Ngày trùng sinh thứ mười bảy: Để tóm được ‘một bé’ Giang Lam, chúng ta chỉ cần một nồi lẩu
Trans: Cataholic
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tang Du chính là không tin. Vì cô và Giang Lam quen biết nhiều năm, Giang Lam đã từng kể rất nhiều lần về chuyện của chị gái Giang Chỉ bao gồm chuyện của hai người họ lúc nhỏ, kể đến sinh động như thật.
Giang Lam sao có thể không có chị gái chứ!
Hứa Tang Du cau mày: “Tôi không phải lừa đảo, tôi quả thực quen biết với chị gái Giang Chỉ của cậu, chúng tôi đều là sinh viên của đại học thành phố J. Chị ấy là đàn chị của tôi, tôi là sinh viên năm nhất. Chị ấy nói rằng gia đình mình sống ở đây và có một người em trai, vẻ ngoài trông giống cậu. Chị ấy có thể không nhớ tôi nữa, nhưng tôi vẫn nhớ đến chị ấy.”
Đương nhiên Hứa Tang Du đang nói dối, cô cũng không phải là sinh viên đại học gì đó, nhưng bây giờ là tận thế, làm gì còn ai có thời gian tìm bằng chứng chứng minh cô đang nói dối chứ.
Cô chỉ muốn tìm một lý do thoái thác khiến Giang Lam tin mình mà thôi, cho dù thật sự gặp được Giang Chỉ thì cô cũng sẽ không bị lật tẩy. Cắn chết bảo bản thân là tân sinh viên mới nhập học năm nay từng được Giang Chỉ giúp đỡ, Giang Chỉ còn thực sự có thể nhớ rằng mình đã từng giúp một đàn em như vậy hay không sao?
Ai biết được Giang Lam cau mày một cái, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn Hứa Tang Du: “Nhưng tôi thật sự không có chị gái mà, có phải cô nhận nhầm người rồi không? Tôi chưa từng gặp cô bao giờ, việc nhận nhầm người chỉ dựa vào vẻ bề ngoài nghe cũng rất bình thường.”
Hứa Tang Du là người biết rõ nội tình nhất, đương nhiên sẽ không cảm thẩy bản thân nhận nhầm người ngược lại còn rất cố chấp hỏi cậu: “Thế trước tiên cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu lại quay về đây, nhà bên cạnh có phải là nhà cậu không?”
“Đó đích thật là nhà tôi. Tôi làm việc ở thành phố J, khi sự việc xảy ra chúng tôi đúng lúc được nghỉ phép nên mọi người đều về nhà cả. Chỉ còn một mình tôi ở lại ký túc xá công nhân thì đột nhiên lên cơn sốt tận mấy ngày, sau khi hạ sốt thì tôi liền quay lại đây.”
Có lẽ cậu cảm thấy Hứa Tang Du rất kỳ quái, nhưng dù sao người ta cũng đã giúp đỡ cậu, cậu cũng ngại nói lời khó nghe nên liền nói: “Mặc dù tôi cũng họ Giang, nhưng thực sự tôi không có chị gái nên đoán chừng cô đã nhận lầm người rồi. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, lần này cũng nhờ cô giúp đỡ tôi, phần ân tình này tôi nhớ kỹ. Sau này nếu như cô có yêu cầu gì cũng có thể đến tìm tôi, có thể giúp chắc chắn tôi sẽ giúp.”
Giờ phút này, Hứa Tang Du đã bắt đầu hoài nghi chính mình tìm sai người, sai hoàn toàn.
Giang Lam trong trí nhớ của cô lúc này vẫn còn là một học sinh, có một người chị gái sống nương tựa lẫn nhau cùng với cậu và cũng là nuối tiếc cả đời của cậu. Giang Lam trước mặt này còn chưa thành niên đã bước vào xã hội bắt đầu làm việc, những việc trải qua cũng không giống như những gì Giang Lam nói.
Cậu thậm chí còn không có chị gái!
Đầu óc Hứa Tang Du bây giờ rất hỗn loạn, thậm chí cô bắt đầu tự hỏi liệu kiếp trước có phải là mình nằm mơ hay không, cũng bắt đầu hoài nghi người trước mắt mình đây có phải phải là Giang Lam hay không. Trên thế giới này còn có người trùng họ trùng tên, giống nhau như đúc.
Giang Lam đại khái cảm thấy Hứa Tang Du đã giúp đỡ mình, cậu không thể không bày tỏ nên lật tung chiếc túi của mình, lấy một ít bánh mì và những thứ tương tự nhét chúng cho Hứa Tang Du: “Cảm ơn cô trước, tôi phải quay về rồi. Cô sống ở đây sao? Quá tốt rồi, có chuyện gì trực tiếp gọi tôi là được, tôi ở bên cạnh thôi, chắc chắn sẽ giúp cô.”
Cậu cũng không đi ngay mà giúp đưa tất cả các thi thể vào trong xe tải kia, dù sao thì đều để ở cửa rất khó coi.
Hứa Tang Du luôn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói được gì. Giang Lam dọn dẹp một chút, cuối cùng phủi tay rời đi. Lúc rời đi còn đặc biệt nhiệt tình lặp lại: “Có chuyện nhất định phải gọi tôi đấy.”
Hứa Tang Du nhìn cậu rời đi với vẻ mặt phức tạp, đứng ở cửa một hồi cũng không biết diễn tả tâm trạng hiện tại như thế nào, cuối cùng quay đầu bước vào cửa nhà bên cạnh, cũng chính là trong nhà của đám đàn ông đã chết kia.
Cô vốn dĩ đối với chuyện gϊếŧ chết toàn bộ đám người này vẫn còn ôm một loại suy nghĩ ‘chuyện mình làm có hơi quá mức tàn bạo’ như vậy, cho đến khi cô bước vào nhà của đám đàn ông đó. Đoán chừng bọn chúng cũng là tạm thời chiếm cứ nơi này làm chỗ ở, nhưng khi Hứa Tang Du vừa bước vào liền phát hiện ra một chuyện khiến người ta vô cùng ghê tởm và phẫn nộ.
Có một người phụ nữ trẻ tuổi bị nhốt trong phòng trong cùng, trông cô ấy như mới đôi mươi, mặc quần áo mỏng tang trên bề mặt da lộ ra đầy những vết sẹo. Người phụ nữ này đã chết, cũng không ai biết trước khi chết cô ấy phải trải qua những gì, tại sao khắp người đều là vết thương rất khó coi.
Có thể cô ấy chỉ vừa mới chết cách đây không lâu, đám đàn ông thậm chí còn không phát hiện ra vì vậy chúng mới không xử lý thi thể của cô ấy. Hứa Tang Du không thể làm gì, chỉ có thể tìm một miếng khăn trải giường sạch sẽ rồi quấn thi thể người phụ nữ vào trong, giữ lại cho cô ấy một chút thể diện.
Lúc này, cô cũng không cảm thấy hành vi trước đây của bản thân là quá mức tàn bạo, bởi vì có một số người thực sự chết cũng không đáng tiếc, tận thế ập đến giống như mở ra chiếc l*иg giam giữ dã thú trong lòng bọn chúng khiến cho chúng bắt đầu không kiêng nể gì mà làm ra một số chuyện kinh tởm.
Những người như vậy không còn được gọi là con người nữa, bọn chúng sở hữu một cái ác rất ‘thuần tuý’ bằng lòng bức hại đồng loại của mình hơn là gϊếŧ zombie. Hứa Tang Du không vơ vét được quá nhiều vật tư từ nơi này, chẳng qua điều đó cũng rất bình thường. Bởi vì nếu như có đủ vật tư, bọn chúng cũng sẽ không đi cướp giật khắp nơi.
Sau khi Hứa Tang Du rời đi lại lại lái chiếc xe van chở đống xác chết ra ngoài, nói không chừng sẽ có mấy con zombie không kén ăn giúp đỡ giải quyết mấy thứ thi thể này. Nếu không, thi thể để ở đó còn làm ô nhiễm không khí và đất đai nữa.
Khi cô làm xong tất cả những chuyện này và trở về nơi ở tạm, vừa mở cửa bước vào đã thấy Tiếu Tiếu đang cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra từ bên trong, vô cùng căng thẳng mà nhìn ra bên ngoài. Khi phát hiện ra người bước vào là cô thì dáng vẻ như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chạy bước nhỏ ra ngoài để nghênh đón cô.
Tuy nói rằng thời gian hai người các cô quen biết không phải rất lâu, nhưng hiện tại Tiếu Tiếu đã không còn nơi nương tựa nên hiển nhiên cô bé đã xem cô như là chỗ dựa của mình.
Loại cảm giác được người khác dựa dẫm này thật ra cũng khá tốt, Hứa Tang Du đưa tay xoa tóc cô bé, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bé dắt vào bên trong: “Không có gì, chị về rồi.”
Hứa Tang Du dắt Tiếu Tiếu đi vào trong, vừa đi trong lòng vừa chìm suy nghĩ, vì sao mọi thứ lại phát triển thành như bây giờ. Ban đầu cô nghĩ rằng tìm được Giang Lam, tranh thủ thời gian trước khi xảy ra chuyện mà cứu chị gái cậu và giải quyết tiếc nuối của cậu. Sau đó lại nhân cơ hội lập nhóm cùng cậu, bọn họ sẽ có thể cùng nhau tiếu ngạo giang hồ. (Không phải)
Tuy nhiên, mọi thứ lại không phát triển theo kịch bản, cô xác thực đã tìm thấy Giang Lam, nhưng mà…
Vậy rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là Giang Lam lúc trước nói dối, hày là Giang Lam bây giờ nói dối?
Dù sao cũng không thể là hiệu ứng cánh bướm được, chẳng lẽ cánh bướm làm cho chị gái cậu ấy biến mất? Thời điểm cô sống lại cũng không phải là trước bao nhiêu năm mà chỉ trước tận thế không bao lâu thôi mà.
Hứa Tang Du cũng không rối rắm quá lâu, rốt cuộc dù thế nào cô đã tìm thấy Giang Lam. Đối với Hứa Tang Du mà nói, Giang Lam mới là bạn của cô còn Giang Chỉ chỉ là bổ sung, tìm được Giang Lam cũng xem như là thành công một nửa.
Cô định tạm thời ở lại đây hai ngày để tạo quan hệ với Giang Lam, khi mối quan hệ của họ trở nên tốt hơn một chút liền cùng nhau rời khỏi đây, ra ngoài tìm một căn cứ làm nơi sinh hoạt trong tương lai. Cô thật lòng coi Giang Lam là em trai mình nên đến lúc đó mang theo Giang Lam và Tiếu Tiếu tìm một nơi ổn định, sau đó sẽ cân nhắc đến chuyện khác.
Đây là điểm không tốt của trùng sinh, phải bắt đầu làm quen với bạn cũ thêm một lần nữa. Cô vẫn nhớ rõ tình nghĩa sâu nặng giữa bọn họ mà Giang Lam thì lại không nhớ. Vừa nghĩ như thế còn thấy khá ngược.
Nhưng may mắn thay, Hứa Tang Du hiểu rõ tính khí cũng như tính cách của Giang Lam. Dù sao thì, bọn họ đã từng sống cùng nhau như hai chị em trong một thời gian dài, là loại quan hệ mà ngoại trừ bạn trai, bạn gái ra, những chuyện khác đều có thể chia sẻ với đối phương.
Đương nhiên, hai kẻ độc thân như bọn họ cũng không có người yêu.
Hứa Tang Du vốn nghĩ rằng phải mất khoảng năm ngày mới có thể khiến Giang Lam hiện tại quen thuộc và tin tưởng cô, ít nhất thì cũng đến bước có thể kết thành một đội ấy?
Thế nào cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau bọn họ đã trở nên quen thuộc…
Lúc đó, Hứa Tang Du tìm thấy một cái nồi từ trong nhà bếp, là kiểu nồi uyên ương dùng để ăn lẩu. Cô đột nhiên nảy ra loại ý định muốn ăn lẩu, thời gian cô sống lại từ tận thế thật sự là quá gấp gáp, cả người vẫn còn ở trong trạng thái sinh tồn sau tận thế.
Nói cách khác, cô đã không được ăn lẩu nhiều năm rồi!
Đột nhiên Hứa Tang Du rất muốn ăn, muốn ăn thì làm thôi. Bây giờ vẫn đang là giai đoạn đầu tận thế, là thời điểm mà vật tư vẫn còn tương đối đầy đủ. Sau hai năm nữa, vật tư hiện có gần như đã bị tiêu thụ hết, chẳng hạn như nước cốt lẩu kiểu này sẽ có rất ít người làm nữa.
Chỉ có những người có quyền thế mới có thể ăn được.
Hứa Tang Du nghĩ xong liền làm, trước tiên cô lái xe đến một cửa hàng gần đó để tìm một số đồ dùng cần thiết, ví dụ như nước cốt lẩu. Nhu cầu của những người sống sót đối với loại đồ này không cao, cô nhanh chóng tìm được trong một cửa hàng. Ngoài ra, cô còn tìm được một số đồ nhúng lẩu, đóng gói một mạch tất cả lại rồi mang về.
Sau khi trở về, Hứa Tang Du và Tiếu Tiếu bận rộn chuyển toàn bộ đồ đạc vào trong sân, bao gồm bàn ghế, bát đũa, bếp ga. Nguyên nhân chủ yếu là vì không gian bếp quá nhỏ hẹp, nếu dùng để nấu lẩu sẽ bị sặc đến phát hoảng.
Một lớn, một nhỏ rửa sạch sẽ toàn bộ nguyên liệu chuẩn bị dùng để nấu lẩu, cắt thành từng đĩa một rồi bày lên bàn, ngoài ra còn châm nước vào nồi lẩu uyên ương đã được rửa sạch bóng. Bên trái là nước lẩu vị siêu cay mà Hứa Tang Du thích ăn, bên phải là vị thập cẩm thích hợp với trẻ em.
Sau khi cắt xong rau thịt, nước cốt lẩu cũng đã sôi sùng sục. Thực lòng mà nói, ăn lẩu vào thời này cũng khá là xa xỉ bởi vì cần hoang phí rất nhiều rau và thịt. Tuy rau dưa đều là loại sấy khô, chỉ có số ít là rau tươi mới, nhưng cũng đã đủ để cảm thấy hạnh phúc rồi.
Hứa Tang Du rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo lên: “Đến đây nào, chuẩn bị ăn thôi.”
Hai người bọn cô ăn đến khí thế ngất trời, Tiếu Tiếu còn nếm một ngụm nước lẩu cay, bị cay đến nỗi nước mắt muốn trào cả ra, dáng vẻ nhỏ nhắn trông rất đáng thương.
Đúng lúc này, trên đầu tường bỗng nhiên hiện ra một cái đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ.