Ngày trùng sinh thứ 25: Gái thẳng và trai ‘trà xanh’(1)
Trans: Cataholic
(1)Gái thẳng là từ để chỉ những người phụ nữ, con gái có tính cách ngay thẳng, chính trực. Họ luôn có trách nhiệm với những gì mình nói, theo đúng chuẩn “nói được làm được”. Trai ‘trà xanh’ là từ để diễn tả đàn ông, con trai nhưng thích giả tạo, thảo mai hoặc tỏ vẻ yếu đuối, trái với tính cách thật của họ.
Cuối cùng bọn họ cũng chọn được một nhà nghỉ để ngủ lại, trong nhà nghỉ có phòng giường lớn cho hai người. Hai nam một phòng, hai nữ một phòng là vừa đẹp.
Giang Lam lại hơi thèm lẩu rồi, lúc chuyển đồ vào nhà nghỉ thì nhỏ giọng bàn bạc với Hứa Tang Du: “Tối nay chúng ta ăn lẩu nha! Vừa vặn lúc trước đã chuẩn bị không ít nước cốt lẩu. Làm một nồi lẩu uyên ương. Tiếu Tiếu ăn vị cà chua, cô bé thích ăn chua một chút, mấy người chúng ta thì ăn cay.”
“Được thôi.” Hứa Tang Du rất vui lòng mà thoả mãn em trai nhỏ của mình: “Thế cậu chịu trách nhiệm rửa rau, cắt thịt nha.”
Thật ra Giang Lam cũng không thích rửa rau cắt thịt, nhưng người đòi ăn lẩu là cậu mà cậu thật sự rất thèm ăn lẩu nên liền bất chấp khó khăn mà đồng ý.
Hứa Tang Du đến sân sau của nhà nghỉ tìm kiếm một chút, tìm được một cái bếp lò giữa một đống đồ đạc lẫn lộn nên liền mang cái bếp lò đó ra, chẻ một ít củi để nhóm lửa. Đến lúc đó đặt nồi uyên ương lên bếp lò, đốt lửa bên dưới là có thể ăn lẩu rồi.
Tiếu Tiếu cũng rất thích ăn lẩu, có thể là vì trẻ con đều thích ăn những thứ như xúc xích giăm bông, cá viên, thanh cua, v.v… Tiếu Tiếu thích ăn nhất là xúc xích sụn, lúc cắn vào nghe ‘rộp rộp’.
Giang Lam nhắc tới chuyện ăn uống liền đặc biệt cần mẫn, mấy người khác vẫn còn đang dọn dẹp phòng ngủ cho buổi tối thì cậu đã xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi.
Các loại miến dẹt khoai lang(2) dùng nước ấm chần một lát, đến lúc đó nấu lên sẽ nhanh chín hơn.
(2)Miến dẹt khoai lang là loại mì có chiều rộng từ 0,7 đến 3 cm, chủ yếu được làm từ khoai lang thông qua quy trình sản xuất dây chuyền khép kín. Sợi miến bản rộng đều, trong suốt, nấu lâu sẽ không bị nát.
Rong biển gì đó cũng vậy, sau khi chần sơ thì cắt ra xếp sẵn vào đĩa.
Các loại thịt thì thái miếng càng mỏng càng tốt, đến lúc đó nhúng một lần vào trong nước lẩu đang sôi là vừa chín, chấm thêm ít nước chấm là siêu ngon.
Thật ra Hứa Tang Du thích ăn cải trắng nhất. Bắp cải hút vị cay, nước lẩu nấu lâu thêm một chút thì sẽ mềm nhừ, một mình cô có thể ăn hết cả cây bắp cải.
Đặc biệt là cải ngọt, nó còn có vị thanh ngọt đặc trưng của các loại rau, đáng tiếc là rau tươi sẽ ngày càng hiếm thấy cùng với sự bắt đầu của tận thế, trong tương lai ngày càng ít có cơ hội được ăn.
Nghĩ tới đây, cô lại đau buồn lột một cây bắp cải, định bụng lát nữa bỏ vào lẩu sau cùng.
Khi Hứa Tang Du đang bận nhặt rau ở đây thì Tiếu Tiếu cũng không nhàn rỗi, bé đang pha nước chấm vào từng chén nhỏ riêng. Vì điều kiện có hạn nên nước chấm cũng có hạn, chỉ gồm nước sốt mè, giấm, dầu hào và thêm một ít ớt trái.
Cô bé Tiếu Tiếu đang cầm một cái chén, lần lượt hỏi từng người bằng giọng nói mềm mại: “Ăn ớt không ạ? Có muốn bỏ giấm không ạ? Có muốn bỏ thêm một ít dầu hào không?”
Chỉ có Tạ Phồn, thân là một người mù yên lặng bên cạnh bàn cái gì cũng không làm được. Tiếu Tiếu pha xong một chén nước chấm thì đưa cho anh: “Chú ơi, nước chấm của chú nè.”
Tạ Phồn: …
Được thôi, còn đỡ hơn là ông bác.
Lúc này, nước lẩu trong nồi sôi lên, nồi bên trái là vị cay tê còn bên phải là cốt lẩu vị cà chua. Vị cay mang theo hương thơm tinh khiết và độc nhất của ớt trái, còn cốt lẩu vị cà chua hơi chua, dường như ngay cả mùi nước lẩu sôi trào cũng nhuốm chút chua ngọt.
Suy cho cùng, Giang Lam vẫn là một thiếu niên, vô cùng vội vàng gào oai oái lên xong liền nhúng tất cả những thứ mình muốn ăn vào trong nồi. Cậu bỏ nào là lá lách (sách bò), thịt miếng, đều là những món có thể nấu chín một cách nhanh chóng, nhúng vài lần trong nồi lẩu sôi sùng sục rồi vớt ra là gần như đã được nấu chín.
Cậu ăn đến nước mắt lưng tròng, khóc ‘hu hu hu’ rồi hô lên: “A Du, em không hối hận vì đã đi cùng chị một chút xíu nào luôn.”
Hứa Tang Du hoàn toàn không muốn để ý tới cái đồ tham ăn này. Cô gắp miếng thịt chín bỏ vào chén của Tiếu Tiếu, chợt nhớ tới bên cạnh còn có một người mù nên lại gắp thêm một ít nữa rồi bỏ vào chén của Tạ Phồn: “Còn rất nhiều, cứ việc ăn nhưng mà có hơi nóng nên anh cẩn thận chút.”
Không biết vì sao, bọn họ ngày càng có loại cảm giác thân thiết như một gia đình, chỉ là quý ngài mù mới gia nhập giống người già cao tuổi trong gia đình hơn nên miễn cưỡng cho anh làm ‘bà nội’ vậy.
Lẩu là một loại món ăn rất được lòng người, sau khi ăn gần hết thịt và rau thì xé vài gói mì ăn liền cho vào để thu dọn tàn cuộc, một bữa ăn cứ vậy là xong.
Tạ Phồn chủ động đề nghị giúp dọn dẹp bàn ăn sau đó bị mọi người từ chối. Hứa Tang Du nhét cho anh vài con búp bê để anh đi sang một bên chơi với Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu cầm một con búp bê barbie, lôi kéo Tạ Phồn: “Chú ơi, chú chơi với con nha, được không?”
Nhưng mà giọng điệu đó của cô bé vô cùng giống như là: Con chơi cùng với chú, chú đừng có gây thêm phiền phức nha, được không.
Tâm trạng Tạ Phồn cực kỳ phức tạp, trước đây anh … trước đây anh chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ như thế này, đây là lần đầu tiên trong đời.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, một đám người cũng chưa đi ngủ, dù sao thì bây giờ vẫn chưa tới chín giờ. Nếu là trước khi tận thế, giờ này mọi người không phải đang xem TV thì cũng là chơi game, quả thật không có mấy người đi ngủ.
Chỉ là sau khi tận thế không có hoạt động gì để tiêu khiển, rảnh rỗi đến mức có chút buồn chán, nhưng đồng hồ sinh học cũng đã hình thành nên không ngủ được.
Lúc này, Giang Lam đột nhiên móc từ trong túi ra một bộ bài tây, nhiệt tình mời gọi mọi người: “Tới đánh bài đi!”
Vẻ mặt của Hứa Tang Du phức tạp: “Cậu lấy lúc nào thế?”
Giang Lam xấu hổ cười một tiếng: “Lúc trước tìm kiếm vật tư trong siêu thị tiện tay lấy, dù sao thì nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, chơi hai ván thôi.”
Tiếu Tiếu đặc biệt cổ vũ, còn lấy hạt dưa, hạt macca này nọ từ trong túi ra rồi tìm một cái đĩa nhỏ bỏ vào sau đó ngồi bên cạnh hò hét cổ động bọn họ.
Đáng tiếc là, mặc dù bọn họ có bốn người, nhưng trong đó có một trẻ em căn bản không biết chơi bài, người còn lại là một người mù lại càng hoàn toàn không thể chơi bài.
Hứa Tang Du chỉ có thể chơi với Giang Lam, kỹ thuật đánh bài của Giang Lam lại rất kém nên cô chơi cùng cũng rất nhàm chán.
Trẻ nhỏ vẫn luôn khá dễ ngủ, sau khi Tiếu Tiếu ở bên cạnh xem một hồi liền bắt đầu gật gù. Hứa Tang Du cẩn thận từng li từng tí ôm cô bé lên, đặt ở một bên giường nhỏ rồi dém kỹ chăn cho cô bé.
Có lẽ Giang Lam buổi tối ăn trước một nồi lẩu cay, sau đó lại ăn thêm không ít hạt dưa nên cổ họng khô khốc nên uống rất nhiều nước, uống nước xong liền bắt đầu chạy đi vệ sinh.
Một mình Hứa Tang Du vô cùng buồn chán ngồi ở bàn đánh bài, lúc này mới rảnh được một chút để chú ý tới ngài mù ở bên cạnh. Sắc mặt của Tạ Phồn đặc biệt tái nhợt, là kiểu tái nhợt hơi giống bị bệnh nên luôn khiến người ta cảm thấy anh rất không khoẻ mạnh.
Thật ra anh cũng không phải là rất gầy, chỉ là bởi vì thiếu sức sống quá mức nên mới luôn khiến cả người anh trông rất yếu ớt.
Hơn nữa bình thường anh rất yên lặng, ngồi một mình trong góc phòng có thể im lặng thật lâu không nói chuyện, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, đại khái giống như một bình hoa xinh đẹp.
Lúc Hứa Tang Du tới xem thử mới phát hiện cả người anh trông như đặc biệt yếu ớt, màu sắc của đôi môi cũng rất nhạt, tóm lại không có bất cứ huyết sắc nào.
“Anh không sao chứ?” Hứa Tang Du vô thức giơ tay lên sờ lên trán anh thì thấy trán của anh rất lạnh, gần như không có chút độ ấm nào. Cô lại sờ đến mu bàn tay của anh, rõ ràng anh mặc không ít quần áo nhưng lại rất lạnh lẽo.
Tạ Phồn miễn cưỡng cười một cái với Hứa Tang Du: “Tôi không sao …”
Anh có một đôi mắt hoa đào rất xinh đẹp, đôi mắt hoa đào này dù ở trên người của đàn ông hay phụ nữ đều dễ khiến người ta cảm thấy tuỳ tiện, đa tình nhưng chúng lại bị khí chất dịu dàng của anh trung hoà, và vì bị mù nên đôi mắt lộ ra vẻ vô hồn.
Đôi mắt đào hoa đó chỉ để lại cho người ta cảm giác thương tiếc.
Bình thường còn đỡ hơn một chút, nhưng khi anh cố tình nhíu mày và mỉm cười dịu dàng với ai đó thì loại cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Hứa Tang Du không biết vì sao theo bản năng lại nhớ tới những cô gái ‘hoa sen trắng’ trong mấy vở kịch cung đấu kia, chính là những người trông mảnh mai yểu điệu, bên ngoài không tranh không đoạt nhưng trong xương tuỷ thì thảo mai, cợt nhả không ai bằng kia. (Không phải)
Cô vô thức rùng mình một cái, có lẽ là bởi vì sau khi ghép hình ảnh của Tạ Phồn vào làm cô có chút không thể chấp nhận được.
Tạ Phồn ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Không cần quan tâm đến tôi, chỉ là sức khoẻ của tôi không được tốt lắm nên cũng đã quen rồi.”
“Nhưng hình như trông anh rất lạnh …” Hứa Tang Du cố gắng lấy một cái áo khoác quấn anh lại. Nhiệt độ cơ thể của Tạ Phồn quá thấp nên cô hơi lo lắng, sợ anh sẽ bị bệnh.
Ngã bệnh vào tận thế là một chuyện rất phiền phức, nếu có thể ngăn ngừa thì vẫn nên ngăn lại càng sớm càng tốt.
Lúc trước, khi Hứa Tang Du tìm kiếm vật tư có đặc biệt mang về mấy chiếc áo khoác thật dày, thậm chí trong đó còn có hai chiếc áo bành tô của quân đội, đừng thấy áo bành tô quân đội không đẹp nhưng hiệu quả chống rét của nó thật sự là tuyệt vời nhất.
Cô trực tiếp lấy một chiếc áo bành tô quân đội ra, bọc kín Tạ Phồn vào bên trong.
Nhóm lại lửa trong bếp lò, thêm một ít củi vào để ngọn lửa bùng lên, như thế này thì nhiệt độ trong căn phòng cũng sẽ tăng lên.
Nhưng mà cho dù làm song song như vậy thì tình hình của Tạ Phồn trông có vẻ cũng chẳng chuyển biến tốt hơn là bao, bộ dạng của anh vẫn tái nhợt mà lạnh lẽo, luôn khe khẽ ho khan một cái sau đó lại dùng giọng ôn hoà mà mềm mại nói với Hứa Tang Du: “Thật sự không cần quan tâm đến tôi đâu, có thể là do nhiệt độ cơ thể của tôi bẩm sinh đã thấp, cô đã bận rộn cả ngày chắc hẳn cũng mệt rồi nên mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi tự ngồi đây sưởi ấm một lát là được rồi.”
Anh hết sức thấu hiểu lòng người, chỉ là vô thức khép áo khoác lại một chút nên ngập tràn mùi ‘đã nghiện còn ngại’, thảo mai vô cùng.
Nhưng đáng tiếc là Hứa Tang Du cũng rất ‘thẳng’ nên cô hoàn toàn không hiểu được điểm này.
Cô sờ cằm chìm vào trầm tư, lẩm bẩm nói một mình: “Lúc trước mình xem trên TV, khi nam chính sắp bị chết cóng thì nữ chính sẽ cởϊ qυầи áo và dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho anh ta, cái này có thật sự đáng tin cậy không hay là bịa đặt vậy ta …”
Tạ Phồn vốn đã không còn ho khan nữa, nghe thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm thì lập tức lại ho lên hai tiếng, còn dùng loại giọng nghi ngờ nói: “Có lẽ không đáng tin đâu, hơn nữa chúng ta lại là một nam một nữ thật sự không thích hợp lắm. Không sao đâu, một lát nữa tôi sẽ vào giường để sưởi ấm, cô thật sự không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao cả.”
“Vẫn là nên thử nghiệm một chút đi.” Hình như Hứa Tang Du đã hạ quyết tâm, cô vỗ đùi đứng dậy, Tạ Phồn lập tức nắm chặt tay lại, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối lặng yên không một tiếng động khóa chặt Hứa Tang Du.
Ngay lúc này, cả trái tim và đôi mắt của người mù đều sáng tỏ.
Sau đó, Hứa Tang Du ôm Tiếu Tiếu qua: “Tiếu Tiếu, dùng dị năng của em sưởi ấm cho chú đi.”
Tiếu Tiếu còn đang mơ ngủ, ngoan ngoãn vươn tay ra với Tạ Phồn.
Tạ Phồn: ? ? ?