Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 7: Bạn trai của hotboy nhà giàu 07

Người mình thích khiến mình mất mặt trước mọi người, hốc mắt Dịch Hiểu Hiểu bèn ửng đỏ.

Cô ta đập thứ đồ trong tay mình lên người Lục Thâm rồi che mắt chạy ra khỏi phòng học. Lục Thâm bực mình hừ một tiếng đầy lạnh lùng, anh liếc nhìn cái thứ mình vừa mới túm được, là một chiếc khẩu trang?

Anh ngước mắt nhìn, bèn thấy Lâm Diệu đang ngây ngốc nhìn về một hướng nào đó.

Lục Thâm nhìn theo cô, anh chỉ cảm giác hô hấp như ngừng lại, nhất là khi chủ nhân của gương mặt kia nhìn về phía anh, Lục Thâm lập tức có cảm giác trái tim mình như bị ai đó túm lấy.

Triệu chứng dị ứng trên mặt La Lật gần như đã biến mất, chỉ có lại gần mới thấy được những vết ban đỏ nhàn nhạt. Bỏ chuyện này qua một bên, chỉ làn da trắng như ngọc của cậu đã khiến người ta không rời mắt nổi rồi. Làn da ấy tinh tế đến mức không nhìn ra cả lỗ chân lông, đôi mắt đang hướng về Lục Thâm, đuôi mắt hơi hếch lên, đôi con ngươi long lanh chuyển động, nhìn thôi mà như thể hút cả người đối diện vào trong.

Đến cả một thiếu niên đã từng đi qua cả ngàn “bụi hoa” như Lục Thâm cũng không khỏi thất thần.

Tất nhiên La Lật sẽ không nhận ra được phản ứng của mấy người này. Sau khi Dịch Hiểu Hiểu tức tối chạy đi, cậu phát hiện những bạn học khác trong lớp cứ nhìn chằm chằm vào mình như đang ngắm một kì quan nào đó vậy.

Cậu còn tưởng những vết ban trên mặt mình khiến các bạn sợ hãi nên vội vàng giật lấy khẩu trang trong tay Lục Thâm, cậu cũng chẳng dám nhìn anh.

Lục Thâm hoàn hồn, anh ấn tay La Lật theo bản năng: “Đừng đeo nữa.”

La Lật che mặt mình, chau mày bảo: “Cậu làm gì đấy?”

Lục Thâm đáp: “Sao cậu lại che mặt mình thế kia?”

La Lật lấy làm lạ, trên mặt cậu có vết ban, đáng sợ đến mức chẳng dám nhìn thẳng, chẳng lẽ Lục Thâm còn muốn cậu phơi bày cái gương mặt này cho mọi người xem sao?

Lâm Diệu đột nhiên lại gần cậu: “Ồ, thực ra nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy một chút, nhưng về cơ bản thì đã khỏi rồi.” Nói đoạn, cô ấy còn đưa gương của mình qua như thể sợ La Lật không tin.

La Lật bán tín bán nghi soi gương.

Cậu thấy hơi kinh ngạc, cậu không phải con gái nên không có thói quen soi gương. Rõ ràng tối hôm qua lúc kiểm tra mặt thì mấy vết ban vẫn còn rất rõ ràng, sáng nay cậu cũng lười chẳng buồn xem sao, kết quả sau một đên mà mặt cậu đã khỏi nhanh vậy ư?

Nếu mặt đã khỏi thì tất nhiên cậu không cần phải đeo khẩu trang nữa.

Chỉ là không có khẩu trang khiến La Lật hơi mất tự nhiên.

Cứ một học sinh mới vào là lại phải nhìn chằm chằm cậu mất một lúc, cái này không quan trọng, quan trọng là bạn cùng bàn của cậu. Sau khi thấy được diện mạo của cậu, trông Lục Thâm cứ như một chú cún con vừa nhìn thấy mẩu xương, ánh mắt anh còn trắng trợn hơn cả hôm qua. Dù tâm thế của La Lật có tốt thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không chịu nổi ánh mắt nóng rực như vậy của anh.

“Cậu đừng nhìn tôi nữa.” Giọng điệu La Lật nghe hơi miễn cưỡng.

“Tại sao?” Lục Thâm chống cằm, híp mắt cười.

La Lật thấy bất lực: “Người nào bị nhìn như thế cũng thấy khó chịu mà, nếu tôi nhìn cậu như thế…”

“Tôi thấy vui là đằng khác.”

“…”

La Lật thầm nhủ cậu lừa ai thế, trước kia cái cậu trùm trường này đâu có thiếu mấy sự tích anh hùng như kiểu “mày nhìn gì, nhìn mày thì đã làm sao” rồi bổ vào đánh nhau đâu.

La Lật không đáp.

Quả cầu lông hét lên: [A a a a a a cậu ta hỏi tội rồi kia làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chết mất thôi chết mất thôi…]

La Lật: [Tem tém lại đi, ồn quá.]

Quả cầu lông: [Hức, rõ ràng là người ta đang quan tâm cậu.]

“Bài tập của cậu…” La Lật cắn môi: “Chuyện của mình thì để mình làm sẽ tốt hơn, nhất là làm bài tập. Những kiến thức học được thì là của mình, giờ cậu đã lên lớp mười hai rồi, cậu còn như thế nữa thì sẽ chẳng được lợi lộc gì đâu.”

La Lật rất nghiêm túc, hiện giờ Lục Thâm không học hành, dù những sự việc sau này sẽ khiến anh thay đổi nhưng việc giác ngộ hoàn toàn là không bao giờ muộn, so với việc ngã xuống tận đáy rồi lại bò dậy thì chi bằng bắt đầu phấn đấu từ bây giờ, về sau cũng bớt khó khăn hơn.

Thế nhưng Lục Thâm đâu có nghĩ được như vậy.

Câu nói sâu sắc của La Lật khiến Lâm Diệu cười khanh khách, thậm chí Đỗ Hiên cũng phải ôm miệng nhịn cười và nhìn về phía cậu.

Bùi Đông Lâm đang cầm vở bài tập chuẩn bị đi so đáp án không nghe thấy câu nói của La Lật, cậu ta tò mò chêm lời: “Gì đấy gì đấy, đang nói chuyện gì thế, tôi cũng muốn nghe.” Ánh mắt của cậu ta bỗng lướt qua gương mặt của La Lật, cậu ta lập cảm giác mình như đang ngừng thở.

Ôi mẹ ơi, rõ ràng ban nãy gương mặt này đã khiến cậu ta chấn động rồi, giờ nhìn lại lần nữa vẫn thấy khó thở như vậy.

Lục Thâm để ý đến biểu hiện của bạn mình, anh thấy hơi hối hận vì ban nãy đã ngăn không cho La Lật đeo khẩu trang lên.

“Chép bài tập của mày đi.” Anh đẩy Bùi Đông Lâm một phát.

Bùi Đông Lâm hừ hai tiếng rồi tự giác đi lật vở bài tập của Đỗ Hiên.

Lục Thâm tiếp tục trêu chọc bạn cùng bàn của anh: “Tổ trưởng sắp tới thu bài tập rồi, giáo viên môn ngữ văn là một diệt tuyệt sư thái, nếu tôi mà không nộp bài kịp thì bà ta sẽ đuổi tôi ra khỏi lớp.”

La Lật: “Thế thì đáng lẽ cậu phải làm bài nghiêm túc chứ.”

Lục Thâm chơi xấu: “Nhưng giờ làm thì cũng đâu kịp nữa, cậu cho tôi mượn chép đi.”

La Lật không đáp ngay mà quay đầu nhìn về phía Bùi Đông Lâm.

Bùi Đông Lâm thấy thế bèn ôm chặt vở bài tập: “Tôi mượn trước rồi nha.” Cậu ta quay đầu xong là chạy, chỉ sợ bị giành mất vở bài tập.

Lục Thâm chống cằm nói: “Ừm hứm?”

La Lật hết cách, chỉ đành đưa vở bài tập cho anh. Cậu tin tằng Lục Thâm sẽ không chỉ chép mỗi môn ngữ văn này thôi đâu.

Lục Thâm giở vở rồi nói: “Vở bài tập của tôi đâu ấy nhỉ?”

La Lật bèn thò tay vào hộc bàn của anh, lấy quyển vở bài tập ra đặt lên trước mặt anh.