọn họ. Không ngờ Huyết Ma lại có biện pháp khác, không biết làm sao lão có thể giải trừ được cấm chế.
Chỉ là hiện giờ Từ Tử Thanh cũng vô phương cứu giúp, hiện giờ y chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, đâu còn năng lực để bảo vệ hai huynh đệ nữa!
Từ Tử Thanh liếc mắt nhìn Túc Hãn, thấy hắn bị thi ma bức lui hơn một dặm, mặc dù chỗ đó thi ma thưa thớt, nhưng ít nhất cũng có khoảng bốn đến năm mươi con, cũng không thể thoát ra để cứu giúp. Rơi vào đường cùng, Từ Tử Thanh thu hồi cương mộc ngàn năm, một sợi đằng mạn màu trắng rơi ra từ lòng bàn tay y.
Thị Huyết Yêu Đằng, là một loài chuyên ăn huyết nhục, nơi này huyết khí rất đậm, chắc chắn có thể cho nó ăn no đến chán chê.
Từ Tử Thanh bởi vì biết máu trong đại trận này toàn bộ đều là của người phía Nam, nên không muốn yêu đằng nhiễm phải,, nhưng hiện giờ phải mau chóng cứu người, cũng không còn cách nào khác.
Nếu đã có quyết định, Từ Tử Thanh cũng không chậm trễ nữa, sắc mặt y hơi nghiêm nghị, giơ tay lên phóng yêu đằng ra ngoài!
Quả nhiên bạch sắc yêu đằng ở trong không trung vẽ ra một mạt hư ảnh nhàn nhạt, huyết vụ dày đặc bỗng nhiên hội tụ thành một dòng nước, nhanh chóng vọt về hướng nó.
Không lâu sau, phạm vi trong vòng một trượng xung quanh Từ Tử Thanh, tất cả huyết vụ đều bị hút sạch, vật bị huyết vụ che lấp trước đó cũng toàn bộ hiển hiện ra.
Mà bạch sắc yêu đằng đang hút huyết vụ, rất nhanh liền biến thành hồng đằng, càng hút nhiều huyết vụ, màu đỏ lại càng thêm đậm và sáng, từ màu hồng tới ửng đỏ, từ ửng đỏ tới đỏ tươi, cuối cùng giống như dùng hồng ngọc khắc thành, oánh nhuận khả ái. Khi nhìn kỹ thì kinh mạch rõ ràng, giống như được thiên nhiên mài dũa, lại tựa như có máu đang lưu động bên trong, linh quang lấp lóe.
Huyết vụ xung quanh đều bị hút sạch sẽ, yêu đằng vẫn không dừng lại, nó đã sớm đói bụng đến sắp chết, lúc này khó có được một lần ăn no nê, tất nhiên là chẳng chịu dừng tay.
Vì vậy huyết vụ ở xa hơn cũng bị hóa thành huyết lưu, từng đạo từng đạo chạy đến, dùng mắt thường cũng thấy được cả một đại trận vô cùng lớn lấy tốc độ cực nhanh đang sụp đổ. Đám thi ma mới vừa rồi diễu võ dương oai, bay loạn khắp bầu trời, vì không có đại trận chống đỡ, nên đều biến trở về nguyên hình, rơi xuống đất…
Chỉ trong vài tức nữa thôi, cả trận pháp này sẽ bị phá bỏ.
Chính lúc này, Từ Tử Thanh bỗng nghe được một tiếng kêu đau, vội vàng quay đầu, chỉ thấy hai con thi ma hóa thành khung xương ngã xuống trước mặt hai huynh đệ Đông Lê Hi và Đông Lê Chiêu. Đông Lê Hi đang bị trọng thương trong người, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn được Đông Lê Chiêu bên cạnh đỡ lấy.
Thấy hai người họ không có việc gì, Từ Tử Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may đúng lúc, bọn họ vẫn chưa bị chút thương tổn nào. Không nói đến huynh đệ hai người bọn họ cùng y cũng có vài phần giao tình, y tuyệt đối sẽ không để hai người phải chết. Càng không nói đến việc tranh chấp với ma đạo mà thiên đạo ban xuống, nếu họ chết, việc của y sắp thành sẽ biến thành thất bại.
Thi ma ngã xuống, Huyết Ma lại đưa tay chộp một cái, muốn hút huynh đệ hai người bọn họ đến bên người.
Từ Tử Thanh sao có thể để lão làm như vậy, khó khăn lắm mới phá vỡ được trận pháp, nếu hai huynh đệ lại rơi vào tay Huyết Ma, chẳng phải là phí công tốn sức?
Chỉ là yêu đằng đang ăn đến vui vẻ, y làm sao dám lấy nó đến quấn người kéo tới chứ? Lập tức liền vỗ tay, đem yêu đằng thu hồi vào trong cơ thể. Sau đó nghiêng người, phóng ra vài sợi dây leo màu xanh, cuốn vào thắt lưng hai người.
Bên kia Túc Hãn thấy thi ma đột nhiên rơi xuống, hơi ngây người, lại thấy huyết vụ trong đại trận đã biến đâu mất, mặc dù chẳng biết phát sinh chuyện gì, nhưng cũng nhanh bay trở lại. Hắn thấy Từ Tử Thanh đang cùng Huyết Ma tranh đoạt hai huynh đệ Đông Lê, liền nhào đến, quát to: “ Ma đầu, ăn một kiếm của ta!”
Huyết ma bất ngờ không kịp đề phòng, bị Túc Hãn quét ra một đạo kiếm quang, lão liền thối lui về phía sau, trên cánh tay bị rạch một miệng máu, lộ ra xương trắng bên trong, đau đớn đến khó nhịn.
Lão vừa lùi lại, thì Từ Tử Thanh cũng thành công, thu dây leo lại, đem hai huynh đệ kéo đến bên người. Y lại kéo thêm cái nữa, hai người họ liền an toàn tiếp đất.
Vành mắt Huyết Ma nổi lên hung bạo, biết đại thế đã mất.
Lão vốn dĩ muốn bắt hai huynh đệ làm con tin, nhưng nếu kế hoạch này thất bại, cũng coi như hết.
Hiện giờ, tạm thời không thể động chạm gì đến thiên hồn kia, còn nói đến sợi dây leo trong lòng bàn tay thanh sam thiếu niên kia, cư nhiên có thể hút huyết hết toàn bộ huyết vụ trong đại trận, quá mức quỷ dị! Lão cũng không thể làm gì y cả.
Huyết Ma giận tái mặt, bây giờ trong đầu lão chỉ còn một ý niệm.
Cổ tay lão run lên, đại trận mặc dù bị phá, nhưng huyết kỳ vẫn là binh khí hạng nặng, cũng có thể liều mạng cùng hai oa nhi kia.
Đã quyết định sống mái đến cùng, Huyết Ma cắn đứt đầu ngón tay, bôi máu lên người Huyết Mã, phút chốc trên lưng ngựa liền sinh ra một cái bướu, bướu vỡ ra, biến thành một đôi cánh.
Huyết Ma nhảy lên lưng ngựa, Huyết Mã ngay lập tức liền tung vó xông thẳng ra!
Từ Tử Thanh thấy thế, nhẹ nhàng thả hai huynh đệ Đông Lê ra, để cho Túc Hãn tiếp được, sau đó liền rút cương mộc ngàn năm ra, chính diện nghênh chiến.
Huyết kỳ rất nặng, cộng thêm tư thế vỗ cánh lao mạnh xuống của Huyết Mã, càng khiến cho nó càng thêm uy mãnh. Hai tay Từ Tử Thanh cầm cương mộc, cố sức chống đỡ huyết kỳ!
“ Bính bính…”
Một tràng tiếng va chạm vang lên, cương mộc ngàn năm mặc dù vô cùng cứng rắn, nhưng khí lực của Từ Tử Thanh vẫn chưa đủ, bị huyết kỳ đánh cho liên tiếp lui về sau, hai chân trượt dài trên mặt đất để lại dấu vết thật sâu.
Túc Hãn để huynh đệ Đông Lê qua một bên, cao giọng nói: “ Từ đạo hữu, ta đến giúp ngươi!”
Liền giơ cao kiếm, lao vào cùng Từ Tử Thanh đối địch.
Hai người cứ như vậy chống đỡ Huyết Ma, kiếm thuật của Túc Hãn cao hơn Từ Tử Thanh không chỉ một bậc, nhưng cũng cần có Từ Tử Thanh lược trận cho hắn, hai người đánh đến hăng hái. Kiếm pháp của Từ Tử Thanh không được tốt, cho nên tỉ mỉ quan sát Túc Hãn xuất kiếm.
Túc Hãn quả thực thiên tư bất phàm, tuy lúc trước từng bị Huyết Ma đánh bay, nhưng hiện giờ cũng nghĩ ra cách thức đối phó.
Người dùng kiếm, phải kiên định không gì bẽ gãy được. Kiếm chiêu, phải nhanh và mạnh không gì có thể phá vỡ được.
Túc Hãn hai tay giơ kiếm, hai tay dùng sức, đem trăm chiêu hóa thành một chiêu, lấy một điểm trên huyết kỳ làm mục tiêu, không ngừng liên kích. Một chiêu chém ra, kỳ thực là trăm chiêu, tích lũy như vậy, tầng tầng lớp lớp công kích huyết kỳ, đánh tan lực đạo của nó.
“ Binh binh binh binh binh binh binh binh———”
Âm thanh liên kích lanh lảnh bên tai không dứt, chiêu thức của Huyết Ma bá đạo, còn Túc Hãn thì lại xuất kiếm rất nhẹ nhàng, trường kiếm của hắn hóa thành một đoàn lam ảnh, cực lực ngăn trở huyết kỳ, tuyệt không lui về phía sau!
Từ Tử Thanh nhìn cảnh này, cảm xúc dâng trào, y hít sâu một hơi, điều động kinh mạch hai tay, cơ thể vang lên mười tiếng nổ, mười tiếng nổ thành trăm tiếng nổ! Thành!
Từ Tử Thanh xoay người, lao vào song song cùng Túc Hãn chiến đấu với huyết kỳ!
Lúc trước một mình Túc Hãn phải khó khăn lắm mới có thể ngăn trở huyết kỳ, hiện giờ hai người cùng xuất thủ, lực đạo tăng lên gấp đôi. Huyết Ma chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực đại liên tục không ngừng vọt tới, một mình lão khó có thể đối phó nổi, song chưởng nặng ngàn cân, gần như chẳng giơ lên nổi! Tay này dù sao cũng là tay của người phàm, cho dù có cố dốc hết toàn lực, cũng không thể chống đỡ nổi tiến công thế này, trong ngực Huyết Ma càng thêm nặng nề khó chịu.
“ Ọe!” Một ngụm máu mang theo chút vụn gan bị vỡ phun ra, hai tay Huyết Ma rung động, giật dây cương Huyết Mã, khiến nó lui về sau.
Nhưng Túc Hãn cũng không buông tha, trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác, kiếm tiếp theo chém ra không phải nhằm vào Huyết Ma, mà chuyển hướng qua Huyết Mã—–“ Xoát!”
Một kiếm chém qua, đầu ngựa liền bay lên, máu văng tung tóe khắp nơi.Huyết Mã bốn vó mềm nhũn, ngã xuống đất không dậy nổi.
Toàn thân Huyết Ma bị văng ra, rớt trên mặt đất, hai mắt lão tràn đầy hận ý.
Hai tay lão đã bị phế, không thể kháp quyết được nữa, thân thể bị trăm ngàn vết thương, lại không dám để nguyên thần xuất khiếu. Đủ loại biểu hiện chứng minh lão đã cùng đường mạt lộ, không có khả năng quay lại nữa.
Cho dù hiện giờ lão muốn kéo theo một người nữa cùng đồng quy vu tận, cũng không thể!
Tuy vậy, nhưng Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn vẫn bày ra tư thế sẵn sàng nghênh địch, hai người nhìn chằm chằm Huyết Ma, tuyệt không nửa điểm sơ sẩy.
Ngay lúc này, Huyết Ma bỗng giật vạt áo ra, lộ ra l*иg ngực trơn bóng, cười khặc khặc: “ Lão phu hôm nay lật thuyền trong mương, rơi vào tay hai oa nhi các ngươi. Đến đây đi!” Lão vỗ ngực một cái, “ Cứ đâm vào đây này!”
Bàn tay Huyết Ma đập đập vùng ngực, da thịt trơn bóng bỗng nhiên co rút, có một cái gì đó đang giãy dụa nhô ra, ngũ quan rõ ràng, giống như mặt người.
Đông Lê Hi nhìn thấy, khẽ bật thốt lên: “ Tiêu Đồ…”
Khuôn mặt kia dường như nghe thấy được, giãy dụa nhúc nhích như muốn quay đầu: “ Thái tử điện hạ!”
Trong mắt Từ Tử Thanh lóe ra một tia không đành lòng: “ Thái tử điện hạ, đây chính là Tiêu Đồ sao?”
Đông Lê Hi gật đầu một cái: “ … đúng vậy.”
Trên mặt Huyết Ma hiện lên ngông cuồng: “ Lão phu ký thác lên hồn phách của Tiêu Đồ, cùng liên hệ với nguyên thần của lão phu, nếu lần này lão phu chết, Tiêu Đồ hắn cũng phải bồi lão phu cùng hồn phi phách tán thôi!”
Lời này của lão vừa ra khỏi miệng, trong sân liền có mấy người biến sắc.
Từ Tử Thanh trong lòng biết Huyết Ma không hề nói dối, mặc dù lão lưu lại hồn phách của Tiêu Đồ, bất quá chỉ là vì muốn đoạt vận mà thôi, tất nhiên sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn, khiến Tiêu Đồ khuất phục lão. Dùng Đông Lê Hi uy hϊếp là thứ nhất, dùng hồn phách Tiêu Đồ liên hệ với nguyên thần của lão là hai.
Huyết Ma nợ máu chồng chất, có chết cũng không hết tội, nhưng Tiêu Đồ là thân bất do kỷ, cho dù có tư tâm với Đông Lê Hi, suýt nữa hại nước Thừa Hoàng rơi vào tay ma đồ, nhưng dù sao hắn cũng là một người phàm, không có sức chống cự mới dùng cách này, cũng coi như có thể tha thứ. Vì vậy Tiêu Đồ chết cũng coi như thôi, nhưng nếu phải hồn phi phách tán…Tiêu Đồ đâu có tội tình gì chứ?
Trong lòng Từ Tử Thanh thầm thở dài, có chút không đành lòng.
Bộ dàng chần chờ không thể xuống tay của y bị Huyết Ma nhìn thấy, lão càng lúc càng ngông cuồng. Lão bất quá chỉ là trước khi chết muốn ép buộc hai người một chút mà thôi, những tu sĩ chưa trưởng thành này vậy mà đi để ý một hồn phách người phía Nam, chẳng phải là buồn cười chết lão hay sao?
Túc Hãn nhíu mày nói: “ Từ đạo hữu, tuy có lỗi với người phàm, nhưng trừ ma quan trọng hơn, chúng ta không thể mềm lòng được.”
Từ Tử Thanh sao lại không biết đạo lý này được, y nghiên đầu nhìn một cái, thoáng nhìn thấy sắc mặt Đông Lê Hi trắng bệch, cũng không biết vì vết thương hay đau xót cho Tiêu Đồ.
Nhưng mặt người trên ngực Huyết Ma lại rung động, cười vang nói: “ Bất quá chỉ là hồn phi phách tán mà thôi, hai vị tiên trưởng, cứ ra tay đi!” Chỉ cần diệt trừ tà ma này, nước Thừa Hoàng không còn gì nguy hiểm nữa, người yêu trong lòng hắn, cũng không còn lo lắng nữa…
Nếu chết đi, không biết được đầu thai làm người hay là súc? Tóm lại cũng không phải Tiêu Đồ hắn, huống chi hắn còn có thể hưởng thụ đoạn thời gian này, có thể cùng người trong lòng quan hệ thể xác, đã cảm thấy mãn nguyện, chết cũng không hối tiếc!
Túc Hãn lớn tiếng nói: “ Được, ngươi cũng là coi như là một người phía Nam chính trực, ta sẽ cho ngươi ra đi thống khoái!”
Từ Tử Thanh nhắm mắt, cũng gật đầu: “ Chỉ có thể như vậy.”
Hai người thương định, một người xuyên thủng tim Tiêu Đồ, một người xuyên thủng tử phủ Tiêu Đồ, đánh nát nguyên thần Huyết Ma, không cho lão một con đường nào để chạy trốn!
Từ Tử Thanh cầm cương mộc ngàn năm trong tay, bởi vì tu vi của y cao hơn, nên nguyên thần của Huyết Ma là do y gϊếŧ. Y cùng Túc Hãn nhìn nhau, đang muốn động thủ.
Lúc này một bóng trắng bỗng hiện ra, đứng cạnh Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh khẽ run: “ Vân huynh?”
Túc Hãn vừa mới chiến đấu kịch liệt, nên không nhìn thấy Vân Liệt, lúc này thấy hắn hiện ra, vô cùng ngạc nhiên: “ Đây là?”
Vân Liệt vẫn chưa trả lời, chỉ lãnh đạm nói: “ Hỏa khí của hắn nhiệt lượng nóng cháy, nếu bắn trúng hồn phách, tất nhiên sẽ tiêu tán. Mộc khí của ngươi ôn hòa, nếu ngươi xuất thủ, hồn phách của Tiêu Đồ có lẽ sẽ được bảo tồn.”
Từ Tử Thanh vô cùng vui mừng: “ Vân huynh, lời ấy có thật hay không?”
Vân Liệt nói: “ Có thể thử một lần, làm đi.” Sau đó không nói gì nữa.
Túc Hãn đầy bụng nghi vấn, nhưng cũng biết lúc này cũng không thích hợp để hỏi. Lần này sửa lại vị trí động thủ của hai người, hắn cũng không phải thật sự muốn hủy đi hồn phách của người kia, nên cũng không dị nghị gì.
Vì vậy hai người đổi chỗ lại cho nhau.
Trường kiếm của Túc Hãn chói lóa ánh lửa, ầm ầm đâm vào mi tâm của Tiêu Đồ! Phút chốc tử phủ bị xuyên thủng, nguyên thần bên trong tru lên một tiếng, bị ánh lửa xanh lam đốt cháy đến tan tành mây khói!
Đồng thời Từ Tử Thanh cũng xuất thủ, cương mộc ngàn năm đâm thẳng vào mặt người.
Khuôn mặt của Tiêu Đồ há miệng, sau đó liền biến mất dưới cương mộc, vô thanh vô tức.
“Nếu có kiếp sau…” thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, cũng không biết có ai nghe được gì không nữa.