Sau mười phút, chủ nhiệm lớp mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh đi ra khỏi phòng học.
Quả nhiên ông không thể nào hiểu nổi thế giới của người có tiền.
Hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ là cái qủy gì? Vợ chưa cưới lại là cái quỷ gì? Hơn nữa cư nhiên vào cuối tuần rồi còn đã gặp qua phụ huynh? Với lại còn ở trong nhà của đối phương nữa chứ?!
Chủ nhiệm lớp ước gì mình chỉ là nghe nhầm, nhưng lời La Lật nói quá mức nghiêm túc, còn nói có thể gọi điện thoại để chứng minh, ông có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là lựa chọn tin tưởng cậu thôi!
La Lật bình tĩnh đi gặp thầy giáo, rồi lại bình tĩnh trở về phòng học.
Vẻ mặt Lâm Diệu tò mò hỏi: "Thầy kêu cậu đi để làm gì vậy? Khen cậu hở?"
La Lật lắc đầu: "Nói về việc đổi chỗ ngồi, hỏi tớ có muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với Lục Thâm hay không thối."
Ánh mắt Lục Thâm nhạy bén nhìn qua, nhưng lại chịu đựng không có đi hỏi.
May mắn là Lâm Diệu cũng tò mò hỏi: "Vây cậu nói sao?"
La Lật nói: "Tớ nói có thể, nhưng cụ thể thầy sẽ làm gì thì tớ cũng không biết được."
Lục Thâm bướng bỉnh nói: "Cứ coi như là không xếp cùng một chỗ, tôi cũng có thể tự đổi chỗ."
Lâm Diệu không chút do dự trừng mắt nhìn anh.
Nhưng đến khi tan học, mọi người nhìn vào sơ đồ chỗ ngồi mới được công bố, bỗng tất cả rơi vào một sự im lặng kì lạ.
Bùi Đông Lâm là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Ông già Từ không uống lộn thuốc chứ?" Đến lúc này La Lật mới biết được chủ nhiệm lớp của bọn họ, họ Từ.
Biểu cảm của Lục Thâm cũng có hơi bất ngờ.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp vẫn không để La Lật tiếp tục ngồi cùng bàn với Lục Thâm, nhưng lại sắp xếp hai người họ ngồi một trước một sau, rồi để cho Đỗ Hiên ngồi cùng bàn với La Lật, còn Lâm Diệu thì ngồi phía trước La Lật. Nhưng mà việc khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là ông lại sắp xếp cho Lục Thâm ngồi cùng bàn với Bùi Đông Lâm, ngồi chung ở hàng cuối cùng.
"Không phải trước kia ông già Từ từng nói hai chúng ta mà ngồi chung một chỗ thì tai họa sẽ gấp đôi sao, sao bây giờ lại đổi ý rồi?" Bùi Đông Lâm vò đầu nói.
La Lật ngược lại có thể hiểu được một chút.
Cậu đã nâng thành tích của Lục Thâm lên không ít, có lẽ vì vậy chủ nhiệm lớp mới ôm ý nghĩ muốn cho một học sinh kém khác ngồi gần cũng có thể tốt lên.
Cho dù như thế nào, sơ đồ chỗ ngồi này cũng khiến cho mọi người tương đối hài lòng
Ít nhất vào lúc đổi vị trí Lục Thâm cũng không nói câu nào, ngược lại là bạn cùng bàn mới, Đỗ Hiên, vẻ mặt cậu ta không hề dễ nhìn, La Lật biết điều nên cũng không tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta, âm thầm dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị về nhà.
Lục Thâm dọn dẹp nhanh hơn, từ sớm đã mang theo cặp sách đợi người rồi.
Kể từ khi biết chung cư của La Lật ở gần trường học như vậy, mỗi ngày anh đều đi theo La Lật cùng nhau đi về, cũng không cần phải lái xe, chỉ chậm rãi đi trên đường, có lúc sẽ lôi kéo cậu đi mua gà rán trà sữa các loại, kéo dài thời gian về nhà.
Điều này cũng liên quan đến việc La Lật không cho anh vào tới cổng của tiểu khu.
Lý do từ chối của La Lật rất đơn giản, là vì để tránh rủi ro. Mặc dù ở bên ngoài cậu vẫn luôn trang điểm mặc đồ nữ, nhưng tâm hồn bên trong vẫn là một thằng con trai đích thực, trong căn hộ lại chỉ có một mình cậu ở, chưa nói đến đồ mặc ở nhà toàn là đồ nam, phong cách trong nhà cũng không giống cách một cô gái sẽ ở, nếu thật sự cho Lục Thâm đi vào, chắc chắn cậu sẽ bị lộ tẩy.
Cũng may Lục Thâm không có khăng khăng đi vào, nếu không sẽ ầm ĩ không vui mất.
"Này, lần này tôi tiến bộ như vậy, cậu định thưởng cho tôi thế nào?" Lục Thâm lắc lắc cái cặp, dùng khóe mắt nhìn cậu.
La Lật buồn cười nói: "Thành tích cũng là của cậu, cậu thi tốt còn muốn tôi thưởng hử?"
Lục Thâm mặc kệ nói: "Này, nếu không phải vì cậu, đến trường thi tôi cũng sẽ không đi vào, lần này thiếu chút nữa thôi là môn toán đã đạt được điểm tiêu chuẩn, chẳng kẽ cậu không nên biểu hiện một chút gì đó sao?"
La Lật lại không có cách nào phản bác lại lời ngụy biện của anh, bèn bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu muốn cái gì?"
Con ngươi của Lục Thâm đảo một vòng rồi nói: "Yêu cầu của tôi không cao lắm, hôn một chút thôi."
La Lật nhíu mày lại.
Lục Thâm tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cũng có những cặp đôi vào lần hẹn hò đầu tiên đã làm đến bước cuối cùng rồi, chúng ta đã quen nhau hơn một tuần lễ, còn là vợ chồng chưa cưới, sao lại không thể hôn nhau được chứ?"
Đuôi lông mày La Lật giật giật: "Vậy cậu đã cùng bao nhiêu cô gái làm đến bước cuối cùng rồi?"
Lục Thâm nghẹn họng, một lúc lâu sau, mặt mày đỏ bừng nói:
"Một! Người! Cũng! Không! Có! Ông đây không phải là người tùy tiện như vậy!!"
La Lật vội vàng dùng tay che mặt lại, liên tục lùi về phía sau, để tránh bị nước bọt phun tới.
Lục Thâm tức chết đi được, một tay kéo người cậu lại:
"Vấn đề này của cậu khiến tôi tổn thương nặng nề, không được, ngay bây giờ tôi không chỉ muốn có thưởng, mà còn muốn được đền bù!"
La Lật: "..."
Đây quả thật là nhân lúc cháy nhà mà hôi của mà.