Sau đó màn hình tối sầm, là Diệp Kiểu đè ống kính, cười nói với quay phim: “Để tôi gọi cậu ấy dậy.”
Quay phim: “...”
Chẳng hiểu sao nhìn ảnh đế Diệp cười ngược lại càng cảm giác áp lực hơn.
Diệp Kiểu đi vào phòng thuận tay đóng cửa lại, năm phút sau Đường Lan Đinh còn chưa tỉnh ngủ theo anh ta đi ra, ba người ăn bữa sáng miễn phí của khách sạn sau đó bàn bạc lộ trình tiếp theo.
Địa điểm check-in thứ hai là công viên Simeulue, thật ra dựa theo lộ trình thì ngày hôm qua bọn họ ở gần công viên hơn nhưng Diệp Kiểu tỏ ý ngày hôm sau, cũng chính là hôm nay là ngày kỉ niệm tròn mười năm thành lập công viên Simeulue, sẽ được miễn phí vé vào cửa.
Một tiếng sau, ba người đến nơi, tiền xe tốn sáu đô-la, ngân sách còn 68 đồng.
Người dẫn chương trình nói trong tai nghe: “Chúc mừng các bạn đã đến địa điểm thứ hai. Bây giờ xin hãy dùng mười đô-la để rút thăm nhiệm vụ check-in!”
Hàn Lâm: “Khoan đã, còn phải tốn tiền à?”
Người dẫn chương trình: “Đương nhiên rồi, ngày đầu tiên check-in miễn phí là hỗ trợ các bạn thôi, đương nhiên càng về sau trò chơi phải càng khó rồi!”
Vả lại không làm như vậy sao có thể cho thấy tổ chương trình lạnh lùng vô tình!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng quyết định để Hàn Lâm rút thăm.
Hàn Lâm nghe nhạc trong tai nghe, bỗng kêu “dừng”, tiếng nhạc dừng lại...
“Chúc mừng! Đội của Diệp Kiểu rút được nhiệm vụ check-in là: Giả thành một nhà ba người tham quan công viên chủ đề, được ba người qua đường khác nhau khen là “tình cảm của ba người thật tốt”.”
Hàn Lâm gãi đầu: “Giả thành một nhà ba người, chúng tôi giả thế nào đây, ba anh em à?”
Đường Lan Đinh nhìn Diệp Kiểu, đối phương nhướng mày với cậu, ánh mắt ẩn chứa hài hước.
Trước khi Diệp Kiểu có phát ngôn kinh người nào đó, Đường Lan Đinh vội chuyển chủ đề: “Chúng ta vào trước rồi nói.”
Người thành lập công viên Simeulue là một vĩ nhân của quốc gia này, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy một bức tượng đồng đứng sừng sững, du khách kéo dài không dứt như đàn cá mòi đi ngang qua.
Có nhân viên mặc đồ linh vật của công viên cầm bong bóng phát cho trẻ em, Đường Lan Đinh nhìn thấy lập tức đứng hình.
… Buff mèo chết tiệt.
Đường Lan Đinh thề đây không phải ý muốn của cậu, chỉ là cái bong bóng lúc ẩn lúc hiện kia làm cậu không dời mắt được mà thôi.
Có lẽ vì cậu nhìn quá trắng trợn nên Diệp Kiểu hiểu lầm Đường Lan Đinh thích bong bóng, bởi vì xung quanh rất ồn nên anh ta cúi đầu nói vào tai Đường Lan Đinh: “Thích à?”
Đường Lan Đinh bị hơi thở nóng rực làm giật mình, vội vàng giải thích: “Không, không, chỉ là đã lâu không nhìn thấy bong bóng cho nên nhìn thêm vài lần thôi.”
Diệp Kiểu cười khẽ: “Thế à?”
Đường Lan Đinh nói: “Đúng vậy.”
Hàn Lâm ở bên cạnh hùa theo: “Đúng đấy, anh Đường đâu phải trẻ con, lấy làm gì.”
Diệp Kiểu không quan tâm Hàn Lâm, đi thẳng đến chỗ người phát bong bóng, không biết nói gì với người kia mà đối phương đưa cho anh ta một quả bóng.
Diệp Kiểu ung dung cầm bong bóng trở về, nhìn Đường Lan Đinh, bằng đôi mắt xanh thẳm tràn ngập ý cười: “Cho cậu.”
Rõ ràng anh ta không làm gì khác người, cũng không nói gì đặc biệt nhưng Đường Lan Đinh bỗng thấy mặt nóng bừng.
“... Cảm ơn cậu.” Đường Lan Đinh không nhìn Diệp Kiểu nhận lấy quả bóng bay, nếu lúc này có người nhìn thấy được thì sẽ thấy cái đuôi sau lưng cậu đang vẫy vẫy, tâm trạng rất tốt.
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Đường Lan Đinh nhìn qua thì thấy là một người nước ngoài đang mỉm cười nhìn bọn họ, người kia nói một câu bằng tiếng Anh: “Bạn trai của cậu tốt với cậu thật đấy.”
Đường Lan Đinh: “?”
Cậu vội vàng xua tay giải thích nhưng không biết như vậy ngược lại giống như đang giấu đầu lòi đuôi hơn, người kia tỏ vẻ “tôi hiểu, tôi hiểu mà”, ra hiệu “không quấy rầy hai người thân thiết nữa” sau đó bỏ đi.
Đường Lan Đinh: “...”
Diệp Kiểu đứng bên cạnh nghe thấy hoàn toàn không có ý định giúp cậu giải thích, ngược lại còn cười nhiều hơn.