Ngày trùng sinh thứ tám: Cô có muốn giúp tôi kiểm tra cơ thể một chút không?
Trans: Cataholic
Ha, cô bị xem thường rồi.
Nhưng mà đây cũng là chuyện một chuyện hết sức bình thường. Suy cho cùng thì đối với những người bình thường, thời điểm tận thế đột ngột đến quả thật là quá kinh khủng. Đây có thể là một thảm họa bao trùm khắp thế giới, không phải ai cũng có đủ can đảm rời khỏi nơi an toàn để khám phá thế giới ngay sau ngày tận thế.
Hầu hết mọi người đều sẽ lựa chọn ở yên một chỗ cho đến khi lương thực cạn kiệt, chắc chắn rằng sẽ không có ai đến cứu, họ mới buộc phải rời khỏi nơi an toàn. Cô nghe giọng thì cô gái này hẳn là một cô gái rất trẻ, hơn nữa có vẻ là vì cô chỉ có một mình nên bị xem thường quả thật cũng là điều dễ hiểu.
Có điều người trong phòng hiển nhiên là kiểu người có tính cách rất khéo đưa đẩy, dù bên ngoài chỉ có một người xa lạ cũng không muốn đắc tội, vì thế vội vàng giải thích: “Không phải tôi xem thường cô đâu, chỉ là tôi cảm thấy nếu có nhiều người thì sẽ càng an toàn hơn một chút. Cô có muốn đợi chung không? Thêm người, thêm sức.”
“Cô tiếp tục đợi đi, tôi đi lấy ít đồ.” Thật ra Hứa Tang Du căn bản không có ý định đưa bọn họ đi cùng để tìm gánh nặng cho bản thân, cô đâu có ngu.
Vì xuất phát từ lương tâm nên cô vẫn nhắc nhở một câu: “Nếu có thể sớm rời khỏi nơi này thì vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.”
Thời điểm giai đoạn đầu tận thế, nếu một người đàn ông trưởng thành có vũ khí trong tay thì gần như sẽ không cần sợ zombie, trừ phi số lượng của bọn chúng quá nhiều. Nếu đợi thêm mấy ngày nữa, sau khi hầu hết zombie đã tiến hoá đến cấp hai thì một người đàn ông trưởng thành không có dị năng, ngay cả khi người đó có vũ khí trong tay cũng rất khó để rời khỏi đây.
Người kia qua loa đáp một tiếng nhưng rõ ràng không để lời Hứa Tang Du nói trong lòng. Hứa Tang Du cũng không quan tâm, dù sao đến lúc đó người gặp xui xẻo cũng không phải cô. Những gì cần nói cô đã nói xong, cô cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của người khác.
Rất nhanh đã đến chỗ phòng phát thuốc, cửa căn phòng khép hờ. Vẫn còn vết máu trên mặt đất ở trước cửa, cô ghé sát một mắt để nhìn vào trong. Mọi người đều hiểu rõ vì sao phòng phát thuốc bị bỏ trống, không được tận dụng làm nơi ẩn náu. Bởi vì ổ khoá bị hư, giống như là bị cưỡng chế đập hư.
Hứa Tang Du đẩy cửa ra thì một bóng đèn bổ nhào tới, cô theo bản năng đạp thẳng vào bụng của bóng đen kia. Ngay khi cô đá vào bóng đen này thì liền xác định đó không phải con người.
Cô nhanh chóng giơ chiếc rìu chữa cháy lên rồi lao về phía trước, đồng thời kéo gần khoảng cách lại. Lưỡi rìu nặng nề chém xuống, trực tiếp chặt bay đầu con zombie đó.
Zombie này có lẽ khi còn sống là một bác sĩ, bởi vì trên người cô ấy vẫn còn mặc áo khoác trắng. Thi thể không đầu ngã xuống sàn, áo khoác trắng nhuốm máu đỏ tươi, trước ngực còn có thể loáng thoáng nhìn thấy tên của cô ấy. Nhìn tướng mạo thì là một cô gái rất dịu dàng, nếu như cô ấy biết sau khi bản thân biến thành zombie đã ăn mất người bệnh của mình chắc sẽ đau lòng lắm.
Hứa Tang Du đối với ý tưởng chẳng ra làm sao này của mình cũng cảm thấy khá khó hiểu. Cô mở balo ra, bắt đầu lục tìm những loại thuốc mà cô biết trên tủ rồi nhét vào túi.
Thuốc không bao giờ là quá nhiều, thậm chí có những loại bản thân không sử dụng được thì cũng không loại trừ việc đồng đội cần dùng. Kể cả khi đồng đội không cần, cô cũng có thể đổi chúng với người khác để lấy thứ mình cần.
Dù sao thì ở thời tận thế này, đồng tiền đã mất đi giá trị vốn có và con người lại quay trở về thời đại trao đổi hàng hoá.
Cô nhét đầy balo của mình đến nỗi khó khăn lắm mới kéo khoá lại được. Cô đeo lại balo lên lưng, thậm chí một cuộn băng gạc cô cũng không thể nhét vào được nữa nên chỉ có thể tiện tay nhét chúng vào túi quần. Sau đó cô xé rèm cửa sổ xuống rồi nhét luôn vào túi quần bên trái, cầm rìu chữa cháy ra ngoài.
Động tĩnh cô gây ra trước đó tương đối lớn nên đã thu hút những con zombie gần đó, vì thế nếu muốn ra khỏi bệnh viện này thì cả đoạn đường đều phải gϊếŧ zombie.
Thủ đoạn gϊếŧ zombie của cô chuẩn xác như cảnh một lão đồ tể gϊếŧ lợn dày dặn kinh nghiệm. Chẳng có cách nào cả, zombie cũng sẽ không bởi vì bạn là một người bình thường hay không có dị năng mà tha cho bạn.
Vì thế chỉ nhìn cảnh tượng cô gϊếŧ zombie quả thật sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng cô là một kẻ cuồng gϊếŧ người.
Mỗi khi zombie lại gần, đầu của chúng sẽ dễ dàng bị chém phăng.
Nếu có quá nhiều zombie tập trung lại, vừa không thể giải quyết tất cả cùng một lúc lại vừa muốn cố gắng để bản thân không bị thương thì chỉ có thể dùng rìu đánh bay những con zombie ở gần mình nhất trước, để lại một con một mình ở cạnh mình sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chặt đầu nó.
Cứ như thế giải quyết từng con một, tốc độ tự nhiên sẽ không nhanh hơn bao nhiêu nhưng thắng lợi tương đối chắc chắn. Hứa Tang Du không thích dây dưa quá lâu với zombie, chủ yếu là vì phần lớn zombie trong bệnh viện này đều là cấp một nên gϊếŧ chúng cũng chẳng có ích lợi gì, một viên tinh hạch cũng không có lại còn lãng phí thời gian.
Cô đánh giá một chút, lười phải tiếp tục dây dưa với mấy con zombie này liền nhảy thẳng từ cầu thang tầng hai xuống tầng một. Khi cô rơi xuống đất còn suýt bị trượt chân vì dẫm phải một bàn tay. May là khả năng thăng bằng của cô tốt, thậm chí còn mượn lực lao về phía con zombie ở ngay sát bên đồng thời giáng một nhát rìu vào đầu để tiễn nó đi.
Hứa Tang Du cứ thế vác túi lớn túi nhỏ xông ra từ trong bệnh viện. Phía sau cô có rất nhiều zombie bị tiếng động thu hút nhưng vì cô chạy quá nhanh khiến lũ zombie hoàn toàn không thể theo kịp.
Hứa Tang Du dùng tốc độ nhanh nhất lao đến trước xe, gần chiếc xe vẫn còn một con zombie đang lởn vởn xung quanh nên cô gọn gàng chém bay đầu nó, mở cửa xe ra rồi chui vào.
Tiện tay để cái túi ở trên ghế lái phụ, cô lấy tấm vải trong túi ra lau sạch lưỡi rìu chữa cháy, đảm bảo rằng mặt sau chiếc rìu nhỏ yêu quý của mình đã được lau sạch sẽ và không còn sót lại vết máu nào thì cô mới đặt xuống.
Dù sao thì cây rìu này vẫn dùng rất tốt nên trong thời gian ngắn cô không có dự định đổi vũ khí. Vì thế cô phải ‘chăm sóc’ cẩn thận mới được.
“Tôi trở lại rồi đây.” Cô xoay đầu lại nhìn một cái thì phát hiện sắc mặt của người thanh niên kia có vẻ tái nhợt hơn trước, khắp người lộ ra vẻ ốm yếu bệnh tật.
“Đừng bảo là trên người anh vẫn luôn bị thương nhưng lại không nói cho tôi biết đấy nhé?” Hứa Tang Du đánh giá rằng anh không bị thương chỉ là đánh giá từ bên ngoài, nhìn những phần lộ ra ngoài thì đúng là không có vết thương nhưng nếu như chỗ khác …
Suy cho cùng thì anh là một người đàn ông, Hứa Tang Du cũng không thể nào lột đồ người ta ra xem những chỗ kín trên người anh ấy có vết thương hay không, đúng không?
Cô không phải là loại người đó đâu!
Nơi này rõ ràng không phải là nơi thích hợp để trò chuyện vì những con zombie xung quanh đã bị âm thanh và hơi thở hấp dẫn đến. Chúng đang hướng về chiếc xe của bọn họ. Nếu như bị bao vây hoàn toàn thì muốn đi sẽ không dễ dàng.
Hứa Tang Du nhanh chóng đạp chân ga để tăng tốc đυ.ng vào mấy con zombie đang đuổi đến gần đầu xe trước, sau đó chạy như bay rời khỏi chỗ này.
Cô vừa lái xe vừa hỏi: “Có phải anh bị thương thật rồi nhưng lại không muốn tăng thêm phiền phức cho tôi nên mới không nói? Nếu như bị thương thì cần phải nhanh chóng điều trị, càng để lâu thì khả năng vết thương bị nhiễm trùng sẽ càng cao, đến lúc đó thì còn phiền phức hơn.”
“Không có.” Giọng của anh rất dịu dàng, đây là đặc điểm bẩm sinh không thể thay đổi. Vì vậy, ngay cả khi từ chối mọi người cũng không có bao nhiêu sức: “Tôi không sao chỉ là hơi mệt một chút, cứ kệ tôi.”
Hứa Tang Du ngược lại còn lo lắng hơn, chủ yếu là vì cô không biết rõ người con trai này. Theo quan điểm của bản thân cô thì người này bị mù bẩm sinh, ngoại hình ưa nhìn, chân yếu tay mềm. Người đàn ông đáng thương này lại vừa bị người ta bỏ rơi, có thể đã để lại bóng ma tâm lý rồi.
Người quá dịu dàng sẽ không muốn tăng thêm phiền phức cho người khác, có thể anh đã chịu đựng trong suốt thời gian qua thì sao?
Vậy nên mới nói, bổ não* quả thật là một thứ rất đáng sợ.
*Bổ não là nói lóng kiểu người hay suy diễn, tưởng tượng ra cả một câu chuyện.
Cô đạp ga hết cỡ rồi tìm một nơi tương đối vắng vẻ không có thây ma nào gần đó rồi dừng xe lại.
“À thì, trước đó tôi có đi lấy thuốc và băng gạc các thứ trong bệnh viện. Nếu như anh thật sự bị thương thì cứ nói với tôi cho biết, tôi có thể băng bó và tiêu viêm giúp anh. Chuyện này thực sự không phải là chuyện gì phiền phức đâu, anh cũng không cần phải cảm thấy làm phiền tôi. Nếu anh đúng là bởi vì bị thương mà không xử lý kịp thời rồi nhiễm trùng, phát sốt thì mới là làm phiền tôi đấy.”
Hứa Tang Du nhìn một bên mặt của anh thì không nhịn được mà trở nên kiên nhẫn hơn: “Tôi đã nói sẽ đưa anh đến một căn cứ an toàn thì sẽ hoàn chỉnh đưa anh đi. Tôi là một người tương đối có uy tín, nói được làm được. Trên người anh thật sự không có vết thương sao?”
Như chúng ta đã biết, khi cơ thể mệt mỏi thì tâm trạng cũng sẽ trở nên tồi tệ hơn, lúc này người đàn ông kia đang ở trong tình trạng này. Dù sao trạng thái tinh thần của anh vẫn luôn uể oải, mệt mỏi. Toàn thân đều không thoải mái, chính là kiểu khó chịu từ trong ra ngoài.
Hơi khó chịu khi bị hỏi quá nhiều, không biết anh chợt nghĩ tới cái gì lại đột nhiên đổi ý, nhẹ cười với Hứa Tang Du: “Thật ra tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Cô có muốn giúp tôi xem thử không?”
Anh không thể ngăn cản người khác tìm đến cái chết được, đúng không?
Rõ ràng trước đó đã quyết định tạm thời giữ mạng cô lại, nhưng cô lại vội vàng lao vào chỗ chết.
Hứa Tang Du cúi đầu lấy băng gạc rồi mở cái balo nhét đầy thuốc kia ra, sau đó từ ghế trước xoay lại ghế sau: “Khó chịu chỗ nào?”
Người con trai trước mặt nhướng mày rồi đưa tay về phía Hứa Tang Du, sau khi anh mò mẫm một chút thì tìm thấy ngón tay của cô. Sau đó anh kéo ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng của mình rồi trượt xuống chạm lên đùi.
“Chỗ này, chỗ này và sau lưng.”
Anh nói với Hứa Tang Du bằng một biểu cảm vô cùng ngây thơ và trong sáng: “Tôi không nhìn được cũng không biết có bị thương hay không, nhưng quả thật có hơi khó chịu. Cô có muốn xem giúp tôi một chút không?”
Hứa Tang Du: . . .
Mẹ nó …
Thắt lưng, đùi, sau lưng.
Dù là đàn ông thì những chỗ này cũng được xưng là vùиɠ ҡíи đấy.
Cô vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo đến mức làm cho người ta cảm thấy rằng người con trai xinh đẹp, yên tĩnh nằm ở băng ghế sau kia đang phơi bày cơ thể mình.
Cô quỳ một gối trên thành ghế, từ trên cao nhìn xuống có thể đem hết thảy toàn bộ tướng mạo của thân thể này thu hết vào trong mắt.
Người đàn ông kia còn nghiêng đầu nhỏ giọng yêu cầu: “Tôi không nhìn được, cô giúp tôi kiểm tra một chút được không?”