Ngày trùng sinh thứ 26: Con đường này bị chặn
Trans: Cataholic
Tiếu Tiếu mới thật sự là cô gái làm tan chảy tất cả mọi thứ, dị năng của cô bé nghe qua thì thực sự rất phế, chỉ có thể gia tăng nhiệt độ của bản thân. Vì cấp độ dị năng hiện tại đang khá thấp nên bé chỉ có thể biến mình thành một cái túi chườm nóng ấm áp để tất cả mọi người ôm lấy bé.
Vì thế, túi chườm nóng ‘hiệu’ Tiếu Tiếu đã thành công sưởi ấm Tạ Phồn không cần sự ấm áp.
Tâm trạng của Tạ Phồn muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu, anh nhận ra mỗi khi anh có thêm cái nhìn mới về Hứa Tang Du thì Hứa Tang Du luôn có thể đổi mới cái nhìn của anh thêm lần nữa vào giây tiếp theo.
Đây mới thật sự là một cô gái lạ lùng không làm ra vẻ thuần khiết.
Ngoài sự khâm phục, anh dường như cũng không không còn gì khác để nói nữa.
Tạ Phồn ôm Tiếu Tiếu chìm vào suy nghĩ miên man, ở bên kia Hứa Tang Du đã thu dọn xong chiếc giường dùng để ngủ tối nay, lúc nào cũng có thể rúc vào ổ chăn.
Khoảng một lát sau, Giang Lam cũng quay lại, Hứa Tang Du quyết đoán ôm Tiếu Tiếu trở về từ trong lòng Tạ Phồn: “Hai người đi ngủ đi, mặc dù Tiếu Tiếu còn nhỏ nhưng cũng là con gái, không thích hợp ngủ chung với mấy người. Hai người tự sưởi ấm cho nhau đi.”
Một người mù cùng người đàn ông còn lại lúc này đã trở thành hai mặt đối lập, hơn nữa cũng không che giấu sự ghét bỏ với đối phương, cả hai đều là trai thẳng, ai lại muốn sưởi ấm cho một tên dàn ông khác chứ.
Nhưng mà lúc này Hứa Tang Du đã buồn ngủ, vì thế quả quyết đuổi hết hai người họ ra khỏi phòng rồi ôm lấy Tiếu Tiếu vô cùng ấm áp chui vào trong chăn.
Quyết định nhận nuôi Tiếu Tiếu của cô chắc chắn là quyết định đáng tin cậy nhất cuộc đời này, vì trong đêm tối này, chỉ có Tiếu Tiếu và ổ chăn vãn có chút ấm cúng.
Tiếu Tiếu giống hệt con bạch tuột nhỏ treo trên người Hứa Tang Du, mặc dù đã ngủ đến mơ mơ màng màng những vẫn nhỏ giọng hỏi mãi: “Cần nóng thêm chút nữa không ạ?”
“Nhiệt độ bây giờ là vừa vặn.” Hứa Tang Du từ chối dứt khoát việc tăng thêm độ nóng, ôm lấy Tiếu Tiếu thật chặt, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi trong sự ấm cúng.
Có lẽ vì Tiếu Tiếu quá ấm áp nên ngày hôm sau Hứa Tang Du dậy hơi muộn. Nhưng bây giờ đã là tận thế, không cần phải đi học hay đi làm nên có trễ một chút cũng chả sao.
Sau rời giường, cô làm một chút điểm tâm sáng, nấu một nồi cháo đậu xanh để mỗi người húp một chén cho ấm bụng sau đó là có thể lên đường.
Hứa Tang Du vẫn luôn suy nghĩ nếu để Tạ Phồn ở lại căn cứ Tạ Trường Bình có thích hợp hay không, chủ yếu là vì quy tắc ở bên đó quá khắc nghiệt, rất rõ ràng là loại căn cứ cá lớn nuốt cá bé, sẽ không có bất kỳ sự chăm sóc nào dành cho kẻ yếu. Anh là một người mù nên có thể sẽ sống rất gian khổ.
Nhưng quả thật cô không định tiếp tục mang Tạ Phồn theo, đội ngũ này của cô có Giang Lam là bạn thân kiếp trước, hơn nữa cũng có sức chiến đấu. Cậu là đồng đội cố định nên thay đổi là điều không thể.
Mặc dù Tiếu Tiếu không có sức chiến đấu gì những vẫn là một cô bé, bé tí xíu, nhưng cô bé đáng yêu mà! Còn có thể làm ấm giường.
Còn Tạ Phồn thì sao?
Khiếm thị, bộ dáng ốm yếu bệnh tật, người này cũng thật sự giống như cành liễu đung đưa trong gió, ngoại trừ ăn ra thì cái gì cũng làm không được, là người cản trở điển hình của đội nhóm.
Ngoài việc hơi đẹp trai thì gần như không có bất cứ ưu điểm nào, nhưng đẹp trai có thể dùng làm cơm ăn không?
Không thể.
Hứa Tang Du suy tính cặn kẽ, luôn cảm thấy bất kể là thế nào thì nhất định phải tìm một nơi để bỏ Tạ Phồn lại, căn cứ Tạ Trường Bình không phù hợp nên đành tìm một chỗ hơi phù hợp ở gần đó một chút, sắp xếp ổn thoả rồi để anh lại cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Đội ‘già yếu bệnh tật’ của cô tuyệt đối sẽ không giữ lại một nhân viên ăn bám vô dụng.
Sau khi ăn sáng xong, một nhóm người lại lang thang mấy vòng trong thành phố, vơ vét được một ít vật tư, mãi cho đến khi trong xe gần như đã bị nhét đầy đến không còn chỗ để nữa, bọn họ mới chuẩn bị rời khỏi chỗ này đi đến căn cứ Tạ Trường Bình.
Nơi đó bây giờ có lẽ chỉ vừa mới thành lập, còn chưa được gọi là căn cứ người sống sót Tạ Trường Bình mà gọi là căn cứ người sống sót Bình Khẩu.
Bây giờ người phụ trách đứng đầu căn cứ có lẽ cũng chưa phải là Tạ Trường Bình.
Nhưng mà chỉ cần không phát sinh ra chuyện bất ngờ gì thì Tạ Trường Bình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành ‘tấm biển chữ vàng’ của căn cứ này.
Bốn người ra khỏi thành phố, Hứa Tang Du vừa xem bản đồ vừa đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới căn cứ người sống sót Bình Khẩu. Nơi này quả thật đáng tin cậy hơn nhiều so với khu dân cư người sống sót mà trước kia cô đến.
Toàn bộ căn cứ đã được bao bọc hoàn toàn bởi những bức tường vây cao chót vót, có vẻ như những bức tường này mới được xây lên. Phía trước có một cái cổng chỉ được vào mà không được ra, lối ra có thể nằm ở một bên khác như thế này thì tiện cho việc quản lý hơn.
Cổng căn cứ có lính canh đặc biệt, những người muốn vào căn cứ phải xếp hàng trước, Khi xếp hàng, bên căn cứ cũng sẽ phát cho bọn họ một cuốn sổ nhỏ, thực chất chỉ là một tờ giấy mà thôi, bên trên ghi một số những việc cần lưu ý và một số hạng mục kiểm tra gì đó lát nữa sẽ được thực hiện.
Căn cứ người sống sót Bình Khẩu không hổ là một trong những căn cứ lớn nhất cả nước trong tương lai, rất nhiều loại quy định và chế độ đã được hoàn thiện, thậm chí họ đã phát hiện ra rất nhiều thứ mà những căn cứ nhỏ tạm thời vẫn chưa nhận ra.
Chẳng hạn như, người dị năng rất khó bị lây nhiễm nên cho dù trên thân thể người dị năng có vết thương cũng sẽ không bị hoá zombie. Chỉ cần bạn có thể chứng minh rằng mình là một người dị năng thì thời gian quan sát để tiến vào căn cứ có thể rút ngắn rất nhiều.
Nếu bạn là một người bình thường thì lập tức sẽ được nhân viên công tác cùng giới tính dẫn bạn vào căn phòng bên cạnh để kiểm tra toàn thân, sau khi xác nhận trên người không có bất kỳ vết thương nào thì cũng phải thực hiện cách ly một ngày một đêm mới được cho phép tiến vào căn cứ.
Ngoài ra còn có một số quy tắc trong căn cứ, hiện toàn bộ căn cứ vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh. Nếu muốn kiếm một ít đồ ăn thì có thể đăng ký tham gia xây dựng căn cứ, sử dụng sức lao động để đổi một số khẩu phần ăn.
Bên trong căn cứ người sống sót Bình Khẩu có rất nhiều phòng trống, tiền thuê đặc biệt rẻ. Nếu muốn thuê thì sau khi qua kiểm tra và vào căn cứ có thể gửi đơn, sau khi trả đủ tiền thuê nhà là có thể tuỳ ý chọn một phòng vào ở.
Bên trong căn cứ nghiêm cấm đánh nhau ẩu đả, nhưng nếu như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì có thể phản kích mà sẽ không chịu bất cứ sự trừng phạt nào, chỉ cần bạn có thể chứng minh rằng người chủ động ra tay không phải bạn là được.
Vậy làm sao để chứng minh? Nói trắng ra vẫn là cá lớn nuốt cá bé, người nào tay to thì người đó được định đoạt.
Tuy nhiên, để đảm bảo trật tự nhất định, trong căn cứ không được phép trộm cướp. Nếu một số nơi mua bán được đặc biệt mở ra thì nhất định sẽ có người lợi dụng sơ hở bên trong, dùng những thứ rẻ tiền hơn để cưỡng ép trao đổi với người khác lấy những thứ hữu ích hơn, nhưng ít nhất nếu có quy định không cho phép cướp bóc này thì vẫn sẽ mang lại sự bảo vệ cho rất nhiều người.
Trong ba người Hứa Tang Du, dễ chứng minh dị năng của mình nhất là Giang Lam. Dị năng hệ lôi điện của cậu rất dễ nhận thấy, trực tiếp phóng điện ra ngoài là có thể chứng minh mình là người dị năng.
Khó chứng minh dị năng của mình nhất là Hứa Tang Du, vì dị năng của cô là hệ lực lượng, ngộ nhỡ chỉ là sức lực lớn bẩm sinh thì sao?
Nhưng mà đãi ngộ của họ vẫn rất tốt, chủ yếu là vì bên trong chiếc xe mà bọn họ lái đến toàn bộ đều là vật tư. Người có thể thu thập được nhiều vật tư như thế đã chứng minh rằng tiểu đội này của họ dù bề ngoài trông như một đám già yếu bệnh tật thì cũng là già yếu bệnh tật có bản lĩnh.
Càng là căn cứ cá lớn nuốt cá bé thì càng xem trọng thực lực của người dị năng mới đến. Vì thế thái độ của nhân viên công tác cũng đều rất tốt, còn giải thích rất nghiêm túc về sự cần thiết của việc buộc phải cách ly.
Mấy người bọn họ cũng không phải loại không biết nói lý lẽ, tự nhiên đồng ý nghe theo điều lệ mà căn cứ người ta quy định.
Đúng lúc bọn họ có hai nam hai nữ, Hứa Tang Du và Tiếu Tiếu cách ly một phòng, hai người đàn ông kia một phòng. Sau khi đợi 24h, nếu như trên người bọn họ không xảy ra bất kỳ biến hoá này liền có thể tiến vào căn cứ.
Giang Lam chứng minh mình là người dị năng đầu tiên nhất nên thời gian quan sát không cần thiết phải dài như thế. Nhưng vẫn phải thành thành thật thật đợi đến khi thời gian quan sát của nhóm người Hứa Tang Du kết thúc.
Bốn người lúc này mới thành công tiến vào căn cứ.
Căn cứ người sống sót Bình Khẩu bây giờ vẫn chưa phải đặc biệt lớn. Vì sau khi nơi này trở thành căn cứ người sống sót Tạ Trường Bình thì đã trải qua mở rộng rất nhiều lần mới trở thành căn cứ lớn hạng nhất hạng nhì giai đoạn sau tận thế.
Sau khi Hứa Tang Du thông qua quan sát và cũng lấy lại chiếc xe địa hình thuộc về mình. Đồ đạc trên xe cũng không bị động đến, chuyện này ngược lại rất bình thường, dù sao căn cứ càng lớn thì càng xem trong danh tiếng của mình. Nếu ngay cả vật tư của người mới vào căn cứ cũng muốn trộm thì sau này còn có người dám đến căn cứ này sao?
Cô kiểm kê đơn giản vật tư một chút, sau khi nhận ra không có bất cứ tổn thất nào mới tựa như lơ đãng mà hỏi Tạ Phồn.
“Lúc trước anh từng nói là không có bất cứ người thân nào để nương tựa đúng không?”
Tạ Phồn gật đầu theo bản năng, trong lòng lập tức có chút linh cảm không được tốt lắm. Hứa Tang Du sẽ không định lại tìm một chỗ rồi tuỳ tiện vứt bỏ anh nữa đó chứ?
Anh thực sự bắt đầu mất lòng tin vào sức hấp dẫn của chính mình rồi. Ở kiếp trước, một số người cho dù biết rõ rằng anh không còn là con người nữa nhưng cũng rất khó nâng cao cảnh giác đối với anh.
Cái người Hứa Tang Du này thật sự hoàn toàn khác xa với người bình thường, có nguyên tắc một cách đáng ngạc nhiên.
Hứa Tang Du không muốn nói chuyện có vẻ quá khó nghe, dù sao thì người ta cũng là một người mù, muốn tiếp tục sống sót trong tận thế đã rất là gian nan rồi. Chẳng lẽ cô còn phải liên tục nói rõ rằng, anh là một đứa con ghẻ nên tôi không muốn mang anh theo.
Mặc dù đây là sự thật nhưng trông có hơi quá mất nhân tính rồi.
Vì thế cô bày tỏ rất uyển chuyển: “Chúng tôi sẽ thường xuyên vào trong thành phố tìm kiếm vật tư, không tiện chăm sóc anh cho lắm. Tôi sẽ giúp anh tìm một căn cứ ổn định phù hợp với anh, không cần phải nói cảm ơn với tôi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Lời cảm ơn của anh tôi đã nhận được rồi.”
Nói trắng ra, ý của cô chính là:
Tôi mang anh theo chỉ là tiện tay, bây giờ tôi chuẩn bị tìm một căn cứ rồi sắp xếp cho anh ở đó, anh cũng không cần lại đến tìm tôi nữa. Tạm biệt và hãy chăm sóc bản thân, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi cũng không cần anh cảm ơn, anh đừng đến làm phiền tôi nữa là được rồi.
Tạ Phồn có chút tủi thân một cách khó hiểu. Từ trước tới giờ anh chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế này, thật đấy, ý tứ ghét bỏ này đã lộ rõ trên mặt luôn rồi.
Nhưng con người anh bướng bỉnh, Hứa Tang Du càng ghét bỏ anh thì anh ngược lại càng không cam tâm. Chỉ là hình tượng mà anh thiết lập không cho phép anh mạnh mẽ làm một đứa con ghẻ, bằng không liền không hợp với tính cách.
Vì thế, anh chỉ có thể dùng biểu cảm chua xót, dè dặt lại ngoan ngoãn mà nói: “Thật là làm phiền cô quá, tuy đối với cô thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với tôi mà nói thì lại là ân tình rất lớn. Nếu tôi có thể có cơ hội để trả ơn cho cô thì tốt quá.”
Anh ngẫm nghĩ, nếu con đường này bị chặn lại thì có phải là cách nghĩ của anh không đúng lắm hay không?