Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 22

Điều chỉnh lại tâm trạng đang có phần suy sụp, Dung Đan Thu giữ vững tinh thần, nói với Đường Lan Đinh: “Nghe có vẻ đàn anh rất thích người kia! Được một người giỏi giang như đàn anh thích, chắc bạn trai của anh cũng là một người rất tốt…”

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc đối phương nói mấy chữ “Người rất tốt” này, Đường Lan Đinh cảm thấy cậu ấy còn nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Đúng rồi đàn anh, trước khi đi em có thể thêm Wechat của anh không, sau này nếu em gặp phải vấn đề gì về hội họa thì có thể hỏi ý kiến của anh một chút.”

Đường Lan Đinh vô thức muốn từ chối nhưng ánh mắt của Dung Đan Thu thật sự quá đáng thương, phảng phất nếu như mình từ chối thì đã làm một chuyện gì đó không thể tha thứ vậy.

Cuối cùng cậu đành thỏa hiệp, thêm đối phương bằng tài khoản phụ không hay dùng, đồng thời nói: “Bình thường tôi có khá nhiều việc, nếu như rảnh rỗi tôi sẽ xem giúp em.”

Đây cũng là một loại từ chối khéo.

Nhưng mà hình như Dung Thu lại không cảm thấy như vậy, còn vô cùng vui vẻ thêm Wechat của Đường Lan Đinh, sau đó nói: “Đàn anh! Em thêm bạn rồi.”

Đường Lan Đinh: “...” Cậu chỉ muốn thở dài thôi.

Cửa hàng trà sữa yên tĩnh, cô gái ngồi trong góc liếc nhìn Dung Đan Thu, sau đó dùng giọng điệu chắc chắn nói với bạn mình: “Ừm, hương trà tỏa bốn phía.”

Người bạn kia không đáp lời, chỉ lẳng lặng hút một ngụm trà sữa khoai môn trân châu trong tay.

Ngày hôm sau, Diệp Kiểu quay về, sau đó anh ta tới thẳng nhà họ Đường trong lúc Đường Lan Đinh chưa kịp chuẩn bị gì.

Bây giờ Đường Lan Đinh hối hận, rất hối hận… Tối qua cậu không nên về nhà.

Nếu như cậu không về, vậy thì sẽ không bị kẹp giữa bạn trai và bồ nhí, à không, là bị kẹp giữa trúc mã và anh trai rồi đứng ngồi không yên.

Đương nhiên Diệp Kiểu không đến tay không.

Gần đây thời tiết đã ấm lên, người đàn ông mặc một chiếc áo len cardigan màu ấm và một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu trắng, anh ta vén tay áo lên để lộ cánh tay săn chắc, trên tay còn cầm một giỏ dâu tươi.

"Đây là dâu tây tôi hái trên đường khi đi ngang qua nông trại, tôi nhớ Lan Lan rất thích ăn dâu tây.”

Nụ cười trên mặt Diệp Kiểu đúng là vô cùng ôn hòa lễ phép, cả người không có chút mỏi mệt nào khi vừa kết thúc một chuyến đi dài.

Diệp Kiểu rất tự nhiên đặt dâu tây lên bàn, tiện thể còn chào hỏi Đường Ngọc Lâu: "Chào anh cả, em tới đón Lan Lan đến thành phố W quay chương trình.”

Đường Ngọc Lâu: “... Anh cả?”

EQ cao của Diệp Kiểu chợt biến mất vào giờ phút này, người đàn ông hơi nghiêng đầu: "Có gì không đúng ạ?”

Đường Ngọc Lâu: “...”

Đường Lan Đinh nhìn bọn họ mà chỉ cảm thấy mí mắt giật điên cuồng, cậu vội vàng lấy cớ rửa dâu rồi ôm rổ chạy vội vàng phòng bếp, trước khi đi còn cảm nhận được Đường Ngọc Lâu liếc mình.

Sợ chết đi được.

Đóng cửa phòng bếp lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy êm tai, Diệp Kiểu không cười nữa, nói như vô ý: "Mấy ngày nay cậu ấy thế nào?”

Đường Ngọc Lâu: "Tinh thần rất tốt, tìm vài việc cho em ấy làm.”

Nhớ tới bộ dạng của Đường Lan Đinh tối qua, biểu cảm của Đường Ngọc Lâu dần trở nên dịu dàng… Đã lâu rồi không thấy Đường Lan Đinh nở nụ cười vui vẻ đơn thuần như vậy nữa.

Nếu như để Đường Ngọc Lâu nói, cuộc đời của Đường Lan Đinh như bị một sợi dây vô hình cắt làm ba phần. Phần đầu là trước đó, phần thứ hai là khi Đường Lan Đinh gặp Đoàn Tử Minh vào ba năm trước, mà bây giờ là một trạng thái hoàn toàn mới.

Đường Lan Đinh quên đi những chuyện hoang đường với Đường Tùng Linh, mặc dù biểu hiện của cậu như không có gì khác thường nhưng Đường Ngọc Lâu vẫn phát hiện sự bối rối chôn sâu trong lòng cậu.

Hắn và Diệp Kiểu cố gắng che giấu, cũng dập tắt hết tin đồn ở thành phố C. Chỉ là người có thể ngậm miệng, số liệu có thể xóa bỏ, nhưng thứ từng tồn tại dù sao cũng sẽ để lại vết tích.