Editor: Trâm Rừng
Nghê Yên muốn lấy giấy bút ra viết đơn thuốc cho bác gái nhưng sau khi sờ vào túi lại không tìm thấy giấy bút, lúc này cô sực nhớ ra mình đã không còn là Nghê tổng của trước kia, Nghê tổng có thói quen luôn mang theo giấy bút bên mình.
Nghê Yên mỉm cười sau đó nói: "Hay là một lát nữa bác gái qua nhà tôi lấy đi, tôi vừa mới chuyển đến đây, sống ở bên kia." Thôn Kinh Hoa chỉ có một gia đình của cô là ngoại lai cho nên chỉ cần hơi hỏi thăm liền có thể tìm được.
"Được, được." Bác gái vội vàng gật đầu, "Một lát nữa tôi sẽ đi qua, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, Yên Yên, chúng ta đi về trước, Quách Bảo mau nói tạm biệt chị gái đi."
"Tạm biệt chị." Dương Quốc Bảo vẫy tay với cô.
“Tạm biệt.” Nghê Yên mỉm cười.
Dương Quốc Bảo rời đi, quần chúng vây xem cũng giải tán, nhưng ánh mắt của mọi người khi nhìn Nghê Yên rõ ràng đã khác xưa, dù sao cô gái nhỏ này vẫn kiên định cùng điềm tĩnh trong tình huống nguy cấp như vậy, thậm chí còn cứu được mạng của Dương Quốc Bảo. Cô đã làm được việc mà rất nhiều người lớn có thể không làm được. Kết quả là Nghê Yên đã có được một cái dán nhãn mới trong lòng mọi người. Cô gái nhỏ này không đơn giản.
Mọi người rời đi, nhưng Vương Tú Hồng vẫn còn đứng ở đó, tâm tư của cô ta xoay vòng vòng sau đó đi tới trước mặt Nghê Yên, cười nói: "Chị Nghê Yên, ta tên là Vương Tú Hồng, ở phía trước không xa, chúng ta có thể làm bạn được không?" Bây giờ trong tình huống này, trước tiên chỉ có thể làm bạn với Nghê Yên, chỉ bằng cách thâm nhập vào nội bộ kẻ thù thì mới có thể kiểm soát kẻ thù tốt hơn sau đó trấn áp kẻ thù. Vương Tú Hồng không phải là một kẻ ngu.
Nghê Yên ngước mắt lên cười, "Xin lỗi, không thể."
Vương Tú Hồng sửng sốt, cô ta không ngờ rằng Nghê Yên sẽ từ chối cô ta trực tiếp như vậy, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, cô ta đã chủ động lấy lòng mà Nghê Yên này không biết phải trái như thế! Quả nhiên là kẻ nhà quê, không có chút xíu nhãn lực nào.
“Tại sao?” Vương Tú Hồng hỏi.
Nghê Yên trông rất bình tĩnh nói thẳng: "Bởi vì tôi không bao giờ kết bạn với những người có động cơ thầm kín." Cô đã sớm chú ý đến Vương Tú Hồng vì vậy cô tự nhiên biết Vương Tú Hồng có ý đồ xấu, cô sẽ không bao giờ lãng phí thời gian cho những người như vậy.
Động cơ thầm kính? Bị người khác xuyên thủng suy nghĩ như vậy, Vương Tú Hồng tức giận đến toàn thân run rẩy, thẳng tay tát vào mặt cô: "Đồ chó mất dạy! Mẹ mày đã không dạy mày làm người, hôm nay tao sẽ dạy mày!" Vương Tú Hồng ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp được một đám con trai trong thôn dỗ dành, trở thành một tiểu bá vương trong thôn Kinh Hoa, những đứa trẻ trong thôn thấy cô ta đều ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Tú Hồng, có người nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta? Hôm nay lại đυ.ng phải cái đinh ở chỗ Nghê Yên thì tất nhiên sẽ không nuốt trôi cơn giận này. Lời hay hữu ích không nghe thì chỉ có thể động thủ thôi!
Nghê Yên lập tức bóp lấy cổ tay đang vung tới của Vương Tú Hồng, lạnh giọng nói: "Mau xin lỗi." Nghê Yên dường như đang bóp nhẹ cổ tay của Vương Tú Hồng, nhưng chỉ có Vương Tú Hồng mới biết dùng bao nhiêu lực lớn bao nhiêu, cô ta đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
"Con đỉ nhỏ này mau thả ta ra!"
Vẻ mặt Nghê Yên lại lạnh thêm mấy phần, "Xin lỗi."
"Con đỉ này mau buông ta ra!" Vương Tú Hồng không ngừng giãy giụa. Cô ta càng giãy giụa, Nghê Yên càng siết chặt tay hơn, cuối cùng cô ta đau đớn đến khóc lên.
Nghê Yên trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi môi đỏ mọng mím chặt, toàn thân toát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, khiến Vương Tú Hồng kinh hãi đến choáng váng. Cô ta vốn cho rằng Nghê Yên chỉ là một khối bùn nhão mặc người thao túng, nhưng lại không nghĩ tới Nghê Yên lại khó chọc như vậy.
“Xin lỗi!” Nghê Yên lặp lại lần nữa, ngữ khí có chút lạnh lùng.