Kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến đúng hạn.
Ngày bảy đến ngày tám tháng sáu, dưới cái nắng không thể nào gắt hơn, các học sinh cuối cấp cuối cùng cũng chờ được cơ hội kiểm tra thành quả của mười hai năm học tập chăm chỉ, ở trường thì tận tình mà vẩy bút, chiến đấu vì tương lai của chính mình
Tất nhiên, cảm xúc La Lật đối với chuyện thi vào trường đại học cũng không sâu sắc như vậy.
Mặc cho ai đã thi hơn mười lần vào trường đại học, chỉ sợ đều sẽ trở nên chết lặng, huống chi, thành tích cuộc thi đối với cậu mà nói đã không còn ý nghĩa gì.
Ngoài ra, trạng thái Lục Sâm cũng hoàn toàn khác với những người khác.
Sắc mặt anh hồng hào đi vào phòng thi, vẫn là sắc mặt hồng hào ra khỏi phòng thi, không khóc, không cười, ánh mắt của anh chỉ đuổi theo La Lật, từ hai tuần trước trải qua từng bước lịch sử, thì anh vẫn luôn ở trạng thái này, giống như đã uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy.
Kết thúc kỳ thi vào đại học, cũng có nghĩa là giải phóng.
Lục Sâm vào ban đêm cũng không quay về nhà họ Lục, mà chỉ quấn quýt lấy La Lật cùng anh trở về khu nhà ở.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau...Ăn hạt dẻ.
Sau hai tuần, cuối cùng anh lại một lần nữa được nếm lại vị ngon từ ruột hạt dẻ, Lục Sâm hoàn toàn không còn kiềm chế như lần đầu tiên, gây sức ép với người ta đến khi trời tờ mờ sáng mới bỏ qua, đôi mắt La Lật vì mệt mà không mở nổi, từ lúc Lục Sâm rời khỏi người cậu, cậu đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tư thế vẫn như dựa đoán vẫn còn dây dưa cùng một chỗ.
Có lẽ sau khi cậu ngủ Lục Sâm đã rửa sạch một chút, trên người xem như cũng nhẹ nhàng thoải mái, chỉ là cảm giác đau rát so với lần đầu tiên lại càng nặng hơn, thậm chí ngay cả khi trở mình vẫn nghe được tiếng xương khớp kêu rắc rắc. Mà khi La Lật vừa cử động, Lục Sâm cũng đã lập tức tỉnh lại.
"Chào buổi sáng." Lục Sâm đặt xuống một nụ hôn lên mũi cậu.
La Lật còn buồn ngủ không mở mắt được, cho nên chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lục Sâm không tha cho cậu, thời điểm sáng sớm tinh thần dồi dào, anh lại ôm La Lật, hai người trong lúc đó không có gì ngăn trở, xuất hiện chút tình hình gì cũng là chuyện đương nhiên. Thế cho nên La Lật nghỉ ngơi chưa được bốn tiếng, lại bị gây sức ép đến mức hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đến một giờ chiều, chấm dứt chiến tranh.
La Lật dựa vào trên giường, ngay cả sức để mắng chửi người cũng không có.
Lục Sâm chỉ mặc một cái quần bò, trên cổ quấn khăn mặt, vừa quay trở lại với món ăn vừa đặt mua bên ngoài.
"Cháo còn nóng, em muốn ăn một chút không?"
Thanh âm La Lật khàn khàn: "Không ăn."
"A, em xem giọng của em này, bữa sáng và bữa trưa cũng chưa ăn, ăn một chút đi, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể." Dáng điệu Lục Sâm tận tình khuyên bảo.
Lần đầu tiên La Lật muốn đánh ai đó.
Cậu biến thành như thế này là do ai làm hại?! Nếu buổi sáng Lục Sâm không bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não thì cậu cũng sẽ không đến mức nằm ở trên giường mà không đứng dậy đi được!
Lục Sâm biết cậu tức giận, hôm nay cùng hôm qua đã ăn no được bảy tám phầm, nên thái độ vô cùng phóng túng, cợt nhả nói: "Em ăn một chút thôi, bỏ đói cơ thể anh sẽ đau lòng."
La Lật trợn mắt.
Lục Sâm tiếp tục dỗ cậu: "Được rồi, là anh không đúng, là anh quá đáng. Nhưng em phải ăn cái gì đi, hai ngày này anh sẽ không chạm vào em nữa, chúng ta nghỉ ngơi cho thật tốt, ba ngày sau cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật!"
Hưởng tuần trăng mật?!
Đôi mắt gần như híp lại của La Lật đột nhiên trừng lớn: "Tuần trăng mật gì?"
"Anh chưa nói với em sao?" Lục Sâm giả ngu: "Trước kia khi nghỉ hè anh đều sẽ cùng đám Hiên Tử đi ra ngoài du lịch, nhưng năm nay chỉ có em thôi, anh đá bọn họ hết rồi, chỉ cùng em ra ngoài chơi thôi, thế giới của hai người, không phải là hưởng tuần trăng mật sao?"
Cậu sợ muốn chết, cậu còn tưởng Lục Sâm đã lén đi đăng ký kết hôn sau lưng cậu.
La Lật âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh muốn đi ra ngoài du lịch, có nói với ông nội và mọi người chưa?"
Nếu nhà họ Lục vẫn phát triển giống như theo thế giới gốc, vậy hẳn là trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện.
"Ông nội đã biết."
La Lật ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Trước đó anh nói chuyện của mẹ kế, vậy ông nội Lục đã giải quyết như thế nào?"
Lục Sâm nói: "Chuyện này anh cũng không biết rõ, ông nội không nói với anh chuyện trong công ty, nhưng anh nghĩ có lẽ là không có vấn đề gì đâu."
Thiếu niên vẫn luôn tự tin như vậy, chỉ tiếc là.
La Lật mím môi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Ngày xuất phát du lịch đã được quyết định vào ngày mười ba tháng sáu, vòng quanh một ít quốc gia vùng nhiệt đới, đến ngày mười bốn.
La Lật trước kia vẫn luôn làm diễn viên pháo hôi, tai nạn máy bay đã trải qua mấy lần, nhưng cậu vẫn chưa có một ngày nghỉ tốt đẹp nào, khó tránh khỏi có chút chờ mong, huống chi còn cùng Lục Sâm.
La Lật vô cùng quý trọng những ngày mà họ có thể ở bên nhau.
Đối với yêu cầu của Lục Sâm cũng càng ngày càng nghe theo, Lục Sâm ban đầu không phát hiện, chợt có một ngày anh đột nhiên phát hiện ra điều đó, liền lộ ra bản tính ngày càng táo bạo hơn. Ngoài những ngày đầu tiên là thật sự ra ngoài mua sắm, tham quan những danh lam thắng cảnh, thì sau đó dường như đều đến một khách sạn, ở trong đó một hai ngày rồi tiếp tục đổi khách sạn khác.
La Lật cảm thấy thận có chút yếu.
Bởi vì có quá nhiều hình ảnh hài hòa nên tần suất quả cầu lông không nhìn được cũng tăng lên đáng kể:【 La à, cậu không cần phải làm tới loại tình trạng này nhỉ? 】
La Lật:【 Ý chú mày là gì? 】
Quả cầu lông: 【 Chính là như vậy, tuy rằng cậu và anh ta là vị hôn phu của nhau, nhưng trong thế giới gốc cũng chưa nói Lục Sâm cùng với nguyên chủ phải có phát sinh quan hệ, cậu như vậy rất bất lợi đó, người ta nhìn thấy cậu đã tiều tụy rất nhiều. 】
Có sao? La Lật nhịn không được sờ sờ mặt mình.
Nhưng thật ra, cậu cảm thấy những khi cậu soi gương, sắc mặt đều rất hồng hào.
【 Không thể nào..】 Quả cầu lông đột nhiên thì thầm.
Động tác sờ mặt của La Lật dừng lại một chút: 【Cái gì mà không thể nào?】
Quả cầu lông che mắt:【 La, đừng nói với tôi cậu thật sự thích nam chủ rồi nha, vậy thì hỏng bét rồi!】
Vì sao lại hỏng bét?
Không đúng, cậu đã thích nam chủ?!