Kỳ Lẫm là một người cô độc, cô độc đến làm cho người khác nổi giận.
Từ khi 6 tuổi, Kỳ Lẫm bắt đầu rời đi gia tộc một mình sinh hoạt, 6 tuổi, ở tuổi này cho dù có là đứa trẻ hiểu chuyện cũng sẽ ở trong ngực ba mẹ khóc nhè làm nũng, nhưng Kỳ Lẫm lại chỉ có một mình, bên cạnh không có một người thân.
Nhưng mà đại khái trời sinh Kỳ Lẫm có năng lực sinh tồn tương đối cao, đang ở trong một đại gia tộc, rời đi cũng rất tốt, gian nan ở bên ngoài cũng chưa chắc bằng sống trong gia tộc, nên hắn cũng không oán không hận.
Cứ như vậy một người cô độc lớn lên, hắn kỳ thật sống rất tốt, từ nhỏ đến lớn lên rồi đi học, một đường thông thuận.
Cô độc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là làm một người cô độc lại cảm nhận được ấm áp hạnh phúc, làm một người từ trước tới nay không có nhà lại cảm nhận được không khí gia đình, làm hắn không thể trở thành một người cô độc thuần tuý như trước.
Đây là nguyên nhân Kỳ Lẫm thống khổ, cũng là nguyên nhân ba năm trước Kỳ Lẫm bị đả kích, người làm hắn thương tích đầy mình chính là Sở Tây Nam.
Mà Sở Tây Nam, cậu ta vĩnh viễn sẽ không biết, cậu ta đánh mất không phải chỉ là một tình yêu, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta.
Một người cô độc lại không thể chống cử được sự ấm áp đơn giản bình phàm này, Kỳ Lẫm đột nhiên sáng tỏ, rằng mình vì cái gì ở trong quán bar ngày đó lại cứu tiểu bạch thỏ này, lại vì sao lơ đãng đem người về nhà.
Người này nghe nói đã là nam nhân hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sạch sẽ lại ấm áp, xác thật đã làm hắn không tự giác mà động lòng, giống như Sở Tây Nam lúc trước mà hắn yêu.
Chỉ là hắn đã không còn là Kỳ Lẫm của ba năm trước đây nữa, sẽ không dễ dàng yêu bất luận kẻ nào, bất luận người này về sau có trở thành Sở Tây Nam thứ hai hay không.
“Làm một vài món.” Thẩm Nhất Phàm có chút ngượng ngùng giải thích: “Tôi nhìn bầu trời đã tối, mà trong nhà bếp cậu cái gì cũng có nên tôi làm một ít rau dưa, bởi lúc chiều tôi cũng chưa ăn.”
Thẩm Nhất Phàm càng nói thanh âm càng nhỏ, y vốn là không hay nói dối, da mặt lại mỏng, nói xong liền chột dạ. Y rõ ràng là có mục đích, y muốn tới gần người nam nhân này.
“Xin lỗi, chưa được cậu cho phép đã đến làm lộn xộn nhà bếp của cậu.”
Kỳ Lẫm cười ra tiếng: “Thì ra giáo sư đảm đang như vậy, tôi sao trách anh được, cao hứng còn không kịp này.”
Kỳ Lẫm nói xong trực tiếp đi qua, trên bàn đã bày hai món xào, một là hành lá xào đậu hủ còn một cái cà chua xào trứng gà.
Nói thật, đối với người không nấu cơm, đói chỉ nấu gói mì đơn giản như Kỳ Lẫm thì vài món này khá xa lạ, thời gian hắn dùng cơm không cố định, có nhiều lúc trực tiếp không ăn, nhưng một người sống cũng không nên sinh hoạt tuỳ ý như vậy, chỉ là món ăn ở bên ngoài dù có ngon đến đâu ăn nhiều cũng sẽ thấy vô vị.
“Tôi có thể nếm thử không?” Kỳ Lẫm có chút cao hứng nhìn, trong mắt lại có chút chờ mong.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Thẩm Nhất Phàm sợ ngây người, vì thế vội vàng gật đầu: “Đương, đương nhiên có thể.”
Thẩm Nhất Phàm nói xong, hành động còn phản ứng trước cả đại não, một tay cầm lấy cái muỗng xúc một ít trứng gà xào cà chua đưa đến trước mặt Kỳ Lẫm.
Thẳng đến lúc này Thẩm Nhất Phàm mới cảm thấy ngượng ngùng, rốt cuộc bọn họ cũng không phải quan hệ thân mật gì đó.
Không nghĩ tới Kỳ Lẫm lại không chút khách khí giơ tay bắt được cái tay đang cầm muỗng của Thẩm Nhất Phàm, sau đó liền há miệng đem trứng gà ăn vào.
Nhất thời, hình ảnh này trong bếp trở nên ấm áp lại ái muội.
Kỳ Lẫm phát ra tán thưởng thật lòng: “Ăn ngon.”
“Thật không?” Thẩm Nhất Phàm trong lòng vui vẻ.
“Thật.” Kỳ Lẫm buông ra tay y: “Không ngờ tới giáo sư Thẩm tay nghề tốt như vậy.”
“Kêu tên của tôi được rồi.” Thẩm Nhất Phàm mím môi, xem ra lựa chọn lưu lại là sáng suốt.
“Được.” Kỳ Lẫm vừa nói vừa nhìn nhà bếp xa lạ mà cảm thán: “Nhà bếp của tôi rốt cuộc được sử dụng đúng nhiệm vụ.” Ngay cả dì quét dọn cũng không dùng qua: “Đáng tiếc chỉ được hôm nay.” Hắn vồn rất lười nấu ăn.
“Không sao! Chỉ cần cậu muốn tôi sẽ đến nấu.”
Thẩm Nhất Phàm vừa nghe thấy lời hắn liền vội vàng buột miệng thốt ra, nhưng vừa dứt lời lập tức hối hận, thật đường đột, bọn họ còn chưa tính là bạn bè.
Kỳ Lẫm lại cười, giống như đã chờ những lời này của y: “Đây là anh tự nói, tôi sẽ nhớ rõ đấy.”
“A Được, nhất định.” Ngoài ý muốn có được kinh hỉ, Thẩm Nhất Phàm vui mừng khôn xiết, y quả thực cầu mà không được.
Kỳ Lẫm cong cong khóe môi: “Đã xong chưa, vừa vận động nên rất đói.”
“Lập tức xong ngay.” Thẩm Nhất Phàm mặt đỏ như máu.
Kỳ Lẫm cười cười, lúc này mới đi khỏi phòng bếp, một bộ tư thái chờ vợ nấu cơm, không thể không nói, tâm tình không tốt lúc gặp lại Sở Tây Nam đã tiêu tan hết, ngược lại tâm trạng còn tốt hơn.
“Là dì nấu cơm sao?” Tô Nhiên ngồi ở trong phòng khách vừa nhìn thấy Kỳ Lẫm đi ra liền hỏi, cậu nghĩ là dì giúp việc tại nhà của Kỳ Lẫm, nói thật cậu cũng rất đói bụng.
Kỳ Lẫm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn đôi chân dài trơn bóng lộ ra bên ngoài áo sơ mi, đúng là cảnh sắc đẹp: “Không phải, là Thẩm Nhất Phàm.”
“A, thật sao?!” Tô Nhiên lại lần nữa kinh ngạc, sau đó càng thêm không hiểu quan hệ của hai người này, chẳng lẽ họ là người yêu? Nhưng nếu là vậy sao Thẩm giáo sư lại chấp nhận chuyện của cậu và hắn? Hơn nữa lại là bộ dáng không chút nào để ý?
Tô Nhiên là người thông minh, tuy rằng trong lòng rất tò mò nhưng thấy Kỳ Lẫm không có ý định giải thích, cậu cũng không hỏi sâu, muốn thừa dịp này xin số điện thoại của Kỳ Lẫm.
“Em chỉ là muốn sau này có thể trực tiếp liên hệ với anh.” Tô Nhiên có chút khẩn trương, người trước mặt không giống những ‘nhân viên phục vụ’ khác, người tìm đến hắn có rất nhiều, cậu muốn gặp hắn còn phải mất nữa năm mới được.
Trước kia có thể chờ, hiện tại cậu lại có lòng tham, chờ không được.
Kỳ Lẫm đối Tô Nhiên kỳ thật rất vừa lòng, nếu như hắn không hài lòng thì lớn lên có xinh đẹp lại có tiền thì hắn cũng sẽ không gặp lại lần nữa, còn nếu hắn coi trọng, Kỳ Lẫm tự nhiên sẽ không keo kiệt chút nào.
Vì thế ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhiên mà sảng khoái cho số điện thoại cũng WeChat.
Lần đầu tiên căn nhà trống vắng bổng trở nên náo nhiệt, Kỳ Lẫm tâm tình rất tốt ăn uống cũng ngon hơn, mà trong lòng Thẩm Nhất Phàm với Tô Nhiên đồng dạng hiểu rõ mà không nói, phản phất như không để ý mối quan hệ của người kia với Kỳ Lẫm, cho nên một bửa cơm này lại ngoài ý muốn hài hoà.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nhất Phàm thu thập chén đũa, Kỳ Lẫm đưa Tô Nhiên đến tủ quần áo tuỳ tiện tìm kiện quần áo thích hợp.
Quần áo của hắn đối với Tô Nhiên mà nói có phần rộng hơn nhiều, quần càng dài hơn. Thế nên hắn tìm cho cậu quần thể thao, miễn cưỡng có thể mặc, cái áo sơ mi ban nãy cũng không đổi.
Sau đó, Kỳ Lẫm lái xe đưa hai người về nhà. Một đường chạy xe về nhà, Kỳ Lẫm tự mình cảm thấy không hiểu được tẻ nhạt, ba năm nay bên người hắn chưa bao giờ thiếu đàn ông, còn chưa nói rất nhiều người muốn nhào lên người hắn, nhưng trên thực tế Kỳ Lẫm vẫn luôn một mình.
Lại nói Tô Nhiên, tâm tình cậu xưa nay chưa từng sung sướиɠ như vậy, sung sướиɠ đến mức cậu hoàn toàn quên sự kiện hồ nháo hôm nay, người đàn ông này còn đem em trai cậu làm.
Vì thế vào lúc mở cửa phòng ra Tô Nhiên liền cảm giác được hắc khí tràn ngập căn phòng, là một cổ oán khí cùng với sát khí rất mãnh liệt.
Tô Nhiên giật mình một cái, cậu như thế nào lại quên mất, em trai cậu từ nhỏ tính cách đã hoàn toàn trái ngược với mình, từ nhỏ là người chuyên gây rắc rối, không sợ trời không sợ đất, bá khí cuồng ngạo, nói nhẹ là giáo bá, nói nặng thì là một đứa lưu manh.
Tô Nhiên học tập rất tốt, luôn luôn dẫn đầu, còn Tô Mễ rất có năng khiếu thể dục. Có thể thấy hai người họ không chỉ có tính cách trái ngược, ngay cả sở thích, thành tích, thể lực cũng hoàn toàn ngược nhau.
Tóm lại, em trai cậu là một đứa cuồng ngạo có thù tất báo, mà nay cậu ta còn bị một người đàn ông thượng, cái này so với một đao chém còn muốn mạng hơn.
“Người đàn ông kia là ai?!” Tô Mễ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hôm nay bị một người đàn ông xa lạ cưỡиɠ ɠiαи đến cao trào, sau đó còn bị bỏ qua đến bây giờ, Tô Mễ đã bùng nổ rồi bình tĩnh rồi lại tiếp tục bùng nổ, cứ tuần hoàn như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn đến bộ dáng phát xuân vui vẻ của anh trai, còn có cái áo sơ mi rộng thùng thình không thể che lấp dấu vết kia, Tô Mễ lại một lần nữa bùng nổ.
“Tên khốn kiếp kia là ai?!”
Đáng tiếc Tô Nhiên vốn chính là người giỏi ngụy trang, cậu cũng không sợ người em trai này.
“Hôm nay chỉ là hiểu lầm, em về sau không được gây phiền toái cho anh ấy.” Tô Nhiên cau mày, nếu hôm nay sự đã bị bại lộ cậu cũng không cần ngụy trang nữa.
Tô Mễ đứng lên, rồi lại vì đại phương kia đau nhói mà phải ngồi trở lại, hai mắt đỏ lên vì tức giận.
“Tô Nhiên anh nói cái gì? Không được tìm hắn ta gây phiền toái? Anh có biết hắn làm gì lão tử không? Lão tử phải tự mình làm thịt hắn!”
Cậu ta khi nào chịu qua loại vũ nhục này? Chỉ cần có người trợn mắt với cậu là đã bị cậu giáo huấn rồi, huồng chi người kia còn đem cậu đè, đem một thân nam nhân như cậu bạo, mẹ nó này vô cùng nhục nhã, không thể nhẫn nhịn!
Không nghĩ câu nói tiếp theo của Tô Nhiên làm cậu ta muốn sặc chết, quả nhiên, anh trai cậu không giống ngoài mặt ngoan ngoãn đơn thuần, tất cả mọi người nhìn lầm rồi.
“Em hôm nay không phải rất hưởng thụ sao.”
Đây là Tô Nhiên nói, không nhẹ không nặng, lại ngay điểm mấu chốt.
“Anh! Anh!” Tô Mễ thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.
Mặt đều tái nhợt, nhưng mà con mẹ nó cư nhiên không có cách nào phản bác!
“Được, anh không nói cũng chẳng sao, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hắn!”
“Tô Mễ, em tốt nhất đừng đυ.ng tới anh ấy.” Ánh mắt Tô Nhiên liếc một cái, khí thế kia hoàn toàn không thua kém Tô Mễ.
“Làm sao? Chẳng lẽ hắn ta là bạn trai anh?”
Lời vừa nói xong Tô Mễ liền hối hận, tuy rằng anh em họ ngoài mặt quan hệ không tốt, nhưng du sao vẫn là anh em ruột, hơn nữa còn là song sinh, cho nên từ tận đáy lòng vẫn quan tâm đối phương, ví dụ như Tô Mễ sẽ không cho phép ai khi dễ Tô Nhiên.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Nhiên không hề e dè thừa nhận.
“Đúng thì thế nào!”
“Ngoạ tào!”( một câu chửi tương tự như ‘Ta thao’ hay ‘Đm’ của Việt Nam) Tô Mễ sợ đến ngây người: “Bạn trai anh cưỡиɠ ɠiαи em trai mình, loại tra nam này anh tìm ở đâu vậy?”
Tô Nhiên khóe miệng trừu trừu, cậu như thế nào không biết em trai mình bỗng nhiên tam quan chính trực như vậy? Lời răn dạy này thường là của cậu nói chứ?
“Đã nói đó là hiểu lầm, dù sao em cũng sướиɠ rồi, bao nhiêu người muốn anh ấy thao còn không có cơ hội đâu.” (Ae đáng đồng tiền)
“Trời, anh bị điên rồi sao?” Tô Mễ bị lời nói của anh mình doạ cho trợn mắt há mồm, quên luôn cả tức giận.
Anh cậu điên rồi!
Tô Mễ chỉ cảm thấy, cậu cần phải mau chóng tìm ra cái người đàn ông xấu xa làm anh cậu phát điên này, làm hắn tuyệt hậu thì mới trả thù được cho sự nhục nhã hôm nay cậu chịu.
———