Editor: Trâm Rừng
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Âm thanh của Vương Tú Hồng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Có phục hay không?” Nghê Yên ở trên cao nhìn cô ta.
Vương Tú Hồng cắn chặt môi, không cam lòng gật đầu: “Ta phục.”
“Nói to lên một chút!” Nghê Yên lạnh lùng nhìn cô ta.
“Phục.” Vương Tú Hồng cắn môi, gia tăng âm lượng, trên khuôn mặt tràn đầy khuất nhục.
“Nói to lên chút nữa.” Nghê Yên hơi híp mắt.
Vương Tú Hồng hít một hơi thật sâu hét lớn lên: "Phục! Ta phục!"
Lúc này Nghê Yên mới hài lòng mỉm cười, trong đôi mắt của cô dường như chứa đầy những ánh sao. Cô chưa bao giờ chủ động gây sự, nhưng nếu phiền tìm tới cô thì tuyệt đối sẽ không nương tay, nếu lần này cô không so đo với Vương Tú Hồng, Vương Tú Hồng này sẽ thực sự cho rằng cô là một quả hồng mềm, cô ta nghĩ muốn bóp khi nào thì bóp.
Dù ở thời đại nào, quy luật sinh tồn sẽ không thay đổi, mạnh được yếu thua, người biểu hiện càng yếu đuối thì đối phương sẽ càng lấn tới. Đối với những người như Vương Tú Hồng, nên lấy bạo lực kiểm chế bạo lực!
"Ta đã nói xin lỗi, ngươi mau buông ta ra." Hai mắt của Vương Tú Hồng đỏ bừng, tay vẫn không ngừng giãy dụa.
Nghê Yên không có ý định buông tha cho cô ta, vì thế cô cong khóe môi, “Có tức giận không?” Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, “Tức giận mới được, ta rất thức nhìn ngươi tức giận nhưng mà đánh không lại ta." Vừa dứt lời, Nghê Yên hung hăng vung tay, trực tiếp hất Vương Tú Hồng ra. Vương Tú Hồng loạng choạng ngã xuống đất, đôi mắt cụp xuống chưa đầy hận thù.
Nghê Yên vỗ vỗ hai tay, " Nếu như sau này ngươi còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, hậu quả... ngươi có thể tự mình quyết định." Nói đến đây, Nghê Yên tùy ý bẻ gãy một nhánh cây.
Cảnh tượng này khiến Vương Tú Hồng toát mồ hôi lạnh. Con đỉ này chờ mà xem! Lại dám vũ nhục cô như thế! Cô chắc chắn sẽ làm cho con đỉ nhỏ này chết rất khó coi! Vương Tú Hồng nhìn bóng lưng rời đi của Nghê Yên, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Nghê Yên cầm ốc nước ngọt mà cô nhặt được đi vào trong thôn, trên đường gặp phải người trong thôn đều mỉm cười chào hỏi. Thử hỏi, ai mà lại không thích một cô bé miệng ngọt còn xinh xắn?
Sau khi trở về nhà, Nghê Yên lấy một xô nước giếng, thả những con ốc cùng trai sông mà cô nhặt được vào trong, sau đó nhỏ vài giọt dầu hạt cải xuống nước để những con ốc nhanh chóng nhổ ra cát đá.
Nghê Thúy Hoa đi ra khỏi phòng, tò mò hỏi: "Yên Yên, con đang làm gì vậy? Ở đâu ra nhiều ốc nước ngọt thế?"
Nghê Yên đứng dậy, cười híp mắt nói: "Mẹ, nước giếng lạnh lắm, mẹ đừng có lại gần bên này, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Đám ốc nước ngọt này con mới nhặt được, chuẩn bị buổi tối xào lên ăn.”
“Ốc nước ngọt cũng có thể ăn sao?” Nghê Thúy Hoa có chút kinh ngạc hỏi.
Nghê Yên gật gật đầu: "Đương nhiên là ăn được, món này còn ăn rất ngon nữa kìa." Cô bắt được đều là những con ốc đồng lớn, có thể lấy ra rất nhiều thịt, nếu nấu tốt thì hương vị cũng ngon như thịt heo.
Mấy ngày nay Nghê Yên mang rất nhiều sự vật mới lạ cho Nghê Thúy Hoa, vì vậy lúc này bà ấy cũng không hỏi nhiều mà kéo Nghê Yên vào nhà bếp, “Yên Yên, thịt cá mẹ đã cắt xong rồi, con qua xem thử như thế này có được không?" Nghê Thúy Hoa muốn giúp con gái mình một chút việc gì đó nên đã cắt tất cả cá thành phi lê, cho cá đã thái lát vào bát sứ trắng. Có hai mươi bát lớn, xương cá cùng đầu cá cũng đã cho vào trong nồi hầm, nước súp có màu trắng sữa, trong không khí thoang thoảng hương thơm.
“Mẹ” Nghê Yên nhìn Nghê Thúy Hoa, nghiêm mặt lại: “Những chuyện này mẹ không cần làm, con tự mình làm được. Bây giờ mẹ vẫn cho ra tháng, trước tiên phải nghĩ ngơi thật, dưỡng thân thể khỏe mạnh lại nói.”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Nghê Thúy Hoa không thèm để ý cười, “Mẹ cũng không dễ dàng hỏng như vậy. Nếu bây giờ mẹ còn ở thôn Đập Lớn chắc đã ra đồng cày ruộng rồi, cắt có mấy con cá thì tính cái gì?" So với cuộc sống của lúc trước, Nghê Thúy Hoa cảm thấy cuộc sống bây giờ còn hạnh phúc hơn sống trên thiên đường. Một tháng trước, bà làm gì dám hy vọng xa vời sẽ có một cuộc sống như vậy?