Ban đầu La Lật không hề để ý, bởi lẽ cậu cho rằng không phải người kia đang nói mình, thế nhưng giọng nói của cô ta càng lúc càng lớn, lớn đến mức cậu nhịn không được phải ngẩng đầu lên xem ai đang oang oang cái miệng. Lúc bấy giờ La Lật mới phát hiện cô gái đang lên tiếng kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
“Hôm qua lúc ở phòng làm việc tớ có tình cờ nghe được, có một bạn học siêu giỏi chuyển đến lớp chúng ta.”
Cô gái kia nhìn chằm chằm La Lật bằng ánh mắt chắc nịch, vẻ chán ghét trong mắt cô ta dường như có thể tràn cả ra ngoài.
La Lật không khỏi nhướn mày.
Cậu đắc tội với cô bạn này từ lúc nào thế?
Đàn em của cô ta cũng “tát nước” theo: “Tớ cũng nghe nói, nghe đâu môn thi chuyển trường nào cũng được điểm tối đa, thầy cô nào cũng yêu thích cậu ta nên cậu ta mới được đặc cách vào lớp 1 đó.”
“Gì mà môn tự nhiên điểm tối đa, tiếng anh điểm tối đa, dù sao thì tớ cũng chưa từng tận mắt nhìn.”
Cô gái kia nói một cách chán ghét: “Cơ mà tớ thấy chuyển trường vào năm lớp mười hai quan trọng như thế này, lại còn vào tháng mười một, chẳng lẽ cậu ta chọc phải phiền phức gì, không học ở trường cũ được nữa nên mới phải chuyển sang trường khắc chăng?”
Bọn đàn em đáp: “Chẳng trách cậu ta lại đeo khẩu trang, chắc là trên mặt bị thương rồi?”
Cô gái kia bật cười: “Biết đâu lại là thứ gì đó không thể để người khác trông thấy ấy.”
Nói đến nước này thì dù La Lật có chậm chạp đến mức nào đi chăng nữa cũng phải đoán được người đang lên tiếng kia là ai. Cô ta chính là Dịch Hiểu Hiểu, là một vai nữ ác độc cả trong thế giới ban đầu lẫn thế giới mà người xuyên không xuyên tới.
Ý nghĩa tồn tại của cô ta chính là để kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhân vật chính, bị vả mặt và tìm đường chết.
Chỉ là trong cốt truyện ban đầu, Dịch Hiểu Hiểu không hề có cơ hội để thể hiện sự ác độc của cô ta với nguyên chủ, bởi lẽ nguyên chủ xuất hiện với tư cách là vợ chưa cưới của Lục Thâm nên Dịch Hiểu Hiểu chẳng nói được gì cả. Ấy thế nhưng hiện giờ, La Lật chuyển trường trước thời hạn, Lục Thâm cũng chẳng biết bản thân anh còn có một người vợ chưa cưới, thế nên Dịch Hiểu Hiểu mới có cơ hội mà thể hiện hết mình.
Nếu nói Lục Thâm là trùm trường của Nhất Trung thì Dịch Hiểu Hiểu chính là phiên bản khác giới tính của anh.
Chỉ có hai kiểu người có thể vào lớp 1 của Nhất Trung, một là thành tích cực đỉnh, hai là gia thế cực đỉnh. Thành tích của Dịch Hiểu Hiểu ở mức bình thường, gia thế của cô ta cũng khá tốt, đã thế còn lại hoa khôi của lớp, từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn. Song khác với Lục Thâm, Dịch Hiểu Hiểu sẽ không để thầy cô nắm thóp cô ta, còn những bạn học sinh bị cô ta bắt nạt lại sợ bối cảnh gia đình của cô ta nên không dám đi báo với thầy cô, ấm ức hơn cả khi bị Lục Thâm bắt nạt.
Hôm nay Dịch Hiểu Hiểu kích động như vậy, chắc chắn là bởi đã nhìn thấy màn tương tác hôm qua giữa cậu và Lục Thâm nên sinh lòng đố kị.
Dẫu sao thì cô ta đã công khai thích Lục Thâm được hơn hai năm, và cũng chỉ có được cái thân phận bạn gái cũ cũ cũ. Còn La Lật lại là một học sinh chuyển trường, ngày đầu tiên đi học đã được Lục Thâm đối xử khác biệt nên sao cô ta có thể chịu cho được. Nếu không phải hôm qua Lục Thâm cứ ngồi kè kè bên cạnh La Lật thì Dịch Hiểu Hiểu đã hành động từ lâu rồi.
La Lật chẳng có cảm giác gì trước những lời móc mỉa của cô ta.
Ngày xưa khi cậu còn đóng vai một cái bia đỡ đạn, những lời cay nghiệt cậu phải chịu còn đáng sợ gấp mười lần thế này. Mà những chuyện đó đều đã qua, hiện giờ cậu cũng chỉ thấy hơi ồn ào mà thôi.
La Lật liếc nhìn Dịch Hiểu Hiểu một cái rồi cúi đầu coi như không dây vào thị phi, tiếp tục đọc sách và chờ Lục Thâm.
Dịch Hiểu Hiểu thấy cậu ngó lơ mình bèn tức tối. Cô ta bước đến trước mặt La Lật, ỷ vào việc Lục Thâm chưa tới, vỗ cái đốp lên sách của cậu. La Lật nhìn trang sách nhàu nhĩ, cậu chau mày một cách bất lực.
“Này, bạn học mới, cậu có thể nói cho chúng tôi biết đằng sau lớp khẩu trang của cậu là gì không?” Dịch Hiểu Hiểu mỉm cười độc ác.
“Dịch Hiểu Hiểu, cậu đừng có quá đáng!” Giọng nói của Lâm Diệu bỗng vang lên trong lớp học: “Từ xa đã nghe thấy các cậu oang oang cái mồm, mới sáng sớm đã không để cho người ta yên. Các cậu lớn mồm lớn miệng như thế sao không đi hát kịch luôn đi, cớ sao cứ phải ở đây làm phiền đến bạn học mới vậy?”
Lâm Diệu cũng là một đại tiểu thư nên Dịch Hiểu Hiểu không thể bắt nạt cô như những bạn học khác được.
Cô ta nghe vậy bèn thu tay lại, liếc xéo La Lật: “Tôi chỉ tò mò xem đằng sau lớp khẩu trang của bạn học mới là gì mà thôi, chắc không đến nỗi hủy dung đâu nhỉ.”
La Lật nhân cơ hội này vuốt phẳng lại trang sách, cậu ngó lơ quả cầu lông đang không ngừng “chửi lại cô ta đi chửi lại cô ta đi” trong đầu, đoạn bình tĩnh nói: “Không bị hủy dung, dị ứng mà thôi.”
“Dị ứng à…” Dịch Hiểu Hiểu kéo dài giọng ra: “Để lại sẹo hả?”
La Lật đáp: “Tôi thấy cậu không cần thiết phải đối địch với tôi đến vậy đâu.”
Dịch Hiểu Hiểu chau mày: “Ý cậu là gì?”
La Lật: “Xung quanh Lục Thâm không xuất hiện người con gái nào cả, đây là chuyện mà cậu không thể làm được, chẳng lẽ cậu định coi tất cả các bạn gái là tình địch của mình hả? Thế thì cuộc sống của cậu phải mệt mỏi lắm.”
Lâm Diệu đi đến chỗ ngồi bên cạnh, đúng lúc nghe được câu nói ấy, cô bèn không nhịn được mà phì cười.
Những bạn học khác trong lớp nghe vậy thì ngạc nhiên đến mức chẳng dám lên tiếng, thế nên tiếng cười của Lâm Diệu mới càng rõ ràng hơn.
Dịch Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Lâm Diệu, sau đó cô ta lại nhìn La Lật bằng ánh mắt như thế sắp gϊếŧ người đến nơi: “Mày là cái thá gì chứ mà dám xoi mói tao! Để tao xem trông mày thế nào, một con bé xấu hoắc mà cũng dám ăn nói hùng hổ thế hả!”
Cô ta lại gần chỗ ngồi của Lục Thâm, đằng sau La Lật là tường nên cậu không thể tránh được cánh tay đang vươn ta của cô ta và bị cô ta giật lấy khẩu trang.
Dịch Hiểu Hiểu sững sờ.
Lâm Diệu che miệng, thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Những bạn học khác cũng nóng lòng, chỉ hận không thể xông tới gạt đi hai người đang chắn tầm nhìn kia.
“Vây quanh chỗ của tôi làm gì đấy!”
Một giọng nói kiêu ngạo cao vυ't vang lên, kèm theo đó là những tiếng bước chân. Dịch Hiểu Hiểu quay đầu, cô ta bỗng cảm thấy cái bàn bên dưới người bị đá phăng làm cô ta suýt chút nữa thì ngã xuống.
Lục Thâm nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng:
“Ai cho phép cô ngồi ở chỗ của tôi, cút mau.”