Ngày trùng sinh thứ chín: Hoàn toàn không cùng chung sóng não
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du … có hơi hoảng.
Kiếp trước, tận thế cũng đến vào độ tuổi của cô bây giờ. Trước đó, cô chỉ là một học sinh cấp ba nhà nghèo rớt mồng tơi, ngày nào cũng vì học hành và kế sinh nhai cũng đã mệt muốn chết rồi, làm gì còn tâm tư rảnh rỗi để nói chuyện yêu đương.
Sau này, khi bước vào tận thế vật lộn để kiếm sống đã rất mệt rồi càng không rảnh để nói chuyện yêu đương. Huống hồ, bên cạnh cô lúc nào cũng có một đám đàn ông thèm muốn cơ thể trẻ tuổi, ngây ngô của cô.
Hứa Tang Du có thể yêu đương mới là chuyện lạ đấy.
Nói tóm lại, cô sống hai kiếp người vẫn chưa từng cùng đàn ông ‘ứ ừ’ thì cũng thôi đi, thậm chí tay trai còn chưa được nắm, môi trai vẫn chưa được hôn.
Vừa nghĩ đến đây là cảm thấy thê thảm hết sức.
Đồng thời, cô cũng tương đối luống cuống khi đối mặt với người đàn ông đối diện, đặc biệt là loại tình huống như bây giờ.
Nếu như có người muốn làm chuyện gì đó với cô thì trái lại cô có thể càng bình tĩnh đối diện hơn, bởi vì lúc trước đã thường xuyên phải đối mặt với sự tồn tại như vậy nên đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Hứa Tang Du cúi đầu nhìn anh, khắp cả người cô đều có hơi … nói sao nhỉ, da đầu cô run lên. Niềm an ủi duy nhất của cô chính là đôi mắt của người đàn ông này đang trong tình trạng mù loà, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật chính nghĩa lẫm liệt: “Tôi … giúp anh kiểm tra tý nhé, xem có vết thương không.”
Cô để cuộn băng vải và thuốc đỏ ở nơi mà chỉ cần đưa tay là mình có thể lấy được, sau đó kiên trì đến cùng đưa tay ra vén áo anh lên. Thắt lưng rồi lưng, mấy chỗ này vẫn còn đỡ hơn một chút, toàn bộ đều là nửa phần thân trên, vén áo lên là có thể nhìn được.
Đùi …
Cô chỉ là một cô gái nhỏ trong sáng đến cả một người bạn trai cô cũng chưa từng có bao giờ, thế mà hôm nay lại phải cởϊ qυầи của một người đàn ông đấy!!
Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi tủi thân nữa.
Đầu tiên Hứa Tang Du cuộn vạt áo của người đàn ông lên, đừng thấy người đàn ông trắng nõn này hơi gầy yếu mà lầm, phần bụng của anh chẳng mềm chút nào! Mặc dù không có cơ bắp rõ ràng nhưng cảm xúc khi sờ lên tốt một cách đáng ngạc nhiên.
Cô không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên làn da trắng nõn của anh, ít nhất là những vị trí lộ ra thì như thế. Thật ra cô rất muốn vén thắt lưng lên để nhìn cho rõ nhưng cuối cùng cô lại cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng cô chỉ đẩy nhẹ một bên thắt lưng của người đàn ông: “Tôi xem lưng của anh thử.”
Trên lưng anh cũng không có vết thương nào, mặc dù hơi bị xước một chút nhưng cũng đã đóng vảy từ lâu rồi xem ra sẽ nhanh chóng mờ đi.
Thế là thân trên đã kiểm tra xong, Hứa Tang Du nhìn hai đùi của anh rồi rơi vào trầm tư, tiếp theo cô nên … kiểm tra thế nào đây?
Da đầu Hứa Tang Du tê dại, sau khi nghĩ tới cảnh tượng kia liền cảm thấy có một luồng điện điên cuồng chạy dọc từ xương cụt xông lêи đỉиɦ đầu khiến cô bất giác rùng mình, đồng thời khắp người cũng trở nên tràn đầy quyết tâm.
Cô bất chấp nhỏ giọng nói: “À thì … Tôi muốn kiểm tra đùi của anh …”
Trong cổ họng người đàn ông phát ra một tiếng trả lời trầm thấp và gợi cảm, rõ ràng hai mắt anh bị mù nhưng khi anh ngẩng mặt lên đối diện với Hứa Tang Du lại giống như đang nhìn thẳng vào cô vậy.
Hiện tại Hứa Tang Du đang đắm chìm vào thế giới của chính mình, vì thế hoàn toàn không phát hiện ra trong giọng của anh có một chút cố ý dụ dỗ: “Đã có sự cho phép của tôi, cô chỉ đang giúp tôi mà thôi. Cô đang cảm thấy xấu hổ sao, có muốn tôi tự làm không?”
Tay của anh nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt lên cái khoá trên thắt lưng.
Hứa Tang Du vốn dĩ vẫn khá bình tĩnh, nhưng lúc này lại hét lên giống như một con gà bị cắt tiết: “Đợi đã!”
Anh đừng có đột ngột như thế được không hả!
Hứa Tang Du lại bắt đầu cảm thấy may mắn vì anh là một người khiếm thị, nếu không chắc chắn đã thấy dáng vẻ thảm hại của cô rồi. Người đàn ông có lẽ cũng thấy hơi nghệch ra, nghiêng đầu nói: “Hửm?”
“Anh ở đây đợi tôi hai phút.” Hứa Tang Du nhanh chóng mở cửa xe ra: “Tôi sẽ mau chóng quay lại!”
Cô chạy một mạch lao thẳng vào một cửa hàng quần áo. Cô cũng không nhìn kỹ, sờ soạng lấy đại hai cái quần rồi tiện tay lấy thêm một cái áo thun và áo khoác, sau đó lại chạy một mạch trở lại xe.
Cô thậm chí còn quên mang vũ khí theo, may mà trên đường chỉ gặp vài con zombie, con gần cô nhất bị cô hạ gục chỉ với một cú đấm. Khi nó còn chưa kịp đứng lên thì cô đã bỏ chạy nhanh như một cơn gió.
Hứa Tang Du lại nhảy lên xe lần nữa, lấy quần áo mang trên lưng xuống rồi bắt đầu lục lọi trong túi.
Người đàn ông nằm trên băng ghế sau, vẻ mặt lần này cũng trở nên mờ mịt. Nếu không phải anh lờ mờ đoán ra đồ mà Hứa Tang Du mang về là gì có lẽ trong đầu bây giờ đã toàn là: Có phải cô đi lấy bαo ©αo sυ không!
Hứa Tang Du lục lọi một hồi thì lấy ra một cây kéo nhỏ, trực tiếp cắt dọc ống quần anh thẳng đến vị trí đùi. Sau khi xác nhận anh không bị thương mới thở nhẹ ra một hơi.
Lúc này quần của người con trai đã bị cô cắt tả tơi, cô hắng giọng một cái rồi xoa xoa gò má nóng hổi của mình, sau đó mới nói: “Tôi không tìm thấy vết thương trên người anh, có phải là vẫn còn đang bị sốt hay gì đó không?”
Cô dùng mu bàn tay áp lên trán người đàn ông rồi nhẹ nhàng cảm nhận một chút, chủ yếu là cô lo rằng trước đó người đàn ông bị sốt không phải thức tỉnh dị năng mà do anh bị sốt thật. Vì là hai chuyện này trùng nhau nên làm người ta cảm thấy rằng anh quả thật không bị bệnh.
Nếu không thì giải thích như thế nào chuyện suốt mấy ngày nay anh đều lộ vẻ uể oải giống như là vô cùng khó chịu? Trán của anh không nóng thậm chí còn hơi lạnh, ít nhất thì có thể xác nhận rằng anh không tiếp tục bị sốt.
Tuy nhiên, chàng trai nọ hoàn toàn đơ người ra bởi vì động tác của cô. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào mà … thuần khiết và khiêm tốn như cô.
Bởi vì ngại cởϊ qυầи nên dứt khoát cắt luôn ống quần?
“À ừ, tôi mang về cho anh một cái quần mới … Anh tự thay đi, mấy thứ áo quần gì đó tôi cũng lấy rồi. Quần áo trên người anh còn dính máu nên thay luôn một lần đi.” Hứa Tang Du không kiểm tra được anh có bị bệnh hay không, cũng không phát hiện ra vết thương trên người anh nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Cô cầm quần áo nhét vào tay anh, sau đó nói: “Hay là trước tiên anh cố gắng kiên trì một chút, khi nào đến căn cứ thì tôi sẽ tìm bác sĩ giúp anh.”
Dù sao cô cũng không phải là bác sĩ, cô chỉ biết cảm lạnh thì sẽ bị sốt, bị thương thì phải khử trùng, nhiều hơn nữa thì không nằm trong phạm vi khả năng của cô.
Sau khi Hứa Tang Du làm xong hết thì nhanh chóng ngồi lại vào ghế lái. Rõ ràng hai người cách nhau không xa chỉ một hàng ghế dựa ở giữa nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân trở nên thả lỏng hơn nhiều.
Quả nhiên cô vẫn không quá quen với việc gần gũi đàn ông.
Hứa Tang Du rốt cuộc phát hiện ra, có thể là do trải qua cảnh ngộ của kiếp trước nên cô đối với những người đàn ông cường tráng, khoẻ mạnh sẽ theo bản năng bài xích bọn họ. Cô chỉ cảm thấy kiêng kỵ cũng như hoàn toàn không muốn lại gần đối phương.
Nếu như không phải người con trai ở băng ghế sau kia vừa xinh đẹp lại yếu đuối thì phản ứng của cô có thể còn xa lạ hơn.
Nhiệt độ hai má của cô vẫn còn hơi cao, nhẹ nhàng hít thở vài lần thì nhịp tim đập nhanh mới dần ổn định: “Đi đi, đi đi. Anh thay quần áo đi, tôi sẽ không nhìn lén đâu.”
Người con trai nắm chặt quần áo, bởi vì hai mắt mù loà nên nhìn có hơi trống rỗng, cộng thêm trên mặt không có biểu cảm gì nên trông dáng vẻ mê mang khiến người ta cảm thấy ngơ ngác.
Quả thật anh vẫn chưa kịp phản ứng.
Anh đã làm đến thế rồi sao Hứa Tang Du vẫn chưa lộ ra bản mặt thật chứ? Là do anh không có sức hấp dẫn hay do Hứa Tang Du quá sợ hãi?
Tất nhiên anh cũng từng xét đến khả năng có thể Hứa Tang Du thật sự là một người tốt, nhưng giây kế tiếp liền bị anh bác bỏ.
Anh đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối của loài người rồi.
Giữa vợ chồng có thể chỉ vì ít đồ ăn mà trở mặt thành thù.
Giữa người thân khi gặp nguy hiểm cũng sẽ bỏ rơi đối phương.
Ở trong tận thế, không một ai sẽ vô duyên vô cớ mà đối tốt với bạn trừ phi trong mắt họ, bạn có giá trị lợi dụng hoặc là người kia có ý đồ gì đó với bạn.
Bởi vì anh đã gặp quá nhiều người có quan hệ thân thiết, nhưng đến khi họ gặp zombie thì luôn đẩy đối phương ra để giành lấy chút cơ hội sống cho bản thân mình.
Anh đã gặp được quá nhiều người, vì những ham muốn nhỏ nhoi của riêng họ mà có thể tước đi mạng sống của người khác.
Anh đã không còn tin vào cái gọi là nhân tính nữa.
Trên đời này không có người tốt, chỉ có kẻ xấu xa và kẻ đạo đức giả.
Nếu ai đó có thể che giấu khía cạnh ích kỷ của mình trong một thời gian dài, điều đó chỉ có nghĩa là hắn ta vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với tận thế này, chưa làm quen với diện mạo mới của chính mình sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang.
Vì thế từ đây có thể đưa ra kết luận rằng, Hứa Tang Du chỉ là do sợ hãi mà thôi.
Bởi vì anh rất tự tin với vẻ ngoài của mình.
Một kẻ mù trông có vẻ yếu đuối, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào giống như người thuộc về tầng lớp thấp nhất ở tận thế, chỉ có thể mặc người chém gϊếŧ lại còn quá nổi bật nữa.
Anh không tin Hứa Tang Du không có ý gì với mình.
Mù thì cũng có cái lợi của mù, sự thù hận sâu dưới đáy lòng sẽ không bị lộ ra ngoài nửa phần qua đôi mắt. Chỉ nhìn vào vẻ ngoài của anh, nhìn nét cười dịu dàng trên mặt anh tuyệt đối sẽ không ai nghĩ rằng đáy lòng anh lạnh lẽo đến hết thuốc chữa như vậy.
Sau khi Hứa Tang Du bình tĩnh trở lại thì bắt đầu nhìn thời gian, cô cách điểm đến của mình càng lúc càng gần, chậm nhất là ngày kia thì có thể đến nơi mà Giang Lam và chị cậu xảy ra chuyện.
Cô thậm chí còn dư rất nhiều thời gian, trước tiên mang người đàn ông xinh đẹp này đến một căn cứ gần nhất, không biết căn cứ kia hiện tại đã thành lập hay chưa đến lúc đó có thể đi ngang qua xem thử cũng được.
Nếu như căn cứ đã thành lập rồi thì mang người đến đó, tìm một bác sĩ khám bệnh giúp anh, cô cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.
Nếu như căn cứ vẫn chưa thành lập thì trước tiên chỉ có thể chịu khó mang theo anh một thời gian. Thế thì vẫn cần phải có trách nhiệm giúp anh tìm bác sĩ khám bệnh, nhưng lại rắc rối hơn một chút.
Hầy, đều tại nhan sắc mê hoặc lòng người, nếu không thì cô đã có thể bớt được biết bao nhiêu là việc.
Người con trai kia đương nhiên không biết rằng Hứa Tang Du đang suy nghĩ đến việc nên tiễn anh đi đâu, trong lòng anh vẫn đang nghĩ rằng:
Anh không tin rằng trên đời này có người lúc nào cũng có thể giả vờ, cô có thể nhẫn nại được bao lâu chứ?
Sớm muộn gì cũng có ngày anh vạch trần bộ mặt thật của cô, gϊếŧ chết cô lúc cô lộ ra bộ mặt xấu xa nhất mới làm người ta sảng khoải nhất.
Cô chờ đấy.
Còn Hứa Tang Du thì: Người này phiền phức quá đi, tiễn đi nhanh nhanh mới được.