Ngày trùng sinh thứ 43: Cô bé rất sợ hãi
Trans: CataHolic
Hứa Tang Du ngồi dựa vào tường, còn có thể vô cùng bình tĩnh mà hô lên với Giang Lam: “Moi tinh hạch ra.”
Cô lấy mạng ra chơi trò chơi may rủi mà cũng không thể không mang về, đến lúc đó tìm Tạ Phồn chế tạo tinh hạch thành dung dịch rồi uống ngay hôm đó, báo thù rửa hận!
Bởi vì nhóm Nhóc Tóc Vàng cũng giúp đỡ nên Hứa Tang Du không muốn chiếm không lợi ích của người ta, cô theo bản năng lấy ra một số tinh hạch đẳng cấp hơi thấp một chút muốn đưa cho họ.
Nhóc Tóc Vàng tức giận: “Chị cầm đi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà chị còn quan tâm tới chuyện này, chúng tôi không cần!”
Dị năng của A Lị bị tiêu hao nghiêm trọng, nhưng một khi vừa khôi phục sẽ lập tức sử dụng để chữa trị cho Hứa Tang Du. Việc này dẫn đến vết thương của Hứa Tang Du liên tục thong thả khép miệng lại, mặc kệ như thế nào, đây đều là một chuyện tốt.
Ít nhất bây giờ nó đã không còn chảy máu nữa, cầm máu được thì chuyện gì cũng dễ hơn. Bọn họ chỉ lo lắng rằng Hứa Tang Du luôn trong tình trạng chảy máu, cơ thể sẽ chịu không nổi.
Tiếp theo chỉ cần vết thương không bị lây nhiễm là có thể tìm tới bác sĩ, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Mấy người họ trông nom Hứa Tang Du, tâm trạng rất rõ ràng không được tốt lắm, mặc dù không biết hai gã cao với lùn kia lấy đâu ra tự tin, suốt đường đi đều kiêu ngạo như thế. Nhưng loại chuyện như thế này là chuyện riêng của họ, bọn họ còn chưa đến nỗi vì chuyện này mà ghi hận, làm gì có người nào hẹp hòi như vậy.
Nhưng biểu hiện lúc nãy của hai gã đó khiến cho mấy người họ tức giận.
Dù những người bị cắn bị thương sẽ biến thành zombie nhưng đột biến cũng là cả một quá trình, chẳng có ai vừa mới bị thương liền trực tiếp hoá zombie, đến cả chỗ trống cho người ta phản ứng cũng không có.
Bọn chúng lại ngăn A Lị lại không chịu để A Lị đến chữa trị cho Hứa Tang Du, ngay lúc này mà vẫn ngăn cản người có năng lực chữa trị có khác nào gián tiếp muốn tiễn Hứa Tang Du về Tây Thiên đâu.
Bọn họ có thể thích hai gã đó mới là lạ đó.
Đặc biệt là Giang Lam, con người Giang Lam rất hay mang thù, hiển nhiên cậu đã ghi hận lên hai gã đó, thấy tình hình của Hứa Tang Du dần dần ổn định thì cậu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng hỏi A Lị ở bên cạnh: “Quan hệ của cô với hai người kia rất tốt sao?”
Vẻ mặt A Lị lập tức ảm đạm: “Bọn họ là bạn của anh trai tôi…”
Vào thời điểm đầu tận thế, bọn họ vốn là bốn người hành động cùng nhau, có lần gặp phải nguy hiểm, anh trai của cô ấy là một người rất trọng nghĩa khí, vì để cứu bạn mình mà bị hoá thành zombie.
Trước khi chết, anh phó thác A Lị cho hai người bạn để bọn họ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Vì thế bọn họ vẫn luôn chung nhóm tới giờ.
Nhưng thực ra A Lị chẳng thích hai người họ chút nào, bởi vì cấp bậc dị năng của A Lị rất thấp cho đến nay thực ra nó cũng không có tác dụng lớn lắm. Thể lực của cô ấy lại rất bình thường, chỉ ở mức độ của một cô gái bình thường.
Vì thế đồng đội của cô ấy thường xuyên cho rằng cô gây trở ngại cho họ và liên tục nhắc đi nhắc lại rằng, ‘nếu không phải bởi vì anh của cô thì chúng tôi chẳng đi quan tâm cô làm gì’.
Vả lại, những thứ như ân huệ này kéo dài sẽ dần dần trở nên biến chất. Bọn họ ngày càng thiếu kiên nhẫn, ai không biết còn tưởng rằng A Lị lôi công ơn của anh trai mình ra để áp chế bọn họ nữa ấy chứ.
A Lị không muốn kể nhiều về đồng đội của mình liền chuyển chủ đề, Hứa Tang Du lại nhớ kĩ việc này ở trong lòng. Nếu hai người kia đối xử tệ với A Lị như vậy thì lần này A Lị làm trái mệnh lệnh của hai gã kia chắc chắn điều này sẽ làm cho bọn họ không vui.
Nếu được, Hứa Tang Du mong rằng A Lị có thể rời khỏi đội ngũ như vậy, tới nhà cô cũng được. Trong mắt của người khác, A Lị có thể là người dị năng rất vô dụng, nhưng trong mắt Hứa Tang Du chính là cục vàng to bự số hai.
Đừng quên rằng, gia đình họ có người có thể chế tạo dung dịch, hoàn toàn có thể ra ngoài săn gϊếŧ nhiều zombie hơn một chút và nuôi dưỡng A Lị. Đợi đến khi dị năng của cô ấy phát triển ổn rồi thì nhà bọn họ liền có người ngồi chức người hồi máu rồi!
Đến lúc đó trong nhà có đầu ra lẫn có cả hồi máu, độ an toàn nhất định sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
Chẳng qua Hứa Tang Du không phải là kiểu người thích thọc gậy bánh xe, toàn bộ những người cô nhặt về nhà đều là những người không ai cần (không phải). Chẳng hạn như người mù bé nhỏ đơn thân thảm thương nè, em bé cô đơn tội nghiệp nè, nhóc côn đồ… một mình đáng thương nè.
Hứa Tang Du dựa vào góc tường nghỉ ngơi rất lâu, trong lúc này cũng có vài con zombie men theo mùi máu tươi mà tới rồi bị những người đồng đội của cô lấy làm chỗ trút giận, đập cho lên bờ xuống ruộng một trận.
Giang Lam vừa nện zombie vừa nói lẩm bẩm: “Đừng để tôi bắt gặp lúc mấy người cần sự giúp đỡ! Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ đứng ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn các người xui xẻo!”
Cậu bị tức đến điên rồi, mặc dụ bản thân cậu cũng không phải là người tốt đẹp gì, nhưng mọi người đều ở cùng một đội nhóm, những lúc người khác cần giúp đỡ thì cậu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ít nhất khi có thể giúp cậu khẳng định sẽ giúp.
Giang Lam đập chết một đống zombie xong mới hơi cảm thấy bớt tức giận, ngồi xổm cạnh Hứa Tang Du, đôi gò má phồng lên dáng vẻ hệt như ghi thù vậy.
Bọn họ đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đám người trên lầu mới lục tục đi xuống, ngoại trừ hộ gia đình ở tầng năm ra thì bên trên còn có những người sống sót khác, đám người liền tiện tay cứu luôn một lượt.
Vốn là đội ngũ mười mấy người, thoáng cái liền mở rộng thành gần hai mươi người.
Có thể nhìn ra được, cuộc sống ở đây của những người này không được tốt lắm, cả đám người gầy còm, thịt trên gương mặt có hơi hõm sâu vào. Nếu qua mấy ngày nữa vẫn không có ai tới viện trợ thì một là bọn họ sẽ bất chấp khó khăn ra ngoài tìm đồ ăn, hai là đang sống sờ sờ chịu chết đói trong toà nhà này.
Sau khi được cứu, cái người được căn cứ bố trí tới kia phát cho bọn họ mỗi người một túi bánh bích quy nén. Một đám người ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa cảm ơn rối rít.
Người đó nói: “Trong căn cứ cũng không phải nhà ăn từ thiện, tiếp theo nếu mọi người muốn ăn cơm no thì chỉ có thể tự mình cố gắng.”
Trong căn cứ có thể lập đội cứu hộ cứu bọn họ về căn cứ, còn cung cấp một bữa cơm đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Một số người không biết nghĩ thế nào, có lẽ là muốn càng nhiều hơn nữa nên vẻ mặt có hơi bất mãn nhưng lại không dám nói nhiều thêm, dù sao thì bọn họ cũng là được người ta cứu ra.
Loại người này thực ra cũng khá bình thường, chẳng qua là do trong xã hội hoà bình, bọn họ được hưởng quá nhiều ưu đãi tốt, sự bảo vệ, v.v… của Nhà nước cung cấp nên liền cho rằng những thứ này là thứ họ hiển nhiên được nhận.
Nhưng làm gì có thứ hiển nhiên được nhận trên đời này cơ chứ?
Bởi vậy mới nói, thế giới hoà bình thực sự là thứ rất quý giá, chỉ sau khi mất đi thì người ta mới cảm thấy quý trọng.
Hứa Tang Du lúc này đã có thể đi đường được rồi, chẳng qua là không thể đi nhanh được bởi vì vết thương rất dễ bị rách, nhưng mà có hai người Tạ Trường Bình và Giang Lam mỗi người một bên đỡ cô đi nên tốc độ bước đi của cô cũng không chậm lắm.
Những người khác hiển nhiên đang âm thầm lặng lẽ bài xích cũng như không dám đi quá gần bọn họ. Mấy người họ cũng không quan tâm mà chỉ luôn đi sau cùng, chậm rì rì mà tiến về phía trước.
Căn cứ đã bố trí xong xuôi cho mỗi đội một chiếc xe, cho dù bọn họ cứu rất nhiều người thì cũng đủ xe để đi. Cùng lắm thì hơi chen chúc một chút, xe mà nhóm Hứa Tang Du sử dụng là chiếc nằm ở cuối cùng.
Những người khác cũng không cần lo lắng bởi vì ý của Tạ Trường Bình là, hành động tiếp theo bọn họ không tham gia nữa mà trực tiếp quay về căn cứ, tìm một bác sĩ đáng tin cậy để khám thử vết thương.
Hiện tại Hứa Tang Du đang cần dưỡng thương, quả thực không thích hợp để tiếp tục bôn ba cùng đội cứu hộ.
Ý của Hứa Tang Du thì là, nhóm Tạ Trường Bình vẫn có thể ở lại đây, cô và Giang Lam trở về là được.
Tạ Trường Bình: “Giang Lam biết lái xe không?”
Giang Lam chỉ mới mười sáu tuổi, cũng không có bằng lái xe: …
“Mặc dù tôi chưa có bằng lái xe nhưng tôi biết lái xe!”
“Để tôi lái cho, nhiều người cũng an toàn hơn được một chút.” Tạ Trường Bình rất bình tĩnh: “Giữa bạn bè với nhau không phải sẽ giúp đỡ lẫn nhau sao? Chẳng lẽ sau này tôi có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ, mọi người sẽ từ chối chắc?”
“Loại chuyện như vào thành phố thế này chúng ta có thể tự làm, ở nhà vẫn còn rất nhiều vật tư trong thời gian ngắn không thể ăn hết, nghĩ thế nào cũng thấy bạn bè quan trọng hơn.”
Nhóc Tóc Vàng ở bên cạnh sắp khóc tới nơi, anh Tạ, nếu anh sớm biết cách trò chuyện thế này thì đã có bạn gái từ lâu rồi!
Vì vậy, sau khi mọi người xuống tầng, Tạ Trường Bình liền trực tiếp đi tìm người phụ trách đội ngũ và nói chuyện này với anh ta. Người phụ trách vẫn rất thấu tình đạt lý, trước đó anh ta còn từng nói đỡ giúp bọn họ nữa đấy: “Lần này quả thật do bên phía căn cứ không suy nghĩ chu toàn, không mang bác sĩ theo. Mọi người quay về đi, chữa thương quan trọng nhất!”
Những người khác nghe thấy tin tức này cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ thực sự rất lo lắng Hứa Tang Du sẽ bất thình lình hoá zombie, nếu nhóm Hứa Tang Du lái một chiếc xe rời đi một mình thì cho dù có bị biến thành zombie cũng sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ nữa.
Bọn họ hận không thể vỗ tay vui vẻ tiễn đưa, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi.
Thực ra A Lị cũng rất muốn quay về nhưng bị hai gã đồng đội của cô ấy cưỡng ép lôi đi. Gã lùn còn âm dương quái khí mà nói: “Sau khi người ta quay về sẽ tìm bác sĩ, còn cần cái đồ gà mờ như cô quan tâm sao? Thật là không an phận chút nào, nếu không phải vì anh trai cô thì tôi cũng lười phải quan tâm tới cô.”
Hứa Tang Du thực sự không còn hơi sức đâu mà cãi nhau với hắn, cô khẽ ngước mắt lên dành cho A Lị một nụ cười khích lệ. Chỉ cần A Lị chịu cố gắng, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở thành một người dị năng cao cấp. Đến lúc đó rất nhiều người phải xin nhờ cô ấy chữa bệnh ấy chứ.
Những người hiện giờ khinh thường cô ấy sau này đều sẽ phải hối hận.
Hứa Tang Du có hơi muốn phá vỡ nguyên tắc của chính mình, trải nghiệm cái gọi là thọc gậy bánh xe một chút. Dựa vào cái gì mà loại người này cũng có thể sở hữu người hồi máu mà bọn họ lại không có cơ chứ!
Nhưng bây giờ Hứa Tang Du thực sự rất yếu ớt, cô không còn chút sức lực nào, dường như chỉ cần mở miệng nói chuyện thôi thì vết thương cũng sẽ nứt toác ra đau đớn nhức nhối, cuối cùng chỉ đành từ bỏ trong tiếc nuối.
Đợi sau khi vết thương lành rồi lại nói tiếp vậy.
Tạ Trường Bình chịu trách nhiệm lái xe, Nhóc Tóc Vàng và Giang Lam phụ trách trông nom Hứa Tang Du. Mặc dù nói chuyến đi lần này Hứa Tang Du bị thương ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng thu hoạch được rất lớn. Chỉ riêng viên tinh hạch đó cũng đủ để cô tiêu hoá thật lâu.
Trông thể tích có lẽ là một viên tinh hạch cấp bốn, không uổng công cô suýt chút mất cả nửa cái mạng.
Bình thường Tạ Trường Bình trông như là một người khá chững chạc, lúc lái xe cũng rất vững vàng, có lẽ anh lo lắng vết thương của Hứa Tang Du bị rách toạc lần hai trong quá trình va chạm xóc nảy.
Thậm chí lúc gặp phải zombie, anh cũng không trực tiếp tông vào nó mà ngừng xe lại để đồng đội dọn sạch lũ zombie ngáng đường, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng trước đó, khi đoàn xe tiến vào thành phố quả thật quấy nhiễu quá nhiều zombie nên trên đường quay về phiền phức thực sự nhiều hơn so với lúc đến rất nhiều.
Dù sao lúc tới người cũng đông, mọi người chung tay dọn dẹp zombie, cho dù số lượng zombie hơi nhiều một chút cũng không cần lo lắng chút nào.
Nhưng khi bọn họ quay về thì chỉ có bốn người, những con đường đã từng được dọn dẹp sạch sẽ trước đó lại có thêm rất nhiều zombie nên cả đám đi rất chậm.
Cộng thêm việc phải chăm nom cho người bị thương nên tốc độ càng chậm hơn nữa.
Mặc dù Giang Lam có hơi sốt ruột, nhưng cậu cũng biết không thể sốt ruột vào lúc này được. Ngày thường Hứa Tang Du chăm sóc bọn họ, tuy chênh lệch tuổi tác giữa họ không nhiều nhưng trong quá trình sống chung, Hứa Tang Du thực sự rất giống một phụ huynh đặc biệt đáng tin cậy.
Lúc nên dịu dàng thì dịu dàng, lúc đưa ra quyết định cũng rất quyết đoán và đối xử với mọi người trong gia đình cũng rất tốt, làm gia đình gồm những người đến từ khắp mọi nơi này mang dáng vẻ của một gia đình chân chính.
Vì vậy, cô vừa mới bị thương thì Giang Lam liền có cảm giác mất đi người đáng tin cậy, cả người trở nên hoảng loạn.
Hứa Tang Du vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cảm giác tồn tại của Giang Lam quá cao nên cô không nhịn được nói: “Sao lại giống hệt như em bé vậy hả?”
Giang Lam không lên tiếng nhưng tâm trạng bực bổi ất rõ ràng, cậu duỗi tay ra muốn chạm vào Hứa Tang Du nhưng lại cảm thấy không biết phải chạm vào đâu, một lát sau mới lén lén lút lút lôi kéo vạt áo của cô: “Sau này em sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ thật mạnh mẽ, không bao giờ để chị bị thương nữa đâu.”
Hứa Tang Du rất vui mừng, cô xem Giang Lam như em trai. Khi một đứa em trai dùng giọng điệu này bảo rằng sẽ bảo vệ chị gái của mình thì hẳn chị gái nào cũng sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng, phải không?
Cô lại nhớ đến những ngày tháng bọn họ sống nương tựa lẫn nhau ở kiếp trước, đặc biệt là thời điểm khó khăn. Lúc đó dị năng của Giang Lam vẫn rất thấp, không có tác dụng gì quá lớn, hai người chỉ dựa vào công việc tay chân để kiếm cái ăn.
Cậu luôn muốn dành những gì tốt hơn giữ lại cho Hứa Tang Du, còn kiên trì nói dối đến cùng, cậu nói rằng bản thân không thích ăn uống.
Trong khoảng thời gian dài đăng đẳng đó, Hứa Tang Du thực sự xem cậu như người thân chân chính của mình. Giữa bọn họ tuy không có quan hệ huyết thống nhưng so với người thân ruột thịt chân chính chỉ có hơn chứ không kém.
Con người trong cuộc sống khó khăn dễ dàng nảy sinh tình cảm nhất.
“Vậy được, thế chị chờ cậu nuôi chị đấy nhé.”
Giang Lam không biết nghĩ tới chuyện gì, vô thức đỏ mặt lên, cậu ấp a ấp úng nói: “Đương… đương nhiên, dù sao thì sau này em cũng sẽ không để chị bị thương nữa!”
Hứa Tang Du chỉ cười, cười cười thôi mà cũng cảm thấy rất mệt nên cô tựa đầu vào ghế ngồi, chợp mắt trong chốc lát. Cô đương nhiên không thể ngủ nổi, dù sao thì vết thương ở ổ bụng vẫn còn rất đau, vết thương ở bả vai cũng đau đến không còn bao nhiêu cảm giác nữa, có thể ngủ mới là lạ đó.
Đợi đến khi bọn họ khó khăn lắm mới ra khỏi thành phố thì trời cũng sắp tối rồi, lại chạy như bay về căn cứ. Sau khi quay lại căn cứ, bọn họ cũng không thể vào trong căn cứ bởi vì trên người Hứa Tang Du có vết thương rất nghiêm trọng.
Con người hiện tại không có cách nào xác nhận người dị năng đích thực không thể bị lây nhiễm, mặc dù mọi người đã mơ hồ phát hiện ra một chút quy luật nhưng bọn họ không dám mạo hiểm để Hứa Tang Du vào căn cứ. Bởi vì một khi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong căn cứ.
Ai cũng không dám mạo hiểm thế này.
Nhưng trong căn cứ cũng coi như là có tình người, mặc dù để người ta cách ly bên ngoài và không cho tiến vào căn cứ nhưng họ vẫn trợ giúp mời bác sĩ trong căn cứ sang.
Nếu đợi tới chiều mai mà Hứa Tang Du vẫn không có bất cứ dấu hiệu lây nhiễm nào thì cô có thể tiến vào căn cứ. Nhưng dù có vào căn cứ cũng phải chấp nhận sự quản chế của căn cứ, chỉ có thể ở trong nhà mình chứ không được ra ngoài.
Để đề phòng tốc độ lây nhiễm của cô chậm hơn so với những người khác.
Lúc bác sĩ tới để kiểm tra, biểu cảm thận trọng vô cùng, dù sao bây giờ cũng thiếu hụt rất nhiều dụng cụ, thuốc men. Thương thế nghiêm trọng không dễ chữa trị cho lắm. Tất cả những gì cô ấy có thể làm thật ra cũng chỉ kê cho Hứa Tang Du một số loại thuốc chống viêm, tiếp theo là giúp cô xử lý vết thương thêm lần nữa, sau khi hỏi thăm ý kiến của Hứa Tang Du thì cô ấy khâu lại vết thương cho cô.
Quá trình khâu vết thương là quá trình đau đớn nhất, vì lý do thiếu hụt thuốc tê nên gần như cứng rắn khâu cho xong. Mặc dù Hứa Tang Du không rên tiếng nào nhưng mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, cả gương mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Bởi vì nó thực sự rất đau, thậm chí ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được nói: “Nếu đau thì la lên cũng không sao cả.”
Hứa Tang Du miễn cưỡng mỉm cười không lên tiếng, cái chính là vì cô đã nghiến răng đến mức tê dại nên không mở miệng ra được.
Bác sĩ tiêm cho cô một mũi tiêu viêm giảm đau, sau khi dặn đi dặn lại cô xong thì rời đi. Căn cứ phá lệ dành cho Hứa Tang Du một phòng đặc biệt dùng để cách ly và cho phép nhóm Giang Lam cũng có thể vào trong để ở cùng cô.
Giang Lam không nhúc nhích một bước nào, Tạ Trường Bình ngược lại quay về nhà một chuyến để lấy một ít thức ăn tới.
“Tối nay ăn trước đỡ chút đồ ăn này đi.”
Tạ Trường Bình cũng khá là muốn nấu ăn nhưng ngẫm lại tay nghề của mình xong cũng không dám gây tai vạ cho Hứa Tang Du.
Nhóm họ tối nay ăn thức ăn nhanh, bất kể thế nào cũng phải nhét đầy bụng đã.
Vào chiều hôm sau, tình trạng khắp người Hứa Tang Du đã đỡ hơn rất nhiều, thành công rời khỏi phòng cách ly và quay về nhà mình.
Khi cô về đến nhà, Tiếu Tiếu là người ra mở cửa, Tiếu Tiếu nhón chân lên để mở cửa. Cô bé vừa trông thấy người đứng ngoài cửa là Hứa Tang Du, còn chưa kịp vui mừng thì đã nhận ra trạng thái của Hứa Tang Du không đúng lắm.
Lúc đó, gương mặt của cô bé lập tức trắng bệch, theo bản năng muốn tiến lên đỡ Hứa Tang Du lại không biết cô bị thương ở đâu, thực sự là không dám nhúc nhích. Cô bé đứng nguyên tại chỗ, nước mắt lưng tròng: “Chị… chị A Du…”
“Chị không sao.” Hứa Tang Du khẽ nói: “Đừng sợ, chỉ bị thương chút thôi, dưỡng một thời gian là ổn rồi, đừng khóc nhé.”
“Tiếu Tiếu… Tiếu Tiếu không khóc ạ.” Tiếu Tiếu cố gắng kìm nén, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, cô bé giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Hứa Tang Du, nhìn nhóm Giang Lam đỡ cô vào phòng.
Tiếu Tiếu thực sự rất sợ hãi, vẫn luôn đứng đó túm lấy ống tay áo của mình, liên tục giày vò, đi tới đi lui chưa từng ngừng lại một giây nào.
Cô bé cực kỳ sợ hãi.
Bé đã mất đi toàn bộ người thân của mình, khó khăn lắm mới có một người bằng lòng yêu thương, bảo vệ bé giống người thân, làm cho bé cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc.
Nếu… nếu như Hứa Tang Du xảy ra chuyện…
Thậm chí Tiếu Tiếu không dám nghĩ tới.
Bé cũng không dám khóc, bởi vì khóc sẽ rất giống như điềm xấu nên bé chỉ đành cố gắng nuốt nước mắt. Ngoài buồn bã ra thì Tiếu Tiếu còn có hơi bất lực.
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, ngay cả việc cùng người lớn trong nhà ra ngoài gϊếŧ zombie, tìm vật tư cũng không thể, bởi vì dù bé có đi theo ra ngoài cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng.
Dường như cô bé chẳng thể làm được gì cả, giống hệt như đồ bỏ đi.