Lãng Minh từ từ vòng tay qua eo Tần Thiên Lăng, ắp mặt vào ngực Tần Thiên Lăng.
“Có thể là do anh làm việc quá sức nên cơ thể bị suy nhược.”
“Không được, cậu bỏ anh ra.”_Tần Thiên Lăng đẩy Lãng Minh ra, đi một mạch ra ngoài
Căn phòng trống cùng với sự khó hiểu của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng đi ra ngoài hóng gió. Anh biết còn ở lại nữa, thì sẽ có chuyện xảy ra nên chọn cách trốn chạy ra ngoài. Anh cứng đầu ở bên ngoài đến hai ba giờ đêm mới chịu quay lại.
Tần Thiên Lăng bảo bọn đàn em rời khỏi, rồi kéo cửa bước vào. Lãng Minh co người nằm trên ghế sô-pha.
Tần Thiên Lăng bỗng dưng thấy tội lỗi một chút. Anh bế Lãng Minh lên đặt lên giường. Ngay lúc này, anh muốn ngấu nghiến đôi môi của Lãng Minh nhưng không làm vậy.
Tần Thiên Lăng trở lại ghế sô pha nằm quay lưng với Lãng Minh. Đã như thế mà tâm trí của Tần Thiên Lăng chỉ hướng về Lãng Minh. Căn bệnh Chiếm hữu toàn thể của Tần Thiên Lăng có dấu hiệu tái phát. Lãng Minh giúp Tần Thiên Lăng chữa bệnh, bây giờ lại làm bệnh tái phát.
Tần Thiên Lăng đang trong mối quan hệ anh trai em với Lãng Minh. Vậy mà, căn bệnh lại đột ngột xuất hiện. Bây giờ phát sinh căn bệnh nan giải này, Tần Thiên Lăng có thể chịu được bao lâu, khi anh cứ để Lãng Minh bên cạnh???
***Sáng hôm sau***
Buổi sáng hôm nay cũng như tất cả những buổi sáng khác, cũng là những áng mây bồng bềnh trôi, âm thanh những chú chim ríu rít. Và cũng như vậy thôi.
Đến bây giờ, Lãng Minh của chúng ta mới thức dậy. Anh cũng thường biết, Tần Thiên Lăng bế anh trở lại giường. Nhưng mà, Tần Thiên Lăng đâu rồi.
“Anh hai đi đâu rồi?”
Thật ra, Tần Thiên Lăng không chợp mắt được tí nào nên mới sáng ra đã nôn nóng đến nhà của một người.
“Tinh…dong…tinh dong…tinh dong…tinh dong…”_ Tần Thiên Lăng liên tục nhấn chuông cửa
“Biết rồi. Mới sáng, ai mà làm ầm lên thế?”_Bác sĩ Tiêu
Có vẻ Bác sĩ Tiêu vừa thức dậy nên vẫn mặc bộ quần áo ngủ xuống mở cửa.
“Ngài Tần, sao lại đến đây?”
“Vào nhà rồi nói chuyện.”
***Vào phòng khách, nhà bác sĩ Tiêu***
“Hả? Anh nói cái gì? Vợ anh đang là em trai anh.”
“Ừm…”
"Rồi hôm qua, anh không chịu được mà “ấy ấy” lên? "
“Bớt nói nhảm. Đưa tôi vài lọ thuốc là được chứ gì.”
“Làm gì có thuốc cho anh? Anh hết bệnh, giờ tái phát thì cần liều thuốc có tác dụng mạnh hơn mới có thể kiềm chế sự động tình trong anh.”
“Bao lâu thì được?”
“Cho tôi 2 ngày. 2 ngày, anh đến chỗ tôi lấy thuốc.”
Sau khi trở về từ nhà bác sĩ Tiêu, Tần Thiên Lăng không đi tới bệnh viện mà đến thẳng công ty.
“Boss Tần, hôm nay anh xanh xao vậy?”_Đặng Tiêu Tư
“Thiếu ngủ.”
“Không phải có Lãng Minh rồi sao?”
“Đừng nhắc đến em ấy nữa, lo mà đi làm việc của cậu.”
“Hì hì…đây doanh thu của công ty trong tháng này tăng vọt. Anh nên tổ chức kỳ nghỉ dưỡng cho cả công ty chứ?”
“Tôi sẽ suy nghĩ. À mà… cậu đi điều tra xem tên Tạ Nhất Hữu, thân phận của cậu ta có chút đáng ngờ.”
“Vâng…Boss Tần.”
Cùng lúc đó, A Cung đi vào bệnh viện, làm nhiệm vụ chăm sóc bữa ăn cho Lãng Minh.
“Anh hai của tôi đâu rồi?”
A Cung có chút giật mình.
“Tôi cũng không biết.”
“Khi nào anh hai tôi đến?”
“Anh Lãng à, làm sao tôi biết được?”
“Làm khó anh rồi.”
Lãng Minh dùng bữa sáng rồi chỉ ngồi nhìn cánh cửa.
“Anh ấy trốn mình sao?”
Lãng Minh vừa nhìn vào số điện thoại của Tần Thiên Lăng nhưng không có dũng khí để gọi. Anh tự trấn an mình, anh nghĩ Tần Thiên Lăng bận bịu quá nên nhất thời quên đến thăm anh thôi.
Lãng Minh chợt nảy ra một ý tưởng. Từ trên giường, Lãng ngã lăn quay xuống đất.
“Aaaaa…Đau quá.”_Lãng Minh la toáng lên
Đám đàn em bên ngoài lập tức chạy vào.
“Gọi Tần Thiên Lăng cho tôi.”
Một lát sau, Tần Thiên Lăng đang trong một cuộc họp thì điện thoại reo lên.
“Đại ca, chị dâu…à không, anh Lãng bị ngã rồi. Anh đến đây xem thế nào?”
“Gọi bác sĩ cho em ấy.”_Tần Thiên Lăng cúp máy cái rụp
“Đặng Tiêu Tư, cậu gọi Tần Thiên Phong đến. Tôi có việc đi gấp.”
Tần Thiên Lăng phi con xe đến bệnh viện, chạy nhanh đến phòng bệnh của Lãng Minh.
“Em có bị làm sao không?”
“Không sao, có bị thương gì đâu, anh xem nè. Bác sĩ bảo không ảnh hưởng đến vết thương.”
“Thật không? Để anh xem nào.”_Mặt Tần Thiên Lăng tràn đầy lo lắng
“Làm phiền anh rồi. Em đã bảo, hai cậu ta đừng có gọi cho anh mà hai cậu ấy vẫn gọi.”
“Rõ ràng chị dâu kêu chúng ta gọi cho đại ca. Chị dâu càng ngày càng ghê gớm rồi.”_Nỗi lòng của hai đàn em của Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng vẫy, ra hiệu đuổi mấy tên đàn em ra ngoài.
“Không có anh ở đây, em phải đi đứng cẩn thận một chút. Không nghe lời, anh hai phạt em đấy.”_Tần Thiên Lăng mà hơi ngượng miệng chút
“Em cho anh phạt em luôn. Anh suốt bận làm việc, để ý gì đến em.”
“Nói cái gì thế? Lại đây nào.”
Lãng Minh chui rút vào l*иg ngực Tần Thiên Lăng.
“Anh hai đính hôn, rồi sau này anh hai bỏ rơi em luôn phải không?”
“Anh đính hôn lúc nào?”
“Hôm qua, anh nói thế mà.”
“Anh trêu em thôi. Anh chỉ có một mình Tiểu Minh mà. Người hôm qua chỉ là thư ký của anh.”
“Anh giỏi lắm.”
Lãng Minh định buông lỏng tay, không ôm Tần Thiên Lăng. Nhưng lại bị Tần Thiên Lăng ghì chặt vào lòng.
“Là do em cố tình quyến rũ tôi.”_Tần Thiên Lăng
_Continue_