Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ!!! (Phần 2)

Chương 17: Rời khỏi

Tần Thiên Lăng từ từ chầm chậm, dùng thân thể của bản thân lấn át. Anh dùng tay siết lấy eo Lãng Minh.

Lãng Minh run rẩy, cứ lùi bước chân cho đến khi, Tần Thiên Lăng đã nằm hẳn lên người Lãng Minh.

“Anh hai…”_Những thanh âm lần lượt rơi vào tai Tần Thiên Lăng

Đôi tay dần dần chạm nhẹ vào khuôn mặt Lãng Minh. Tần Thiên Lăng vuốt ve từ gò má xuống cằm rồi kéo nhẹ xuống cổ. Chợt, Lãng Minh bắt lấy cổ tay Tần Thiên Lăng.

Tần Thiên Lăng vì thế mà phấn khích hơn. Môi anh thẳng thừng mυ'ŧ mát chiếc cổ thơm phức của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng còn hiên ngang để lại một dấu hôn đỏ chót trên đó.

Tần Thiên Lăng cũng biết, anh vượt quá giới hạn của mình rồi. Anh đưa mắt lên nhìn Lãng Minh. Đôi mắt Lãng Minh ánh lên một vẻ gì đó thẩn thờ.

Tần Thiên Lăng ngồi bật dậy nhưng Lãng Minh đã vội vàng kéo tay anh lại.

“Có thể…như thế này…một chút nữa không?”_Lãng Minh nhìn thẳng vào tận sâu trong mắt Tần Thiên Lăng

“Gì?..Thật sao?”

“Cảm giác này…rất quen thuộc.”

“Được thôi.”

Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Đồng thời, tay Lãng Minh chủ động với lấy tay Tần Thiên Lăng. Cứ như thế, Lãng Minh ngoan ngoãn chìm vào một giấc ngủ trưa.

Tần Thiên Lăng ngồi đó tay đã tê đến nơi rồi. Anh hư hỏng leo thẳng lên giường, ngang nhiên ôm lấy Lãng Minh mà ngủ. Vòng tuần hoàn lại xuất hiện, Tần Thiên Lăng bỏ bê công việc y như cái hồi anh theo đuổi Lãng Minh.

Lãng Minh ngủ cũng không lâu, tầm đầu giờ trưa đã thức dậy. Tỉnh dậy, anh đã nằm gọn trong lòng Tần Thiên Lăng. Lãng Minh càng nhìn những đường nét thanh tú trên mặt Tần Thiên Lăng, anh cảm thấy rất rất quen thuộc. Chỉ có điều không làm sao nhớ ra được.

“Nhìn lắm thế? Đã đói bụng chưa?”_

Tần Thiên Lăng cứ thế mà cất giọng

Lãng Minh giật mình, khe khẽ xoay lưng lại. Tần Thiên Lăng cười nham hiểm, ghì Lãng Minh vào lòng.

“Ay…đau…vết thương.”

Nhất thời quên bén mất, Lãng Minh vẫn còn là một bệnh nhân. Tần Thiên Lăng buông lỏng tay.

“Em có thể ở cạnh anh không?”

Lãng Minh có thể hiểu được hàm ý của câu hỏi này.

“Không thể…hai ngày nữa thôi…

chúng ta kết thúc.”

Câu nói của Lãng Minh làm mọi thứ chùn xuống. Không lẽ, Lãng Minh lạnh lùng vậy sao. Vậy Lãng Minh nắm tay Tần Thiên Lăng để làm gì, chịu nằm cạnh Lãng Minh là sao? Hơn thế nữa, dấu hickey trên cổ-Lãng Minh có vẻ chấp nhận nó mà.

Tần Thiên Lăng cau mày.

“Được thôi…Nếu vậy, tôi sẽ ở cạnh cậu suốt hai ngày này.”

“Tuỳ anh.”

Lãng Minh cứ thay đổi chóng mặt, lúc thì muốn được chiều chuồng, lúc muốn xa cách lạ lùng.

Lãng Minh định vào nhà vệ sinh, Tần Thiên Lăng cũng đi theo. Tần Thiên Lăng chặn cửa muốn vào cùng mới chịu.

Lãng Minh đánh răng, Tần Thiên Lăng cũng đánh răng. Lãng Minh lau mặt thì Tần Thiên Lăng cũng lau mặt.

Lãng Minh bước ra khỏi cửa, Tần Thiên Lăng cũng đi theo. Lãng Minh luôn tỏ vẻ khó chịu khi Tần Thiên Lăng đi theo anh.

“Muốn như thế nào đây?”

“Ăn trưa.”

Ngay tức thì, có người đến dọn một bàn ăn.

“Lại đây.”_Tần Thiên Lăng ra lệnh cho Lãng Minh

“Không nhã hứng dùng bữa.”_Lãng Minh ngồi trên giường

Tần Thiên Lăng bị chọc cho tức giận.

“Giờ làm sao? Ăn một tí cũng được.”

“Đã bảo là không muốn.”

Tần Thiên Lăng trừng mắt với Lãng Minh.

“Hư hỏng…Chẳng chịu nghe lời…Tuỳ cậu vậy.”

Tần Thiên Lăng bước nhanh ra ngoài, còn chẳng chịu đóng cửa.

“Hung dữ…”_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng giận dữ bỏ về công ty. Anh hùng hùng hổ hổ khiến cho cả công ty một phen hoảng sợ.

“Boss…ngài làm sao vậy?”_Đặng Tiêu Tư

“Câm miệng cậu lại.”

Đặng Tiêu Tư nhìn từ trên xuống dưới sếp của anh.

“Lãng Minh làm gì cho anh nổi giận thế này?”

“Tự dưng…muốn kết thúc.”

“Boss…bình tĩnh đã. Tình cảnh này là do Boss chọn, anh hối hận rồi sao?”

“Hối hận…”

“Anh cứ thế này…kế hoạch sẽ hỏng mất.”

Ở bệnh viện, Tần Thiên Lăng vội quá quên cả việc cử người bảo vệ Lãng Minh. Tạ Nhất Hữu nhân cơ hội này mà xuất hiện. Tạ Nhất Hữu vẫn luôn ở gần bệnh viện, cơ hội ngàn năm có một Tạ Nhất Hữu liền nắm bắt.

“A Hoả à…”

Lãng Minh giật mình xoay người. Tạ Nhất Hữu khẽ khàng, đóng cửa.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Suỵt…em đến tìm anh. Em nhớ anh lắm, A Hoả.”

“Tôi…tôi…”

“Cái tên đó có đối xử tệ với anh không?”

“Anh hai đối xử với tôi rất tốt.”

“Không phải chứ…Anh ta rất hung hăng với anh mà.”

Lãng Minh không nói gì, cứ thế lảng tránh.

“A Hoả à, chúng ta rời khỏi đây đi. Cùng sống với em, em sẽ cho anh một cuộc sống tốt mà.”

“Tôi…tôi…không biết.”

“Trước đây, em và anh đã sống rất vui vẻ mà. Chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống đó mà.”

“Nhưng sao chúng ta có thể thoát khỏi đây?”

“Nghe theo em…”

Tạ Nhất Hữu thu xếp toàn bộ những thứ có thể sử dụng sau này vào trong một cái túi. Lãng Minh thì tranh thủ dùng một tí thức ăn.

“Em sẽ giúp anh thoát khỏi cái chỗ ngục tù này.”

“Tôi không chắc là tôi muốn đi cùng cậu.”

“Anh yên tâm. Sau này, anh sẽ không hối hận vì sự lựa chọn này đâu.”

Tạ Nhất Hữu thành công, thuận lợi dẫn Lãng Minh ra khỏi bệnh viện.

_Continue_