Ngày trùng sinh thứ 42: Ngộ nhỡ cô ta biến thành thây ma thì làm sao bây giờ!
Trans: CataHolic
Quả thực Hứa Tang Du không đủ không gian để né tránh, giờ phút này cô thậm chí còn rất muốn mắng chửi người khác. May mà tố chất tâm lý của Hứa Tang Du tốt, cô thấy con zombie kia đã sắp bổ nhào đến, không còn chỗ tránh thì không tránh nữa thôi, thậm chí cô còn chủ động lao vào.
Lúc nãy, cô đánh nhau với con zombie này liền cảm nhận được cơ thể của nó cực kỳ cứng rắn và khó đối phó hơn nhiều so với những con zombie bình thường rất nhiều. Những thây ma bình thường cô chỉ cần chém thật mạnh là có thể chặt bay đầu nó, mà con này… quả thực thì cô không chắc lắm.
Nhưng không thử thì sao biết được?
Trong nháy mắt tiến lên đánh đòn phủ đầu đó, Hứa Tang Du phát hiện bản thân vậy mà còn có chút hưng phấn, có lẽ cô bẩm sinh đã ưa thích sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì càng hưng phấn, thậm chí ngay cả tốc độ lưu thông của máu dường như cũng tăng lên.
Hứa Tang Du nặng nề va chạm cùng con zombie kia, tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ bị đẩy lùi, nhưng ngược lại, Hứa Tang Du húc vào người con zombie kia giống như đấu bò điên cuồng vậy, hung hăng đâm sầm vào tường.
Da thịt đập vào tường vang lên một tiếng nặng nề, những người đồng đội của cô nhanh chóng lao theo sau. Lúc này mới phát hiện Hứa Tang Du một tay nắm đầu nhọn của chiếc rìu, tay còn lại cầm phần cán gần với đầu rìu đè lên cổ của con zombie.
Cô sợ lát nữa không thể chém chết nó nên liền cứng rắn nương theo sức mạnh khảm sâu lưỡi rìu công kích vào cổ con zombie.
Tuy nhiên, cổ của com zombie lúc này chỉ bị chém đứt một nửa nên nó vẫn còn đang thoi thóp. Hứa Tang Du nghiến răng, tay trái của cô đã bị phần mũi nhọn của chiếc rìu chữa cháy đâm thủng, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng cô vẫn không buông tay mà thậm chí gia tăng thêm sức lực tiếp tục nhấn rìu xuống khảm vào bên trong.
“Chị A Du! Tránh ra!” Nhóc Tóc Vàng từ phía sau hét to lên một tiếng, Hứa Tang Du lập tức tránh sang bên cạnh nhưng chiếc rìu vẫn khảm trên cổ con zombie.
Trong thoáng chốc khi cô tránh ra thì Nhóc Tóc Vàng cầm một cây búa lớn nặng nề nện xuống, vừa khéo đập ngay vào lưng của chiếc rìu.
Phụt! Xì!
Sự can thiệp của ngoại lực vào dẫn tới chiếc rìu được lại được khảm sâu vào hơn nữa, Nhóc Tóc Vàng không nói hai lời lại cứ thế nện thật mạnh xuống một búa nữa giống hệt như đang đóng đinh.
Giang Lam lại một cước đá văng Nhóc Tóc Vàng ra, Nhóc Tóc Vàng bị đạp vào mông một cái liền bổ nhào ngã lăn ra đất tạo thành tư thế chó ăn phân. Nhưng may mắn thay, bởi vì con zombie kia chống trả lại trong lúc hấp hối, nếu Giang Lam không đá Nhóc Tóc Vàng ra thì có thể bây giờ Nhóc Tóc Vàng đã bị khoét vào bụng rồi.
Hứa Tang Du nhặt cây búa lên nện thật mạnh xuống thêm cái thứ ba, lần này thì đầu của con zombie mới hoàn toàn rơi xuống đất.
Cô ho khan một tiếng, cây búa trong tay cũng rơi xuống, Giang Lam đứng gần cô nhất nên nhanh chóng đỡ lấy Hứa Tang Du, hốc mắt cậu thoáng đỏ lên lo lắng bởi vì trên người Hứa Tang Du có nhiều thêm hai vết thương. Một vết nằm ở bả vai trái do bị móng vuốt của zombie cào thành ba đường móng vuốt rất sâu.
Vết còn lại nằm ở vùng bụng dưới, có thể cô đã chịu vết thương này trong lần đầu tiên va chạm lúc trước. Vết thương này trông cực kỳ đáng sợ, phần bụng trắng nõn bị xé toạc ra thành một lỗ hình tam giác, máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy ra từ bên trong, thấm ướt toàn bộ quần áo gần chỗ vết thương của cô.
Miệng vết thương rất to, Hứa Tang Du chỉ có thể ôm bụng thật chặt đề phòng nội tạng tuôn ra ngoài, trước đây cô từng gặp người bị thương nặng ở bụng, ruột rơi cả ra ngoài.
Cô cũng không muốn theo gót của người đó.
“Đưa cho tôi con dao.” Hứa Tang Du nói nhanh như gió, mặc dù không biết cô cần dao làm gì nhưng Nhóc Tóc Vàng vẫn điều khiển kim loại tạo ra một con dao sắc bén với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hứa Tang Du che vết thương bằng tay trái, tay phải cầm con dao gọt đi phần da thịt ở vết thương trên bả vai, tốc độ tay nhanh như bay lại tràn ngập cảm giác điêu luyện.
Người dị năng quả thực rất khó bị lây nhiễm, kiếp trước cô sống lâu như thế chỉ gặp đúng một trường hợp người dị năng bị lây nhiễm. Những người dị năng khác bất kể lúc đánh nhau với zombie bị thương nặng cỡ nào cũng chưa từng có tiền lệ bị hoá zombie.
Mà trường hợp duy nhất người dị năng bị lây nhiễm hình như cũng không phải do zombie mới biến thành như vậy mà là do sau khi bị những người trong viện nghiên cứu của căn cứ tiêm virus zombie nào đó cộng thêm một số thứ này nọ vào người mới sinh ra đột biến.
Viện nghiên cứu của căn cứ đó vẫn luôn làm thí nghiệm trên người sống, nhưng bởi vì bọn họ làm rất bí mật nên không bị phát hiện, mãi sau khi người dị năng kia bị lây nhiễm và sinh ra đột biến, gϊếŧ rất nhiều người trong căn cứ thì việc này mới bung bét ra.
Chỉ là mặc dù người dị năng bị lây nhiễm kia cũng là nạn nhân nhưng cuối cùng vẫn bị gϊếŧ chết, người kia bị những người dị năng do rất nhiều căn cứ cử đến hợp lực tiêu diệt.
Bởi vì nếu không cùng chung giống loài, lòng dạ của họ ắt sẽ khác.
Người đó đã hoá zombie nên bất kể từng gặp phải chuyện gì, có phải là nạn nhân hay không cũng đều trở thành mục tiêu nhất định phải bị loại bỏ.
Vì lúc đó Giang Lam cũng từng tham gia hành động đó nên Hứa Tang Du mới biết tin tức này.
Nghe nói người dị năng bị lây nhiễm kia rất kỳ lạ, mặc dù người dị năng này đã hoá zombie, người bình thường bị cô ấy làm bị thương cũng sẽ biến thành zombie nhưng cô ấy vẫn còn lý trí và vẫn có thể sử dụng dị năng.
Nghe nói lúc vừa mới bắt đầu, ý tưởng của những căn cứ lớn là muốn bắt cô ấy lại và nghiên cứu thử xem vì sao cô lại trở thành như thế này, nhưng sau này sự đột biến của người dị năng kia quá mạnh, bọn họ bị thiệt hại nặng nề nên căn bản không thể bắt sống được cô ấy nên chỉ có thể gϊếŧ chết.
Cuối cùng hình như thi thể được mang về Bình Khẩu.
Nhưng những việc cụ thể hơn thì Hứa Tang Du cũng không biết.
Vì thế, trong tận thế, mọi người thật ra vẫn luôn ngầm thừa nhận rằng người dị năng sẽ không bị lây nhiễm, nhưng trong tiềm thức của tất cả mọi người sẽ cẩn thận một chút. Một khi họ bị thương nặng sẽ chủ động loại bỏ những phần da thịt có khả năng nhiễm virus của zombie gần chỗ vết thương đi, giảm thấp khả năng bị lây nhiễm thêm một bước nữa.
Giang Lam lo lắng đến mức hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại không dám giơ tay lên chạm vào Hứa Tang Du, đầu ngón tay của cậu thậm chí còn đang run rẩy, quay đầu lại hét lên: “Tôi nhớ trong đội ngũ có một người dị năng hệ trị liệu, người đâu rồi? Giúp đỡ với, có thể giúp được không?”
Chị gái có dị năng hệ trị liệu kia vô thức muốn sang đây, nhưng vừa mới đi được hai bước liền bị đồng đội của cô ấy nắm lấy cổ tay: “Đừng qua đó, cô ta biến thành thây ma thì làm sao bây giờ!”
Hứa Tang Du bị thương khá nặng nhưng cũng rất bình tĩnh, cô quả thật vững tay giống hệt như một bác sĩ mổ chính có kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng cắt bỏ quần áo gần chỗ vết thương ở bụng, để lộ vết thương ra ngoài: “Đi lấy băng vải với thuốc đi.”
“Tạ Trường Bình, anh có thể kiểm soát nhiệt độ của ngọn lửa không? Giúp tôi cầm máu vết thương trên vai với.”
Tạ Trường Bình lặng lẽ ngồi xổm người xuống, anh khống chế ngọn lửa không để cho nhiệt độ của nó quá cao, nhanh chóng cầm máu giúp Hứa Tang Du. Sau khi anh làm xong chuyện này thì đứng dậy, nhặt ống tuýp của Giang Lam trên mặt đất quay đầu nhìn đám người kia: “Tôi nhớ rõ trước đó chúng tôi đã hét lên rằng đừng lên đây.”
Hành lang quá mức chật hẹp, mười mấy người cùng xông lên khiến hành lang hoàn toàn chật cứng như nêm cối, tránh né hay di chuyển gì cũng không làm được nên mới ép Hứa Tang Du đến mức buộc phải bị thương để đánh đổi mạng sống của con zombie.
Anh rất phẫn nộ, đặc biệt phẫn nộ.
Lúc này vẫn có người nhỏ giọng nói: “Chúng tôi chỉ muốn lên đây để giúp đỡ…”
Giang Lam vốn xuất thân là một nhóc côn đồ, nghe đến đây liền bắt đầu mắng chửi thô tục: “Biến mẹ mày đi, mày đã giúp được gì chưa! Người dị năng hệ trị liệu kia, cô sang đây! Nếu hôm nay A Du không sao thì nói gì cũng dễ! Nếu…”
Bất luận thế nào cậu cũng không nói nên lời kia được, những lời khiến cậu cảm thấy rất tàn nhẫn, ngừng lại một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Tôi sẽ làm cho các người không thể bước ra khỏi cái hành lang này.”
“Chị sẽ không có chuyện gì đâu.” Hứa Tang Du đã lấy thuốc và bắt đầu rắc lên vết thương của mình, Nhóc Tóc Vàng vẫn rất là hiểu chuyện, cậu nghiền thuốc tiêu viêm thành bột để Hứa Tang Du rắc lên vết thương cầm máu, nếu cứ dùng băng gạc quấn vết thương lại như vậy thì tình hình có lẽ sẽ ổn hơn một chút.
Ít nhất có thể kiên trì tới lúc tìm được bác sĩ.
Người được căn cứ cử tới kia vốn muốn hoà giải, vừa bước ra còn chưa kịp lên tiếng thì chị gái có dị năng hệ trị liệu kia đột nhiên bỏ qua gã cao lớn mà chạy về phía Hứa Tang Du.
“Dị năng của tôi không được hữu dụng cho lắm! Nhưng tôi là sinh viên trường Y!” Sau khi chị gái lao sang đây liền nắm lấy tay của Hứa Tang Du: “Cô đừng xử lý vết thương như vậy, để tôi thử xem sao!”
Cô ấy giơ một tay phủ lên miệng vết thương của Hứa Tang Du, lòng bàn tay của cô ấy bắt đầu toả ra ánh sáng trắng rất mỏng manh. Hứa Tang Du có thể cảm nhận được sự tê tê dại dại từ vết thương của mình, máu tươi đã từ từ ngừng lại nhưng cũng không có dấu hiệu khép miệng lại quá nhiều.
Dù sao thì chị gái chỉ là một người dị năng hệ trị liệu cấp một, hiện tại cô ấy chỉ có thể chữa trị cho những loại vết thương rất nhỏ, chẳng hạn như vết cắt nông. Sau khi cô ấy chữa trị xong thì tốc độ khép lại của miệng vết thương sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Miệng vết thương này của Hứa Tang Du có hơi quá to, hiệu quả tác dụng từ dị năng của cô ấy thực sự rất nhỏ.
Chị gái nhìn gần mới rõ vết thương của Hứa Tang Du nghiêm trọng cỡ nào, lúc đó hốc mắt cũng có hơi đỏ hoe cả. Cô ấy khẽ hít mũi, quỳ xuống đất cẩn thận từng li từng tí mà xử lý vết thương cho Hứa Tang Du
Mặc dù cô ấy xuất thân là sinh viên trường Y nhưng lúc tận thế ập tới, cô ấy thậm chí còn chưa tốt nghiệp, đây là lần tiếp xúc chân chính đầu tiên của cô ấy với người bệnh.
Vết thương sâu như vậy thì phải đau đớn biết bao…
May mà có chị gái này, bầu không khí vốn tưởng chừng như nhen nhóm thùng thuốc nổ đèn cũng từ từ dịu xuống. Hứa Tang Du mang theo rất nhiều thuốc ra ngoài, chị gái nhỏ đã chọn một vài loại trong số đó và sử dụng chúng để giúp Hứa Tang Du xử lý chữa trị vết thương.
Người dị năng cấp thấp không những hiệu quả hạn chế mà còn sử dụng chữa trị được một, hai lần đã hết dị năng. Cô ấy vừa xử lý vừa chữa trị, dị năng dùng hết sạch liền tích luỹ lại, cuối cùng sắc mặt của cô ấy còn có chút tái nhợt, hiển nhiên là vì dị năng cạn kiệt quá mức
“Cảm ơn.” Hứa Tang Du vẫn rất cảm kích cô ấy, cô ấy là một cô gái rất đáng yêu.
Mà chị gái trông như sắp khóc tới nơi, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Cô có đau không?”
Sau khi hỏi xong lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc hẳn là rất đau, dị năng của tôi thực sự kém quá, nhưng nếu vẫn liên tục sử dụng thì nói không chừng sẽ có chút hiệu quả đó!”
“A Lị, cô muốn chết sao!” Đồng đội của cô ấy thấp giọng rít gào: “Cô ta bị thương nặng như vậy chẳng mấy chốc sẽ bị lây nhiễm! Cô mau quay lại đây!”
Con người là sính vật có xu thế tìm lợi tránh hại, không chỉ mỗi hai gã cao và lùn mà thực ra những người khác cũng rất lo lắng về điều này, thậm chó có thể nghe thấy những người đó nhỏ giọng cằn nhằn.
“Đúng vậy đó, chắc đã hết cứu nổi rồi chứ gì, sao phải uổng phí sức lực làm gì.”
“Nếu cô ta đột ngột hoá zombie thì chúng ta làm sao bây giờ?”
“Thôi bây giờ ném cô ta ở đây, chúng ta lên trên cứu người sống sót xuống rồi đi thôi, cũng đã đủ tận tình tận nghĩa rồi.”
Tạ Trường Bình trừng mắt nhìn những người lên tiếng đó một cái, anh không phải là loại người không phải là loại người rất giỏi nói chuyện, vào lúc này cũng chỉ cứng rắn nói: “Người dị năng khác với người bình thường, sẽ không bị lây nhiễm!”
Anh thường xuyên vào thành phố với đồng đội của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ bị thương, lâu dần cũng mò mẫm ra được một ít quy luật. Người dị năng gần như sẽ không bị zombie lây nhiễm, nhưng người bình thường một khi bị thường, vết thương của họ bị nhiễm chất độc từ zombie thì sẽ hết đường cứu vãn.
Nhưng những người khác hiển nhiên là không tin, chỉ cảm thấy đây chỉ là lấy cớ mà thôi, cả đám nhao nhao nói: “Sao cậu biết sẽ không bị lây nhiễm? Cô ta là đồng đội của cậu, cậu đương nhiên nói chuyện giúp cô ta, nhưng lỡ may bị lây nhiễm thì xui xẻo chính là tất cả chúng tôi đấy!”
“Mấy người ích kỷ quá rồi đấy! Cũng có ai muốn bỏ rơi đồng đội đâu, nhưng nếu cô ta bị lây nhiễm rồi làm hại những người khác thì làm sao bây giờ?”
Người của căn cứ chỉ đành đứng ra hoà giải: “Người dị năng quả thực không dễ dàng bị lây nhiễm như vậy, trước đây chúng tôi cũng từng tổ chức một đội ngũ nhỏ vào thành phố tìm kiếm vật tư, trong số đó có rất nhiều người đã từng bị thương. Người bình thường bị thương sẽ hoá zombie nhưng người dị năng mãi cho đến khi vết thương lành rồi vẫn chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, mọi người đợi một lát thử xem.”
Vẫn có rất nhiều người không tình nguyện làm vậy, hiển nhiên là không muốn mạo hiểm chỉ vì một người xa lạ.
Tạ Trường Bình thấp giọng nói: “Cho chúng tôi một chiếc xe, chúng tôi tự đi.”
Người của căn cứ rõ ràng không muốn đội ngũ cứ như thế mà giải tán, anh ta xem như là loại người nghiêm túc và có trách nhiệm, thấy thế thì giơ tay lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Người dị năng thực sự không dễ dàng bị lây nhiễm như vậy, bây giờ tôi chỉ nói hai việc. Một là, nếu sau này các người cũng bị thương thì sao? Có phải người nào bị thương một chút thì mấy người liền vứt bỏ họ đi, đúng không? Các người có chắc chắn rằng bản thân mãi mãi sẽ không bị thương không?”
“Thứ hai, chúng ta không chỉ có một chiếc xe, có thể để bọn họ ngồi phần sau của chiếc xe, chúng ta luôn luôn chú ý cảnh giác, một khi xảy ra dấu hiệu gì thì có thể nhanh chóng kiểm soát hiện trường và sẽ không liên luỵ tới mọi người.”
Sau khi anh ta nói vậy thì những ý kiến phản đối dần dần biến mất.
Bởi vì quả thực con người ai cũng ích kỷ, bọn họ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy ngẫm, hiện tại họ vứt bỏ Hứa Tang Du thì đồng nghĩa với việc sau này bất cứ ai bị thương cũng sẽ bị bỏ rơi.
Ngộ nhỡ bọn họ bị thương thì sao? Ai cũng không thể đảm bảo rằng bản thân mãi mãi sẽ không bị thương, hiện tại người bị gạt bỏ là Hứa Tang Du, trong tương lai có khả năng chính là bọn họ.
Một khi nhắc tới lợi ích cá nhân của bản thân thì những người đang phàn nàn cũng không dám tiếp tục nói này nọ nữa, bởi vì bọn họ vô cùng lo lắng rằng, đến khi họ bị thương thì người khác cũng sẽ làm vậy với mình.
Loài người chính là sinh vật như vậy đó, ích kỷ chính là bản chất của con người.
“Nếu không ai có ý kiến gì thì cứ như vậy đi, những người khác theo tôi lên tầng đón người, các cậu ở lại đâu bảo vệ người bị thương một chút.”
“Tôi cũng ở lại.” A Lị giơ tay lên: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Thực ra Hứa Tang Du không để ý lắm, kết quả tệ nhất bất quá là đội người này của bọn họ tự mình hànhh động mà thôi. Mặc dù nói rằng vừa mới bắt đầu đã hơi gặp bất lợi nhưng bọn họ đã tới thành phố này rất nhiều chuyến rồi, cũng xem như là có kinh nghiệm phong phú, rời đi một cách an toàn chắc chắn không thành vấn đề.
Quả thực vết thương rất đau, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được, Hứa Tang Du cũng sẽ không cảm thấy nguội lạnh trong lòng chỉ vì thái độ của những người đó, bởi vì kiếp trước cô đã nhìn thấy quá nhiều, mức độ tối tăm của nhân tính, quả thật là tam quan của con người không ngừng được làm mới trong tận thế.
Giống như thể sau khi đánh mất một giới hạn nào đó, con người bắt đầu trở nên trắng trợn và không hề có giới hạn gì.
Chính vì vậy, không mang hy vọng gì với tính người thì sẽ không cảm thấy thất vọng.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp được người tốt, chẳng hạn như chị gái nhỏ này, họ khiến người ta không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng đối với thế giới này.