Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 34: Cũng không phải không được

Bây giờ Hàn Lam chỉ muốn kêu lên tuyệt vời: Tôi tìm ra sự thật rồi.

Đường Lan Đinh: Không hiểu giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa.

Đường Lan Đinh chợt nhớ ra một chuyện, âm thầm lấy máy đo độ thiện cảm vừa mới nhận được ra khỏi thế giới tinh thần.

Dù sao thì CD* cũng tận một ngày, hôm nay vẫn chưa có cơ hội sử dụng, bây giờ đã sắp đến giờ làm mới, chi bằng dứt thử luôn.

*Cooldown: thời gian hồi

Cũng tiện làm quen chức năng cụ thể của đạo cụ này.

Đường Lan Đinh thầm nói xin lỗi với chuột bạch Hàn Lâm, chọn nhân vật, nhấn sử dụng, sau đó nhìn thấy trước mắt xuất hiện hình chiếu đồ thị.

Chỉ thấy trên mặt Hàn Lâm như có bộ lọc, một đồ thị hình tròn xuất hiện bên phải mặt cậu ta, trên đầu hiển thị con số lớn: 75.

Nếu lấy một trăm điểm làm chuẩn, có thể nói con số này tương đối cao, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hàn Lâm gặp Đường Lan Đinh.

Đường Lan Đinh xem hướng dẫn sử dụng: Từ 1 đến 60 là người xa lạ, từ 60 trở lên là bạn bè, còn từ 80 trở lên là chỉ số mà chỉ có người thân hoặc người yêu mới có thể đạt đến.

Mà những phần được chia ra trên đồ thị là cảm nhận của Hàn Lâm đối với Đường Lan Đinh, trong đó có hơn phân nửa là lòng hiếu kỳ, một phần tư là ấn tượng tốt, một phần tư còn lại là...?

Chỉ thấy phần màu hồng kia ghi rằng: Người thần tượng thích, tôi cũng thích.

Đường Lan Đinh cảm thấy không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ.

...

Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình bất ngờ đột kích lúc hai đội còn đang ngủ, quay phim mang camera đến gõ cửa phòng Diệp Kiểu đầu tiên, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy ảnh đế Diệp ăn mặc xuề xòa, còn đang ngái ngủ, không ngờ người mở cửa là Diệp Kiểu đã ăn mặc tươm tất, tinh thần tỉnh táo.

Diệp Kiểu mỉm cười: “Chào buổi sáng, có chuyện gì không?”

Rõ ràng anh ta nói chuyện rất ôn hòa, không hiểu sao nhân viên công tác cảm thấy áp lực: “... À, không có gì.”

Diệp Kiểu nói: “Đợi đã, mọi người định đi qua chỗ hai người kia à?”

Quay phim: “Không có.”

Diệp Kiểu bỗng rất hứng thú: “Vậy tôi đi cùng mọi người nhé, được không?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định, như chắc chắn đối phương sẽ đồng ý.

Nhân viên công tác: “... Cũng không phải không được.”

Tiếp theo là bên chỗ Đường Lan Đinh và Hàn Lâm, quay phim cảm thấy dựa theo biểu hiện thường ngày của Hàn Lâm, có lẽ cậu ta vẫn chưa dậy đâu.

Kết quả sau khi gõ cửa thì Hàn Lâm đã tắm xong đi ra mở cửa, nhìn thấy camera thì giật mình hỏi: “Kiểm tra bất ngờ à?”

Nhân viên công tác: “... Ờm phải, kiểm tra bất ngờ.”

Không biết vì sao không có chút cảm giác thành tựu gì cả.

Để cứu vớt chút cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quay phim tìm chủ đề nói: “Đúng rồi, cậu vừa mới tắm à? Vì sao lại tắm vào buổi sáng?”

Tóc Hàn Lâm còn ướt: “À, bởi vì tôi thường chạy bộ vào buổi sáng, trở về cảm thấy người ra mồ hôi khó chịu nên đi tắm cho thoải mái.”

“...” Quay phim cảm thấy đây là cuộc đột kích buổi sáng nhàm chán nhất mà mình từng quay.

Đạo diễn nhắc nhở trong tai nghe: “Không phải còn một người nữa sao?”. Quay phim nghe xong lập tức xốc tinh thần, hướng camera vào bên trong tìm kiếm: “Đúng rồi, cậu trai nghiệp dư của chúng ta đâu, đã dậy chưa?”

Đường Lan Đinh đang vùi đầu trong chăn thì lỗ tai giật giật, lý trí nói với cậu nên dậy rồi nhưng bởi vì thiên tính mà hào quang mang đến khiến cậu chỉ muốn tiếp tục ngủ.

Mắt quay phim sáng rực... Xem như để anh ta bắt được một người ngủ nướng rồi!

Hàn Lâm muốn nói lại thôi nhìn Diệp Kiểu: Sáng nay cậu ta dậy thấy Đường Lan Đinh ngủ rất say nên không quấy rầy đối phương, bây giờ không biết có nên dậy hay không nữa.

Ống kính tìm qua, trên màn hình xuất hiện một thanh niên nằm trên chiếc giường gần như chiếm hết không gian của căn phòng chật hẹp, bởi vì tư thế ngủ mà áo sơmi trắng bị nhàu nát, góc áo vén lên để lộ ra vòng eo trắng đến mức tỏa sáng.