Thỉnh Cắn Ta Cùng Tổng Giám Cp

Chương 27-2: "TỐI NAY ĐẾN TRẢ NỢ CHO TÔI CÓ ĐƯỢC KHÔNG?"

Thẩm Nịnh Nhược nhìn theo bóng dáng Khâu Dạng rời đi, đến khi không còn nhìn thấy người nữa mới đem ánh mắt thu hồi trở lại.

Nàng quay về ngồi ở ghế điều khiển, nhìn chằm chằm vào số điện thoại vừa mới gọi đi kia, sau đó liền lưu vào trong thông tin liên lạc với ghi chú là "Tiểu Dương"

Lúc này trong đầu Thẩm Nịnh Nhược bỗng dưng nhảy ra tới một câu "Con cừu nhỏ, con cừu nhỏ, sói đến rồi."

Khóe miệng của nàng chậm rãi dương lên, lại nghiêng đầu nhìn về cửa tiểu khu một lần nữa mới khởi động xe chuẩn bị về nhà.

Kỳ thật đối với yêu cầu của nàng, Khâu Dạng hoàn toàn có thể từ chối, nhưng may mắn là Khâu Dạng không có.

Khâu Dạng như vậy làm nàng càng muốn khi dễ.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược có thể đảm bảo nàng cùng bạn gái cũ của Khâu Dạng hoàn toàn không giống nhau. Nàng có khi dễ Khâu Dạng đi chăng nữa thì cũng là xuất phát từ ý tốt.

Trong lúc đang đợi đèn xanh trên đường trở về nhà, Diêu Dao liền gọi điện thoại đến.

Thẩm Nịnh Nhược đem tai nghe bluetooth mang lên.

"Nhược Nhược, sao rồi, sao rồi." Chuyện lần này của Thẩm Nịnh Nhược Diêu Dao thật sự rất quan tâm đến, nàng là bạn thân từ nhỏ của Thẩm Nịnh Nhược đây là lần đầu tiên thấy Thẩm Nịnh Nhược đối với một cô gái có hứng thú đến vậy. Tiểu muội muội kia thật sự có ma lực ghê gớm như vậy sao?

Đối với đường tình duyên không được như ý của Thẩm Nịnh Nhược, Diêu Dao cũng không biết vấn đề nằm ở đâu nhưng chắc chắn là không thể dễ dàng giải quyết được.

Nàng còn nhớ rõ bản thân đã tức giận như thế nào lúc biết mối tình đầu của Thẩm Nịnh Nhược nɠɵạı ŧìиɧ, mấu chốt là đối phương còn cương quyết nói bản thân mình không làm sai gì cả.

Trên thực tế chỉ cần đợi đến sau khi tốt nghiệp cấp 3 là hắn đã vượt qua được bài khảo nghiệm của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng hắn quả thật không cần mặt mũi còn quay đầu mắng Thẩm Nịnh Nhược một trận.

Bản thân là đại tỷ trong trường học Diêu Dao đương nhiên không nhịn được khi thấy bạn thân mình bị như vậy, ngày hôm sau nàng liền dẫn theo người đem tên hỗn đản kia lại trước mặt Thẩm Nịnh Nhược xin lỗi.

Đoạn thời gian đó Thẩm gia đã xảy ra một sự cố lớn, tuy rằng bề ngoài Thẩm Nịnh Nhược luôn tỏ ra rất kiêng cường mạnh mẽ không bị ảnh hưởng gì nhưng đó lại là một giai đoạn ám ảnh nhất trong cuộc đời của nàng. Hắn ta mang danh là bạn trai không những không có ý định đi an ủi Thẩm Nịnh Nhược ngược lại còn cùng một người con gái khác trốn trong hẻm thân thiết hôn môi.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này Diêu Dao liền cảm thấy tức điên.

Con mẹ nó thật quá đáng.

"Em ấy đồng ý." Thẩm Nịnh Nhược lời ít ý nhiều mà nói.

Diêu Dao "Oa" một tiếng: "Chúc mừng chúc mừng."

Thẩm Nịnh Nhược không muốn tiếp tục đề tài này, liền dời sang chuyện khác: " Không phải cậu nói đêm nay cùng tiểu soái ca hẹn hò sao? Cậu ta đâu rồi?"

"Đang tắm rửa."

"Ùm, mình đang lái xe, cậu chuẩn bị đi."

"Được rồi."

"Để mình xem xem, người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc là bộ dáng như thế nào."

Thẩm Nịnh Nhược nghe đến ba chữ "người trẻ tuổi" liền mím môi, kỳ thật nàng ngẫu nhiên cũng cảm thấy Khâu Dạng là cái người trẻ tuổi.

Nàng so với Khâu Dạng lớn hơn ba tuổi.

Có người nói, khoảng cách ba tuổi chính là một thế hệ, vì vậy nàng và Khâu Dạng ắt hẳn cũng có những quan niệm không giống nhau.

Sau khi trải qua sinh nhật lần thứ 26, Thẩm Nịnh Nhược đối với tuổi tác cũng trở nên nhạy cảm hơn một chút, thực ra nàng cũng không muốn như vậy nhưng chính là đôi lúc sẽ không tránh khỏi mà dâng lên một ít cảm giác lo âu.

Đặc biệt ba nàng còn luôn thúc giục nàng kết hôn, sinh con....

Nghĩ đến đây, trạng thái vui vẻ lúc nãy của nàng liền tan biến mất thay vào đó là một chút cảm giác bực bội: "Dao Dao."

"Hửm, sao vậy?"

"Cậu nói xem, nếu hiện tại ba mình biết mình cùng Quách Minh An chia tay, có thể hay không sẽ tức điên lên?"

Diêu Dao trầm ngâm hai giây: "Mình cảm thấy cũng có khả năng."

Thẩm Nịnh Nhược thở ra một hơi: "Như vậy hiện tại không cần nói cho ba mình biết." Nàng ngưng một chút lại nói tiếp: "Để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."

"Ok, mình biết rồi."

"Cậu ta ra tới, mình cúp đây."

"Nhược Nhược, đừng suy nghĩ nhiều."

Thẩm Nịnh Nhược: "Ùm."

Sau mười phút lái xe cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe chung cư nơi ở của nàng.

Cả người Thẩm Nịnh Nhược bị mệt mỏi xâm chiếm, hôm nay bởi vì Khâu Dạng mà nàng đồng ý tham gia bữa tiệc. quả thật hao tổn không ít tâm tư cùng sức lực.

Sau khi trở về phòng, đầu óc của Thẩm Nịnh Nhược có chút loạn hơn nữa còn thêm vài phần mờ mịt.

Nàng không biết kết quả sẽ ra sao nếu cứ tiếp tục cùng Khâu Dạng dây dưa không dứt như thế này.

Nhưng mà mọi thứ còn chưa thật sự bắt đầu, hiện tại suy nghĩ này đó không khỏi còn quá sớm.

Đối với Khâu Dạng mà nói, đây chính là trả nợ, nợ sớm hay muộn rồi cũng sẽ trả hết, vậy sau khi trả hết thì sẽ thế nào đây?

Chân mày Thẩm Nịnh Nhược không khỏi nhíu lại một chút, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc trống bỏi từ Tây Thành đem về đang nằm trơ trọi trên bàn trà, do dự trong chốc lát liền đưa tay cầm lấy.

Nàng lắc nó hai cái, âm thanh nặng nề như cũ vang lên, khuôn mặt con gấu đang cười vẫn ngốc nghếch như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi, sau một lúc lâu liền đem trống bỏi để lại trên bàn trà, đứng dậy lấy khăn tắm đi tắm rửa.

Đêm nay giấc ngủ của Khâu Dạng không được tốt lắm, nàng thật ra đã đi ngủ sớm nhưng giữa chừng liền thức giấc rất nhiều lần.

Nàng nằm mơ thấy một giấc mộng rất phức tạp.

Trong chốc lát nàng mơ thấy những hình ảnh thân mật cùng Thẩm Nịnh Nhược, trong chốc lát lại mơ thấy cơn ác mộng về Đào Tư Nhàn.

Khâu Dạng cảm giác như bản thân đang bị tra tấn, đồng hồ báo thức vừa reo lên một tiếng, nàng như trút được gánh nặng, không hề do dự mà xốc chăn lên rời khỏi giường.

Trong xã hội hiện nay, rất nhiều người đều mắc phải "Hội chứng thứ tư.", vào ngày này bản thân sẽ cảm thấy chán nản, cảm xúc không ngừng hạ thấp xuống, những áp lực nặng nề giống như đỉnh Chomolungma đè xuống khiến họ thở không nổi.

Vì vậy tinh thần của Khâu Dạng hôm nay phá lệ khác biệt khi đứng cùng với mọi người.

Mặc dù nàng ngủ không ngon nhưng không nghĩ đến đây mới chính là sự giải thoát, vì vậy gương mặt cũng so với mọi người rạng rỡ hơn một chút.

Đợi đến lúc thang máy leo lên đến tầng 17 thì đồng hồ chỉ còn 6 phút nữa là đã đến 9 giờ.

Khâu Dạng cũng không nôn nóng như ngày hôm qua, nàng bước đến trước quầy lễ tân, đem bánh mì mua ở trên đường lúc nãy đưa cho Cốc Lam.

"Nhớ ăn sáng." Khâu Dạng dặn dò.

Cốc Lam một chút cũng không cùng nàng khách khí: "Cảm ơn Khâu tỷ."

Khâu Dạng xua xua tay, quẹt thẻ đi vào, đến bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Đến khi tới giờ, liền đứng dậy đến phòng họp bắt đầu cuộc họp buổi sáng.

Khâu Dạng bây giờ không có bất kỳ ý tưởng nào khác, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn lực kiếm tiền, nàng không những phải nuôi chính bản thân mà còn phải nuôi thêm cả một con mèo.

Lúc trước Đào Tư Nhàn cũng thường xuyên dùng tiền của nàng, Khâu Dạng cũng không hề so đo. Hiện tại nghĩ lại nàng chỉ cảm thấy lúc đó chính mình thật sự bị mất lý trí.

Đào Tư Nhàn ở phòng nàng thuê, dựa vào cái gì mà không đưa tiền thuê nhà a?

Chưa đến hai giây, Khâu Dạng liền nghĩ được nguyên nhân __ cùng vị hôn phu đặt phòng cũng cần phải chi tiền nha.

Nàng tự giễu cười cười sau đó nổ lực dời đi sự chú ý.

Gần đến giữa trưa, Cù Ngôn đi đến gõ gõ bàn làm việc của nàng: "Dạng Dạng, đến văn phòng của chị một lát."

Khâu Dạng không hề do dự, đứng dậy đi theo Cù Ngôn vào văn phòng.

Hai người ngồi đối mặt nhau, ở giữa liền cách một cái bàn làm việc.

Cù Ngôn nói ra ý đồ gọi nàng đến: "Tối hôm qua em có kết bạn Wechat với Kha giám đốc không?"

"Có." Khâu Dạng gật đầu, tuy rằng không biết Cù Ngôn hỏi điều này làm gì.

Cù Ngôn cười cười: "Kha giám đốc so với em lớn hơn 1 tuổi, nhưng nàng rất lợi hại, tên tuổi ở Kỳ Diệu cũng coi như là vang dội."

Khâu Dạng ngồi đến đoan chính: "Ân."

"Vậy... còn Thẩm tổng giám?" Cù Ngôn thử thăm dò.

Khâu Dạng nghe vậy, ngưng thần một chút liền lắc đầu: "Không có."

Quả thật cả hai không có kết bạn Wechat chỉ là cho nhau số điện thoại mà thôi. Khâu Dạng còn lưu tên của Thẩm Nịnh Nhược trong danh bạ là "Chủ nợ".

Không biết khi nào chủ nợ sẽ tìm tới cửa, càng nghĩ Khâu Dạng càng không biết làm thế nào, tâm tình của nàng theo đó mà phức tạp hơn.

Hôm nay đã là thứ tư, thật mau liền sẽ đến cuối tuần.

Biểu tình của Cù Ngôn chợt thay đổi một cách vi diệu, sau đó liền nghiêm túc mà nói: "Dạng Dạng, lúc này em cần phải tiếp xúc với những người khác nhiều hơn, mở rộng giao tiếp đến lúc đó em sẽ phát hiện thất tình cũng không có gì ghê gớm."

"Em biết rồi."

Lại ngồi trong chốc lát, Khâu Dạng mới từ văn phòng của Cù Ngôn đi ra ngoài, vừa vặn đến giờ nghĩ trưa.

Cốc Lam gửi tin nhắn Wechat cho nàng, hẹn cùng nhau ăn cơm trưa, Khâu Dạng liền đồng ý.

Nàng nhấc chân đi theo dòng người ra ngoài, đến trước quầy lễ tân chờ đợi Cốc Lam.

Công ty Vạn Danh không có căng tin, nhưng ở tòa nhà bên cạnh có một khu ẩm thực ở tầng một, hiện tại rất đông người qua lại.

Cũng may, Cốc Lam nhờ tài ăn nói ngọt ngào của mình mà trở nên thân thiết với ông chủ nhà hàng từ lâu, nhờ đó mà ông chủ đã sớm để dành cho nàng một vị trí thật tốt.

Lúc Khâu Dạng cùng Cốc Lam đến đây, trước cửa vẫn còn một hàng người thật dài đang chen nhau xếp hàng.

Dòng người đông đúc, bốn phía ồn ào.

Khâu Dạng mới vừa ngồi xuống còn chưa kịp đem điện thoại lấy ra thì tiếng chuông đã đột ngột vang lên.

Nàng nhấp môi, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, mí mắt cũng đi theo giật vài cái.

Cốc Lam cầm lấy chiếc đũa: "Khâu tỷ, điện thoại chị reo kìa."

"Ừ." Khâu Dạng cười cười, lôi điện thoại di động ra nhìn vào màn hình hiển thị người gọi đến.

Quả nhiên là "Chủ nợ" gọi tới.

Khâu Dạng nổ lực bảo trì trấn định, nàng mỉm cười nhìn về phía đối diện: "Chị đi nghe điện thoại một chút."

Ở đây có chút ầm ĩ, Khâu Dạng đi khoảng chừng mười bước, đến gần chỗ thang cuốn mới cảm thấy yên tĩnh được một chút.

Chủ nợ lại gọi đến thêm lần nữa.

Khâu Dạng nhíu nhíu mày, không biết giờ này Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại đến để làm gì, bất quá trong nội tâm của nàng vẫn ôm một tia hy vọng mỏng manh __

Lỡ đâu Thẩm Nịnh Nhược đột nhiên không muốn nàng trả nợ nữa thì sao?

Vì vậy nàng hắng giọng một chút, sau đó liền bấm nhận cuộc gọi, đem điện thoại đặt ở bên tai, nhẹ nhàng mà "Uy." Một tiếng: "Có việc gì sao?"

"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược gọi nàng, "Em không muốn trả nợ xong sớm một chút hay sao?"

Khâu Dạng ngay lập tức liền hiểu được ý đồ của Thẩm Nịnh Nhược: "Ban ngày tôi còn phải đi làm."

"Tôi còn chưa nói gì mà."

Khâu Dạng nhìn dòng người qua lại trước mắt, lông mi run lên một chút: "Vậy cô muốn nói cái gì?"

"Tối nay đến trả nợ cho tôi có được không?"

"Nếu chúng ta kết thúc sớm một chút sẽ không ảnh hưởng đến giờ đi làm của em."

************

Thoại của tác giả:

Thẩm đại tổng giám: Tôi thú nhận tôi thực đói khát, được chưa ㅜㅜ

Thoại của Editor:

Chưa thấy chị géi thẳng nào "Thẳng" như Thẩm Tổng Giám 😀