Ngày trùng sinh thứ mười tám: Phong cách của cậu không phù hợp với mọi người
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy cậu, theo bản năng gọi cậu: “Lại ăn chung đi.”
Giang Lam mất tự nhiên: “Tôi không thích ăn lẩu…”
Mười phút sau.
Giang Lam gắp một đũa thịt, nước mắt lưng tròng: “Lẩu ăn ngon thực sự!”
Bản chất con người có lẽ hay tự vả* như vậy đó.
*Ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.
Hứa Tang Du quá hiểu rõ Giang Lam, tay nghề nấu nướng của Giang Lam cực kỳ kém nên trước đây yêu cầu của cậu đối với bữa ăn là: Nấu chín là được.
Nghe nói lúc đi học thường xuyên mua một ít chân gà ngâm sả ớt, que cay các loại để ăn, kết quả ăn đến độ làm bản thân đau dạ dày luôn. Mối quan hệ của hai người họ thời điểm đó trở nên tốt hơn chính là vì Hứa Tang Du nấu ăn rất ngon, khi còn sống cùng với bà nội luôn tự mình nấu cơm nên mới luyện ra được.
Hứa Tang Du vốn đang nghĩ, phải dùng cách gì mới có thể nhanh chóng kéo gần mối quan hệ giữa hai người họ đây? Không ngờ chỉ dùng hai bữa cơm, Giang Lam đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Lúc mới đầu, cậu còn hơi mất tự nhiên, khi Hứa Tang Du hỏi cậu có muốn đến dùng bữa cùng nhau không thì cậu đã từ chối. Tuy nhiên, rụt rè không được bao lâu, có lẽ thức ăn mà cậu tự nấu thực sự quá khó ăn, lại từng ăn đồ mà Hứa Tang Du nấu nên hình thành mặt đối lập rõ rệt, cậu không thể chịu nổi tay nghề của mình nữa.
Nhưng mỗi khi cậu đến ăn cơm đều mang một ít đồ sang.
Tìm một ít đồ ăn vặt hoặc là tự mang đến rau dưa gì đó, cậu cũng không thể không kiêng nể gì mà đi ăn chùa được. Càng về sau, Giang Lam cũng thả lỏng hơn, chung sống với bọn cô cũng tự nhiên hơn rất nhiều, đôi khi còn tặng một ít đồ chơi nho nhỏ qua cho Tiếu Tiếu. Chỉ là người này không thích đi bằng cửa, mỗi lần đến toàn là trèo tường mà đến.
Hứa Tang Du đang vừa nấu ăn vừa nghiên cứu bản đồ thì cậu nhóc này liền trèo tường qua. Tay trái cầm theo một con búp bê đồ chơi, tay phải thì cầm một túi trứng gà: “Tiếu Tiếu đâu? Em mang đồ chơi đến cho cô bé, nghe nói các bé gái đều thích loại búp bê này.”
Tiếu Tiếu là một bé gái tương đối nhút nhát, trước tiên theo bản năng nhìn Hứa Tang Du, Hứa Tang Du phất tay: “Em cầm đi.”
Lúc này, cô bé mới dè dặt nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Xuất thân của bé cũng là một đứa trẻ nhà nghèo, bà nội đoán chừng cũng không có tiền mua đồ chơi nên dáng vẻ Tiếu Tiếu ôm lấy con búp bê đó trông vô cùng hạnh phúc, cẩn thận từng li từng tí cũng không dám chơi mạnh như thể rất sợ rằng chỉ cần bất cẩn liền hỏng ngay.
Hứa Tang Du định hôm nay sẽ đề cập chuyện lập nhóm rồi cùng nhau rời khỏi đây với Giang Lam, nhưng mà cũng không vội, lúc trên bàn ăn cơm rồi bàn lại cũng như nhau.
Tối nay cô làm hai món ăn, một món canh đơn giản. Món canh là canh cải bẹ thịt băm, món ăn là một mặn một chay cùng với cơm trắng. Dù sao thì sau khi rời khỏi nơi này, lúc đi trên đường lại muốn nấu cơm cũng tương đối khó khăn, đến lúc đó có thể còn phải gặm lương khô.
Giang Lam giúp bưng đồ ăn lên bàn, Tiếu Tiếu đi lấy bát đũa, ba người ngồi vào bàn liền bắt đầu dùng bữa. Tiếu Tiếu vẫn có chút không đành lòng đặt món đồ chơi mới của mình xuống, nhưng cô bé rất ngoan, lưu luyến đặt món đồ chơi lên sô pha trước, lúc ăn cơm còn không ngừng quay đầu lại nhìn.
Hứa Tang Du chủ động nói ra: “Tôi cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu, tôi với Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi và tìm một nơi có vật tư sung túc hơn để sống.”
Giang Lam vừa nghe, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không đành lòng rất rõ ràng: “Hai người phải đi rồi sao?”
“Ừ, vì nơi này chỉ là một huyện lỵ nho nhỏ nên không sớm thì muộn, vật tư sẽ bị người ta vơ vét sạch sẽ, hơn nữa chắc cậu cũng cảm giác được rằng zombie đang tiến hoá?” Hứa Tang Du vẫn nhớ như in, ở kiếp trước, khi tận thế vừa mới bắt đầu còn có một số căn cứ rửa sạch zombie ở giữa thành phố. Họ xây dựng căn cứ của riêng mình đặt ngay trung tâm thành phố.
Kết quả là sau đó zombie dần dần tiến hoá, tuy rằng người dị năng cũng thăng cấp, nhưng những người có dị năng mạnh mẽ với số lượng zombie đối lập quá rõ ràng. Những căn cứ được thành lập giữa lòng thành phố bị zombie công phá, hầu như rất ít người bình thường có thể trốn ra được.
Như nơi huyện nhỏ nhưng đông dân này, chờ cho đến khi vật tư cạn kiệt và nội thành chỉ còn lại zombie, nơi này tuyệt đối không thể tiếp tục nán lại nữa.
Giang Lam xới xới cơm trong bát, dù sao thì cậu vẫn là một thiếu niên, không thể che đậy thật tốt cảm xúc của mình, khắp người đều lộ ra vẻ chán nản: “Thế … thế khi nào thì hai người đi?”
“Chắc ngày mai.” Hứa Tang Du vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của cậu, giống như một bé cún con sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Tôi muốn hỏi cậu, cậu còn người thân không? Nếu như không có gì vướng bận thì có muốn đi cùng chúng tôi không? Cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Giang Lam có hơi kinh ngạc, chắc là không ngờ Hứa Tang Du lại chủ động mời cậu đi cùng như vậy. Cậu vậy mà lộ ra một chút xấu hổ, bàn tay cầm đũa siết chặt rồi buông lỏng.
“Có thể đi cùng sao…”
“Đương nhiên có thể rồi.” Hứa Tang Du cười rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn thì không cần phải khách khí như vậy.”
Giang Lam không do dự chút nào mà trực tiếp gật đầu: “Hai năm trước ba mẹ tôi đã xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời nên từ lâu tôi đã không còn người thân nữa. Tôi đi cùng mọi người.”
Lúc này Hứa Tang Du mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù thế nào đi nữa thì ít nhất kết quả là tốt. Còn vấn đề người nhà cậu và chị gái kia… về sau lại nói.
Sau khi xác nhận rằng ba người họ đến lúc đó sẽ đi cùng nhau, Giang Lam liền cấp tốc ăn cơm cho xong: “Tôi về thu dọn đồ đạc trước! Một lát nữa quay lại!”
Hứa Tang Du còn chưa nói xong cậu đã vội vàng chạy đi, nhưng mà đây cũng là Giang Lam mà Hứa Tang Du rất quen thuộc. Sau này, khi lớn tuổi hơn một chút và dần thoát khỏi hình dáng ngây ngô thời niên thiếu, cũng không còn trốn nhanh như thế này nữa.
Nghĩ đến đây còn có chút hoài niệm.
“Được rồi được rồi, Tiếu Tiếu cũng mau ăn đi, ăn xong chúng ta cũng thu dọn đồ đạc một chút, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.”
“Dạ.” Tiếu Tiếu ôm cái bát, ngoan ngoãn hỏi: “Vậy tối nay em có thể ôm búp bê kia ngủ không ạ?”
“Đương nhiên có thể.”
Sau khi ăn tối xong, hai người các cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Đúng lúc này, có một người tiến vào trong huyện nhỏ tĩnh lặng.
Anh trông hơi xanh xao và gầy gò hơn so với lúc trước một chút, thân thể được bao bọc bởi chiếc áo gió kaki càng thêm cao gầy. Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là khi anh đi trên đường, zombie xung quanh không những không đến gần anh, mà còn vô thức tránh né.
Dường như đang sợ sệt điều gì đó.
Anh bước đi trong bóng đêm, chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại một chút, cẩn thận vểnh tai lắng nghe.
“Quả nhiên là ở đây sao…”
Đôi mắt trống rỗng của anh hơi nheo lại, trên gương mặt đẹp đẽ tao nhã không có bất cứ biểu cảm gì.
Nói thế nào nhỉ, khi bị bỏ lại căn cứ Thanh Sơn, anh có hơi mờ mịt và không thể tin được. Thứ nhất, anh không tin trên đời này thực sự có loại phụ nữ thánh mẫu giống như Hứa Tang Du, thực sự giúp đỡ anh mà không đòi được đền đáp, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Thứ hai, đương nhiên là cảm thấy lúng túng, dù sao thì việc Hứa Tang Du để anh lại thị trấn Thanh Sơn đã chứng minh rằng toàn bộ suy nghĩ trước đây của anh đều là tự mình đa tình. Bản thân anh cũng không biết mình vì sao lại đuổi một mạch đến đây, dù sao đợi đến khi anh phản ứng lại thì đã đi theo con đường mà Hứa Tang Du đi, truy tìm suốt chặng đường.
Chờ đến khi tới được đây, khi sắp có thể tìm được Hứa Tang Du thì ngược lại anh trở nên bình tĩnh, cũng đại khái đã suy nghĩ cẩn thận mình kế tiếp cần làm như thế nào.
Để cô ta biết thế giới này có tối tăm thế nào, nhân tính đáng sợ ra sao, lúc đó chắc cô ta sẽ biến thành bộ dáng khác chứ?
Sẽ trở thành dáng vẻ như bùn nhão khiến người ta ghê tởm mà anh quen thuộc sao?
Anh rất mong chờ.
Muốn, nhìn cô ta thối nát.
Hứa Tang Du không biết rằng mình bị một kẻ bệnh tâm thần cấp độ hai nhắm đến, đã thành công hợp thành tiểu đội của cô. Cô còn đang tắm rửa cho Tiếu Tiếu, cũng không biết người mù – yếu ớt nào đó đã vào trong huyện nhỏ này.
“Tắm xong thì đi ngủ, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Nói là tắm rửa, thực ra chỉ là dùng khăn lông ướt lau khắp người Tiếu Tiếu một lần, sau đó quấn bé vào trong chiếc chăn nhỏ cùng với con búp bê kia.
“Ngủ ngon.”
----------------------------------
Chương này ngắn để dành chương sau 3 hợp 1 nha mọi người ơiiiii ~~ ヾ(≧▽≦*)oq(≧▽≦q)