Toàn trường chấn động luôn rồi!
Mặc dù Lục Thâm là người nổi tiếng nhất trong Tam Kiếm Khách, nhưng danh tiếng của hai người còn lại cũng không hề kém.
Cho dù Lục Thâm vừa là trùm trường vừa là hotboy, nhưng cái thành tích không dám nhìn thẳng của anh vẫn khiến cho bọn con gái chùn bước, thế nên Đỗ Hiên người vừa có tướng mạo xuất chúng vừa có thành tích xuất sắc nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên sáng giá tiếp theo của bọn họ, fan của cậu ta nhiều đến nổi có thể xếp vài vòng sân trường.
Nhưng hiện tại, vị học sinh giỏi liên tục đứng đầu toàn trường lại dễ dàng bị một cậu học sinh mới chuyển trường tới thay thế.
Hơn nữa cậu ta còn thấp hơn người ta vừa tròn mười ba điểm.
Chưa kể vị học sinh mới chuyển trường này ngoại trừ môn ngữ văn, thì ba môn khác đều đạt điểm tối da.
"La La, cậu trâu bò quá đi." Lâm Diệu đã cầm bài thi đạt điểm tối đa của cậu nhìn không dưới mười lần rồi, sờ tới sờ lui con số "150" đỏ tươi, thích đến nổi không muốn buông tay.
La Lật nhìn bạn cùng bàn của cô, cũng chính là Đỗ Hiên, cậu bèn lặng lẽ vươn tay ra: "Trả lại cho tớ đi."
Đoán chừng là Đỗ Hiên đang bị đả kích, nên đến giờ cũng không thấy cậu ta nói một câu nào.
---Đương nhiên rồi, cậu ta vốn dĩ cũng ít nói chuyện.
Lâm Diệu không chịu trả: "Không chịu, tớ chưa từng được điểm tối đa trong kỳ thi lần nào đâu, tớ còn muốn hưởng thụ cảm giác này thêm một lúc nữa."
Lục Thâm cười nhạo: "Điểm tối đa này cũng không phải là của cậu, có cái gì hay ho để mà hưởng thụ?"
Lâm Diệu nói: "Tớ mặc kệ, tớ thấy vui là được."
Bùi Đông Lâm cũng cầm phiếu điểm chạy tới, nhưng không phải để chiêm ngưỡng La Lật, mà đến để so đo với anh, người cùng hội cùng thuyền với cậu ta: "Anh Thâm, mau lấy phiếu điểm của anh ra, để coi lần này anh với em ai đứng nhất."
La Lật liếc mắt nói: "Đứng nhất?"
Lục Thâm quăng phiếu điểm ra: "Đứng nhất từ dưới lên."
La Lật: "..."
Bùi Đông Lâm cầm lấy, rồi lập tức kêu lên thảm thiết: "Anh Thâm, cái quỷ gì đây!"
Lục Thâm đạp cậu ta một đạp: "Gào cái quỷ gì hả?"
Hai tay Bùi Đông Lâm run rẩy, phiếu điểm cũng từ đầu ngón tay cậu ta rơi xuống, Lâm Diệu liếc nhìn một cái, cũng sợ hãi kêu lên: "Đệch, Lục Thâm, cậu uống thuốc à, hay là uống nhầm thuốc rồi?" Lâu nay thằng cha này luôn nộp giấy trắng vậy mà giờ lại nghiêm túc làm bài thi!
Mặc dù thành tích vẫn không dám nhìn thẳng, nhưng rõ ràng đã từ người ở cuối danh sách vượt lên trên hơn vài chục cái tên, thậm chí có thể chen vào hàng thứ hai từ dưới lên…
Lâm Diệu túm lấy phiếu điểm nhìn từ trên xuống dưới một lần: "Cmn, thật sự là gặp quỷ mà, lại còn cao hơn tớ mười ba điểm nữa chứ."
Dường như cụm từ "mười ba điểm" chính là cái công tắc, Đỗ Hiên lập tức lao ra khỏi phòng học.
Bùi Đông Lâm bị cậu ta đυ.ng phải, lảo đảo một cái, rồi xoa xoa bả vai nói: "Cậu ta cũng uống nhầm thuốc rồi à?"
Lục Thâm lườm cậu ta một cái: "Chắc là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi."
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của giáo viên cũng là một khung cảnh sôi nổi.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp một cười tươi như hoa, bên tai tràn ngập những lời chúc mừng và ghen tị của các chủ nhiệm lớp khác, rồi lại xem lại bảng xếp hạng thành tích của lớp mình một lần nữa.Khi tầm mắt nhìn tới mấy cái tên ở cuối danh sách, nụ cười của ông cuối cùng cũng nhạt dần, giữa hai lông mày hiện lên một chút u sầu.
Học sinh chuyển trường La Lật đương nhiên là một học sinh thiên tài, nhưng bạn cùng bạn của cậu thì...
Ánh mắt của chủ nhiệm lớp dừng lại trước thành tích và thứ hạng của Lục Thâm.
Lúc đầu sắp xếp La Lật ngồi cùng bàn với Lục Thâm, chỉ là vì trong lớp không còn chỗ trống nào khác, với lại một tuần nữa là đến kỳ thi tháng, sau kỳ thi sẽ điều chỉnh chỗ ngồi lại một lần nữa. Nhưng bây giờ, ông bắt đầu thấy đau đầu, rốt cuộc có nên tách hai học sinh này ra hay không đây.
--- Chỉ ngồi cùng bàn không tới một tuần, lại có thể nâng thứ hạng của một học sinh ở cuối bảng xếp hạng vượt lên năm mươi mấy cái tên, mặc dù vẫn không có lấy một môn đạt điểm tiêu chuẩn, nhưng không thể không nói, vẫn khiến những giáo viên từng dạy Lục Thâm trong cả trường đều cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nếu như không tách ra, thì hình như trong trường học đang lan truyền những lời đồn đại không tốt lắm về hai học sinh đó.
Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy vô cùng đau đầu, rốt cuộc vẫn kêu cậu học sinh đến hỏi ông vài vấn đề trở về phòng học kêu người lại đây, ông cần phải nói chuyện rõ ràng với La Lật một chút.
Chẳng mấy chốc, La Lật đã đến, nhưng trong văn phòng quá nhiều người, chủ nhiệm lớp bèn dẫn người đến một phòng học bỏ trống.
"La Lật à, một tuần qua em cảm thấy thế nào?" Chủ nhiệm lớp dùng lời mở đầu mà ông tự cho là rất thân thiện nói.
La Lật cười cười, thuận theo lời của ông ấy mà trả lời: "Rất tốt ạ, bạn học rất hòa đồng ạ."
Chủ nhiệm lớp: "Vậy bạn cùng bàn thì sao? Thầy biết trong trường có rất nhiều lời đồn về Lục Thâm, em tiếp tục ngồi chung với em ấy không có vấn đề gì chứ?"
La Lật: "Không sao đâu thầy, cậu ấy với lời đồn không giống nhau cho lắm."
Chủ nhiệm lớp hơi ngạc nhiên: "Sao là không giống nhau cho lắm?"
La Lật: "Mặc dù tính tình của cậu ấy có hơi nóng tính, nhưng bản tính không hề xấu."
Chủ nhiệm lớp: "Nhưng thầy nghe nói trong giờ thi môn ngữ văn, em ấy còn nổi giận với em, không có sao chứ, có ảnh hưởng gì đến việc thi cử không?" Vừa hỏi xong ông đã cảm thấy mình nói nhảm, nếu bị ảnh hưởng, còn có thể đứng nhất trong kì thi à?
La Lật quả nhiên lắc đầu.
"Ừm, thật ra thầy tìm em là vì một lời đồn đại."
Chủ nhiệm lớp dùng hai câu ngắn gọn để nói về chuyện liên quan đến việc ở chung, sau đó lại lập tức phản bác lại chính mình:
"Đương nhiên thầy tin em là một đứa trẻ ngoan, nhưng việc xử lí lời đồn đại khá là rắc rối, thầy hi vọng em sẽ không bị ảnh hưởng gì cả. Nếu như em muốn cách xa Lục Thâm một chút, thầy cũng sẽ giúp em."
"Thầy ơi, không cần đâu ạ, em có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu ấy ạ."
La Lật cười nhạt:
"Với lại liên quan tới lời đồn đó, cũng không hẳn là tin đồn đâu ạ."
Chủ nhiệm lớp mở to mắt: "...Hả??"