Thẩm Nịnh Nhược đã suy nghĩ rất lâu mới tìm ra được lý do này.
Diêu Dao đề nghị nàng hỏi trực tiếp Khâu Dạng có đồng ý hay không, nhưng Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Khâu Dạng khẳng định sẽ không đồng ý.
Nếu hỏi ra đến, đáp án nhận được sẽ là bị cự tuyệt.
Thật ra nàng đối với Khâu Dạng cũng không hiểu biết bao nhiêu, một phần là do thời gian nhận thức của cả hai thật ngắn, hơn nữa mỗi lần tiếp xúc với nhau chủ yếu đều là ở trên giường.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được sau khi trở về Khâu Dạng khẳng định không muốn cùng nàng có quan hệ, điều này được thể hiện thật rõ ràng trong lần gặp lại buổi sáng ngày hôm nay.
Nhưng biết làm sao bây giờ. Thẩm Nịnh Nhược lại muốn làm cây sen tiếp tục quấn lấy, dây dưa với Khâu Dạng
Tuy rằng nàng vẫn không hiểu, bản thân nàng vốn dĩ là một cái thẳng nữ nhưng vì sao lại đối với Khâu Dạng nổi lên tâm tư, càng ngày nàng càng muốn tiếp cận Khâu Dạng gần hơn.
Sau một lúc suy nghĩ Thẩm Nịnh Nhược liền mặc kệ, có những việc nghĩ không ra liền không cần phải cưỡng cầu, đời người là một quãng đường dài, có đôi khi giữ lại một ít câu hỏi không có đáp án cũng là một loại trải nghiệm thú vị.
Thẩm Nịnh Nhược sống hơn 28 năm đây là lần đầu tiên cảm nhận đến những cảm xúc mãnh liệt như vậy, vì thế nàng muốn được tùy hứng một lần, hơn nữa việc này đối với Khâu Dạng mà nói cũng coi như có lợi, nàng cũng nguyện ý đem bản thân mình ra làm công cụ để giúp đỡ Khâu Dạng.
Càng nghĩ Thẩm Nịnh Nhược càng không muốn bỏ lỡ, nàng muốn cùng Khâu Dạng buộc lại thật chặt chẽ.
Trước khi quen biết Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược đã từng hoài nghi bản thân có phải hay không bị "lãnh đạm" như lời Diêu Dao nói.
Hiện tại đáp án thật rõ ràng.....
Nếu nói nàng bị lãnh đạm vậy xem ra trên thế giới này không còn ai là bình thường.
Quay trở về với tình huống hiện tại, nếu muốn tiếp xúc với Khâu Dạng, nàng yêu cầu phải tìm ra được một lối đi tắt.
Theo như những gì nàng hiểu biết về Khâu Dạng, Khâu Dạng không muốn thiếu nợ nàng bất cứ thứ gì, vì vậy lý do này có thể được coi như là hoàn hảo. Món nợ như này, Khâu Dạng khẳng định không muốn thiếu.
Hai ngày nay Thẩm Nịnh Nhược còn bỏ ra không ít thời gian ở trên mạng thu thập thông tin, bài viết về vấn đề công thụ, nàng phát hiện công tương đối khan hiếm.
Như vậy lại càng tốt.
Lúc trước số lần nàng làm công nhiều như vậy, hiện tại đổi lại để Khâu Dạng làm công.....
Yêu cầu này cũng không quá đáng đi?
Thấy Khâu Dạng không phản ứng, đuôi lông mày của Thẩm Nịnh Nhược không khỏi giương lên: " Không phải ở xã hội hiện nay, trong vòng những người muốn làm công tương đối ít, đa số mọi người đều muốn được làm thụ hay sao? Điều này chắc em phải rõ ràng hơn tôi đi."
"Em nghĩ lại một chút có phải những lần tôi nằm dưới so với em ít hơn không?"
Khâu Dạng chớp đôi mắt một chút, nhấp chặt môi không hé răng.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng cần một chút thời gian để tiêu hóa vấn đề này, vừa nói chưa được bao nhiêu câu nội dung cuộc nói chuyện liền xoay chuyển nghiêng trời lệch đất, như trời nắng đột ngột chuyển sang mưa to khiến nàng có chút theo không kịp.
Mọi chuyện không nên diễn ra theo chiều hướng này, nếu Thẩm Nịnh Nhược nói thẳng ra muốn cùng nàng tiếp tục, như vậy nàng sẽ dứt khoát từ chối.
Nhưng mà hiện tại........
Thẩm Nịnh Nhược mặc kệ phản ứng của Khâu Dạng, nàng tiếp tục nói ra suy nghĩ của chính mình: " Tôi đến tìm em bồi thường như vậy cũng là hợp tình hợp lý đúng không? Nếu em không đồng ý tương đương với em còn đang thiếu nợ tôi."
"Thiếu nợ người khác đương nhiên cần phải trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Suy nghĩ của Khâu Dạng có chút hỗn loạn, nàng không muốn đối mặt Thẩm Nịnh Nhược nên liền quay đầu sang một bên nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường chiếu xuống in bóng trên gương mặt của nàng.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không nôn nóng, lại một lần nữa khởi động xe, khóe môi hơi cong lên nghiêm trang mà nói: "Tôi cho em thời gian suy nghĩ."
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy âm thanh của Khâu Dạng vang lên: "Tôi có thể đưa cô tiền."
Khâu Dạng nói ra lời này cũng không có quay đầu lại nàng chỉ đem cửa sổ xe hạ xuống, thanh âm không nặng không nhẹ nhưng lại mang theo một chút vội vàng.
Làn gió theo cửa sổ chui vào trong xe, từng đợt mát lạnh thổi vào gương mặt làm Khâu Dạng càng thêm thanh tỉnh.
Thẩm Nịnh Nhược lười biếng mà trả lời: "Tôi không thiếu tiền."
Nàng ngừng một chút lại tiếp tục: " Hơn nữa tôi cũng không phải kiếm tiền bằng cách này, em chắc hẳn là biết rõ điều đó đi."
Đúng vậy.
Khâu Dạng lại không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Nịnh Nhược là tổng giám nổi tiếng của công ty Kỳ Diệu, cũng không phải là "tiểu thư" bên đường.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh trên con đường, nhưng Khâu Dạng lại có cảm giác bản thân đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Khâu Dạng nghiêm túc suy nghĩ lại những lần bản thân "ngủ" cùng Thẩm Nịnh Nhược, rốt cuộc nàng phát hiện ra được một sự thật---
Nàng quả thật nằm ở dưới nhiều hơn so với Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng thật sự muốn tặng cho chính mình một câu: "Đi du lịch không nên tìm diễm ngộ, nếu không sẽ bị quả báo"
Xét đến cùng, kỳ thật tình huống như nàng cũng xảy ra không nhiều lắm đi.
Ai có thể ngờ được sẽ cùng đối tượng diễm ngộ gặp lại a? Không những vậy đối phương còn tìm đến trước mặt mình tuyên bố: làm công quá nhiều lần nên cảm thấy bị thiệt thòi???
Lúc trước khi phát sinh quan hệ hai bên đều là ngươi tình ta nguyện, cũng không cho nhau hứa hẹn nên Khâu Dạng chấp nhập rằng sau khi trở về Vân Thành các nàng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Hiện tại cục diện này đột ngột thay đổi làm nàng trở tay không kịp.
Thì ra chỉ có nàng đơn phương chấp nhận.
Ba năm ở bên cạnh Đào Tư Nhàn cũng không xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, quen biết Thẩm Nịnh Nhược một tuần liền lăn giường với nhau hết một tuần.
Vốn dĩ cho rằng đã kết thúc, kết quả hiện tại còn muốn tiếp tục đến vài lần.
Khâu Dạng cũng biết những lời Thẩm Nịnh Nhược vừa nói là hoàn toàn đúng, hiện tại trong giới của nàng công tương đối khan hiếm.
Bản thân Khâu Dạng sau khi bị Thẩm Nịnh Nhược ngủ vài lần cũng tràn đầy thể hội.
Nằm dưới xác thật thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy Thẩm Nịnh Nhược thấy chính mình thiệt thòi cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chiếc xe chạy trong bao lâu, không khí trong xe liền trầm mặc bấy lâu.
Hiện tại đường phố cũng không tắc nghẽn, Thẩm Nịnh Nhược ở Vân Thành nhiều năm như vậy nên cũng có thể coi là một tấm bản đồ sống, nàng cũng không cần mở bản dẫn đường, một đường chạy thẳng xong lại vòng qua một con đường sau đó đi tiếp hai con phố liền đến được tiểu khu nơi Khâu Dạng sinh sống.
Cả một đoạn đường dài, chân mày của Khâu Dạng cũng chưa từng giản ra quá.
Khi xe dừng ở chiếc đèn đỏ cuối cùng, Thẩm Nịnh Nhược đem đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vô lăng. Nàng cũng không có ý định lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của Khâu Dạng, nhưng đợi một lát nữa tới tiểu khu, nếu Khâu Dạng vẫn không nói lời nào thì Thẩm Nịnh Nhược chắc chắn sẽ phải lên tiếng.
Xung quanh lúc này vang lên những tiếng còi in ỏi, trộn lẫn trong đó là những tiếng chuông xe đạp lướt ngang qua.
Hiện tại đã gần mười giờ, xe cộ qua lại cũng đã ít đi rất nhiều.
Ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn đường phủ lên cánh tay phải của Khâu Dạng, nàng rũ mắt ngây người nhìn một chút, sau đó mới đem cửa sổ đóng lại. Nàng không muốn mình bị gió thổi đến cảm lạnh.
Năm giây sau, đèn xanh sáng lên, những chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển. Thẩm Nịnh Nhược nắm tay lái, điều khiển xe chạy thẳng về phía trước, lại đi ngang qua một con đường liền đến trước cửa tiểu khu của Khâu Dạng.
Sau khi xe ngừng lại, đôi tay Khâu Dạng nắm chặt dây an toàn, nàng thở ra một hơi liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: "Đêm nay không được."
" Tốt. " Thẩm Nịnh Nhược không có ý kiến, nàng có thể hiểu được, Khâu Dạng cần có một khoảng thời gian để tiếp thu chuyện này.
Khâu Dạng quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược: "Ngày mai cũng không được, ban ngày tôi còn phải đi làm."
"Cho nên chỉ có thể chọn ngày cuối tuần?" Bên môi Thẩm Nịnh Nhược treo lên nhàn nhạt ý cười, nàng đã nổ lực khống chế không cho bản thân cười ra tới.
Khâu Dạng: "Đúng vậy."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược cũng không làm khó dễ, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Khâu Dạng tâm lý của nàng thỏa mãn đến không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả.
Lông mi Khâu Dạng khẽ run lên một chút, sau đó lại tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa chỉ có thể đi khách sạn.”
Hương chanh thoang thoảng trong xe lại chui vào xoang mũi của nàng, Khâu Dạng không khỏi hít vào một chút lại nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nhà tôi nuôi mèo, bị nó nhìn thấy không tốt.”
Thẩm Nịnh Nhược không nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng.
Khâu Dạng nhíu mày: “ Có vấn đề gì sao?”
Giọng điệu của Thẩm Nịnh Nhược so với tiếng đàn piano trong Tân Hào còn muốn vui sướиɠ hơn nhiều, nàng hỏi lại Khâu Dạng: "Sao phải đi khách sạn? Em sợ lúc chúng ta cởi sạch quần áo có một con mèo đứng bên cạnh nhìn chằm chằm sao?"
Khâu Dạng: "........."
Tưởng tượng đến gương mặt to tròn của Bình Tử, trong đầu nàng liền tự động vẽ lên hình ảnh mà Thẩm Nịnh Nhược vừa nói.
Thật ra nàng cũng chưa suy nghĩ đến điều đó, nói nhà nuôi mèo cũng chỉ là lấy cái cớ mà thôi.
Đối với Khâu Dạng mà nói, nơi ở chính là nơi riêng tư, nếu không phải bạn bè thân thiết hoặc người thân Khâu Dạng sẽ không mời đối phương tiến vào.
Lại nói quan hệ hiện tại của nàng và Thẩm Nịnh Nhược cái gì cũng không phải, à, không đúng, hiện tại lại sắp trở vè quan hệ bạn giường hơn nữa còn muốn tiếp tục dây dưa với nhau thêm một thời gian.
Nhưng trên thực tế, các nàng so với người xa lạ chỉ đỡ hơn một chút, bởi vì còn biết được tên tuổi của đối phương.
Nàng không muốn Thẩm Nịnh Nhược xâm nhập vào lãnh địa của mình vì vậy càng phải ra sức canh phòng nghiêm ngặt,
mặc dù lãnh địa riêng tư trên cơ thể của nàng đã bị Thẩm Nịnh Nhược khám phá hết thảy.
Khâu Dạng không trả lời câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, nàng chỉ nhấn mạnh lại một lần nữa: "Chỉ có thể đi khách sạn."
"Em có thể đến nhà tôi, tôi không ngại." Thẩm Nịnh Nhược đem sợi tóc của chính mình vén ra phía sau, lại bày ra bộ dáng lười nhác mà nhìn chằm chằm gương mặt của Khâu Dạng, như muốn đem ánh mắt của mình dán chặt trên đó.
Đường nét gương mặt của Khâu Dạng thật xinh đẹp, khí chất lại dịu dàng. Vẻ bề ngoài của nàng lúc này thoạt nhìn thật nhu hòa nhưng bên trong nội tâm khẳng định đang nổi lên sóng to gió lớn.
Thẩm Nịnh Nhược phát hiện bản thân có một sở thích rất kỳ lạ, đó chính là muốn xem bộ dáng mất khống chế của Khâu Dạng, đặc biệt là thời điểm ở trên giường, những âm thanh nỉ non thoát ra khỏi sự khống chế của nàng như một bản hòa tấu êm ái làm say đắm lòng người nghe.
Khóe môi Thẩm Nịnh Nhược khẽ cong lên, ý cười trong mắt cũng chậm rãi gia tăng.
"....... nhất định phải đi khách sạn." Khâu Dạng nhấn mạnh lần thứ ba, nàng không có thói quen mời người xa lạ tiến vào nhà mình cũng không muốn tiến vào nhà của người khác.
Thẩm Nịnh Nhược thấy nàng kiên quyết như vậy, thái độ cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, âm thanh bất giác mang theo một tia sủng nịch: "Được rồi."
"Tôi sẽ đặt khách sạn."
Khâu Dạng nghe nàng thỏa hiệp cũng không nói gì nữa, chỉ "Ùm" một tiếng sau đó đưa tay muốn cởi bỏ dây an toàn: "Tôi xuống xe."
Thẩm Nịnh Nhược lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Khâu Dạng, thân thể lại hướng về phía nàng dán gần thêm một chút, khuôn mặt tỏ vẻ hoang mang: "Liên lạc bằng cách nào?"
Khâu Dạng giãy giụa cổ tay muốn tránh thoát nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không có ý định buông ra, đôi mắt sáng ngời cứ thế nhìn chăm chú vào nàng.
"Số điện thoại của tôi là 138...." Lúc này Khâu Dạng không giãy giụa nữa, nàng đọc một chuỗi con số lại sợ Thẩm Nịnh Nhược không nghe kịp nên còn đặc biệt đọc thật chậm rãi.
Nhưng cũng vô ích vì Thẩm Nịnh Nhược không có ý định sử dụng đầu óc để ghi nhớ dãy số này, nàng lôi điện thoại của mình ra, giải khóa mật khẩu xong đưa cho Khâu Dạng: "Em nhập đi."
Lúc này Khâu Dạng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nàng nhanh chóng nhập vào dãy số của mình, ngay lập tức, tiếng chuông điện thoại trong túi xách nàng vang lên.
Thẩm Nịnh Nhược vô cùng hài lòng mà gật đầu, sau đó đem cuộc gọi cắt đứt.
Khâu Dạng rũ mắt nhìn xuống cổ tay bị Thẩm Nịnh Nhược cầm lấy: "Bây giờ có thể buông ra rồi sao?"
"Xin lỗi." Thẩm Nịnh Nhược bày ra khuôn mặt vô tội: "Sợ em quỵt nợ."
"Tôi lại không có thói quen nằm vùng ở trước cửa công ty người khác, như vậy không phù hợp với phong cách làm việc của tôi cho lắm."
Khâu Dạng lại cảm thấy đây là việc mà Thẩm Nịnh Nhược có thể làm ra được.
Chờ đến lúc Thẩm Nịnh Nhược buông tay ra, Khâu Dạng không hề do dự mà kéo ra cửa xe bước xuống, thời điểm chân đạp xuống đất nàng rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, phía sau lại vang lên âm thanh của Thẩm Nịnh Nhược: "Tiểu Dương."
Khâu Dạng do dự một chút, cuối cùng vẫn là xoay người lại, Thẩm Nịnh Nhược lúc này đã ghé người vào bên cửa sổ ghế phụ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt có thể nhìn thấy biểu tình đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt của nàng.
Thẩm Nịnh Nhược giơ lên điện thoại của mình, lắc lư một chút: "Tôi sẽ gọi cho em."
Khâu Dạng nói thầm trong bụng "Tôi biết rồi." Nhưng bề ngoài vẫn rất thể hiện tinh thần trả nợ, nhẹ nhàng mà "Ùm" một tiếng xem như trả lời.
Từ chỗ dừng xe đến cửa tiểu khu chỉ cách một đoạn, Khâu Dạng không nghe thấy âm thanh khởi động xe vì vậy cũng không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Nàng không hiểu vì sao Thẩm Nịnh Nhược lại có sự tương phản lớn đến như vậy.
Ở cuộc họp sáng nay, bộ dáng Thẩm Nịnh Nhược lạnh lùng khó gần Khâu Dạng có thể hiểu được là do tính chất công việc yêu cầu phải biểu lộ ra thái độ đoan chính nghiêm túc.
Nhưng đến bữa tiệc buổi tối, Thẩm Nịnh Nhược vẫn là một bộ dáng khó gần như vậy, chỉ đến khi đơn độc xuất hiện ở trước mặt nàng Thẩm Nịnh Nhược mới giống như bộc lộ ra nguyên hình.
Quả thật như hai người khác nhau.
***********