Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 2: Giữ mạng

(2) Giữ mạng

Edit: icedcoffee0011

Xem màn hài kịch nhân gian kia cả một đêm, Mạnh Hinh tỉnh dậy cũng chẳng thể tốt lên bao nhiêu, dấu vết bầm tím trên người có chút ghê rợn, nhưng đau thì cũng phải đứng dậy, cô còn phải đi cầu xin Ô Nhã khanh khách tha thứ, giữ được tính mạng trước rồi lại nói.

Căn phòng bốn giường đơn hiện tại vẫn chỉ có một mình Mạnh Hinh, xem ra tỳ nữ cùng phòng không hề trở về ngày hôm qua, không biết là do không muốn đến gần sao chổi như Mạnh Hinh, hay là vì lý do nào khác.

Mạnh Hinh thà nghĩ là các nàng ở lại hầu hạ Ô Nhã khanh khách, như vậy cũng có nghĩa là tứ gia lại cùng nàng lăn giường, khả năng cô thoát chết cũng sẽ lớn hơn nhiều.

Dùng nước lạnh rửa mặt, lại lấy gương cầm tay soi, Mạnh Hinh vốn muốn làm bản thân mình thêm thê thảm một chút, nhưng nhìn gương mặt trong gương, đôi mắt sưng vù, con ngươi đầy tơ máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, đầu tóc rối tung, cô thầm nghĩ, ban đêm ra cửa không khỏi bị coi là nữ quỷ.

Mạnh Hinh cười thầm, cũng không phải vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng thìa bạc. Cuộc sống vất vả khổ sở nhiều năm khiến Mạnh Hinh hiểu rõ, trong tình huống tệ đến mức nào cũng phải giữ được bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể nghĩ cách giải quyết.

Mộng Hinh lớn lên không tồi, là một tiểu giai nhân thanh tú xinh đẹp, bằng không tứ gia cũng không sủng hạnh nàng. Một nha hoàn tướng mạo không tồi, lại biết chữ, đối với chủ nhân cũng giống như sở hữu thêm một món đồ xinh đẹp trong tay.

Nhưng một món đồ thì cũng chỉ là một món đồ, Dận Chân cũng không tính toán từ một nha hoàn nhìn ra cái gì độc đáo. Hai người hoan hảo một đêm, một buổi tham hoan, một đêm tận tình, chờ đợi Mộng Hinh chính là khốn cảnh.

Tô lên một tầng son phấn thật dày trên mặt, tô đến khi đôi mắt như nhỏ ra máu, đôi môi trắng như phấn, càng thêm giống nữ quỷ. Mạnh Hinh không phải là cố ý tranh thủ đồng tình, mà là muốn Ô Nhã khanh khách thấy mình vì phản bội nàng ăn năn áy náy mất ngủ khổ đau, thành khẩn nhận sai, đảm bảo bản thân sẽ không tái phạm nữa, nếu Ô Nhã khanh khách đúng là nữ thanh xuyên thánh mẫu, có lẽ sẽ bỏ qua, cho cô tự sinh tự diệt trong phủ.

Mạnh Hinh mặc vào một bộ quần áo không cũ không mới, Ô Nhã khanh khách, Mạnh Hinh mơ hồ nhớ ra nàng hình như là chất nữ của Đức phi... đúng là từng chậu cẩu huyết, phủ tứ gia thật đủ yêu ma quỷ quái tề tụ.

Không chỉ có Ô Nhã khanh khách, còn có trắc phúc tấn Đồng giai thị, từ trí nhớ của Mộng Hinh, có thể thấy cả hai người các nàng đều có vấn đề, có lẽ là hai bên đều chưa biết được thân phận bên kia. Nếu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, Mạnh Hinh quyết định yên tâm xem kịch hay.

Không biết năm nay là năm bao nhiêu rồi?

Mạnh Hinh tuy xuyên thành nha hoàn bò giường cấp thấp nhất, nhưng lịch sử Thanh xuyên thực sự rất phong phú, Dận Chân khi nào có bệnh, khi nào bị hạ tước, khi nào ẩn nhẫn, khi nào cần an ủi, Mạnh Hinh đã đọc qua vô số truyện thanh xuyên, coi như cũng có thể nhớ được mấy phần.

Chỉ tiếc cô liền nữ phụ cũng không phải, nữ Thanh xuyên các hình thức làm ruộng, hình thức tranh sủng, hình thức tu chân, hình thức vũ mị, hình thức đạm nhiên, hình thức vô tâm vô phế, hình thức thiên chân, hình thức tri tâm, hình thức đem Dận Chân thành ông chủ, hình thức hấp thụ long khí, hình thức sinh con... đợi đến khi các nữ Thanh xuyên mang theo bàn tay vàng đến bên cạnh Dận Chân, vậy thì tứ gia, sẽ rất bận rộn đây.

Người xưa có câu, có công mài sắt, có ngày nên kim, Mộng Hinh bên hông còn âm ỉ từng trận đau đớn, Dận Chân còn có sức phát tiết trên người cô, chứng tỏ hắn còn chưa "nên", nhưng mà sớm hay muộn, sẽ "nên" thôi.

Nghĩ lại, cho dù có nhiều hình thức nữ chủ hơn nữa thì những thứ này đều không có liên quan đến Mạnh Hinh, cô chỉ muốn sống, vĩnh viễn không chạm mặt tứ gia nữa là tốt nhất, hắn làm cho Mạnh Hinh sợ hãi, tứ gia trong tiểu thuyết thanh xuyên không phải là tứ gia Mạnh Hinh chính mắt nhìn thấy.

Năm nay là năm Khang Hi thứ bốn mươi hai, sang năm là thời điểm tuyển tú (tuyển tú cho các hoàng tử), nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Nữu Hỗ Lộc thị cùng Cảnh thị hẳn là sẽ vào phủ, đương nhiên người nguy hiểm nhất vẫn là tứ phúc tấn Ô Nạp Na Lạp thị.

Mạnh Hinh cúi thấp đầu đi đến trước phòng Ô Nhã khanh khách, trước cửa có nha đầu canh gác, trong mắt các nàng ánh lên khinh miệt trào phúng mãnh liệt, Mạnh Hinh nhìn càng có vẻ đáng khinh khϊếp nhược.

- Hai vị tỷ tỷ...

- Ai u chúng ta cũng không dám đem cô làm muội muội, không chừng ngày nào đó chủ tử gia (tứ gia) nhớ đến cô, cô liền bay lên cành cao làm chủ tử.

- Nói vậy, chúng nô tỳ còn phải thỉnh Mạnh cô nương chiếu cố ấy.

Hai người châm biếm Mạnh Hinh có vẻ hết sức thỏa thích, Mạnh Hinh lại nói tiếp

- Đừng nói như vậy, hai vị tỷ tỷ, là muội có lỗi với chủ tử, không có chủ tử làm sao có muội ngày hôm nay.

- Hừ, ngươi còn biết xin lỗi chủ tử? lúc hầu hạ chủ tử gia sao không nghĩ đến chủ tử đối tốt với ngươi như thế nào? Tự bán tự thân hạ tiện, nếu không phải chủ tử đáng thương ngươi, ngươi đã sớm bị bán vào nhà thổ.

Mạnh Hinh cúi đầu càng sâu, hai người kia kẻ xướng người họa, âm thanh cạc cạc, quở trách Mạnh Hinh đến cực ký đắc ý, hận không thể đem tất cả những lời nói khó nghe trên đời này xổ ra trên đầu cô, lấy cớ là để chủ tử hết giận, còn không phải là để chính miệng lưỡi các nàng thống khoái, hầu hạ chủ tử gia thì thế nào, còn không phải bị các nàng mắng chửi?

Mạnh Hinh lại nghĩ đến một vấn đề, cấp bậc của nha hoàn bên người Ô Nhã khanh khách có phải quá thấp hay không? Có một cái nha hoàn nhân cơ hội bò giường chủ nhân chưa nói, lại thêm hai nô tỳ chanh chua không biết lễ nghĩa như người đàn bà đanh đá, lực khống chế của Ô Nhã khanh khách đúng là cần suy xét thêm.

Dựa theo văn hóa công sở mà nói, sếp còn chưa có quyết định, nhân viên đã tự chủ trương làm việc, Mạnh Hinh không khỏi có chút lo lắng cho Ô Nhã khanh khách, chỉ là nghĩ đến khế ước bán thân của mình vẫn còn nằm trong tay đối phương, qua hôm nay, ngày mai ô nhã khanh khách thất thế, cô cũng thành thịt cá trên thớt mặc người xử lí.

Không phải gió đông đến áp gió tây thì cũng là gió tây đến áp gió đông, hậu trạch tứ gia chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, người như Ô Nhã khanh khách nếu không có bàn tay vàng, liệu có thể bình an cả đời?

Mà Dận Chân, hắn sẽ che chở Ô Nhã nàng bao lâu? Từ chuyện con nối dõi trong phủ tứ gia chết non vô số, có thể thấy Dận Chân không muốn nhúng tay vào mờ ám của nữ nhân trong viện, hoặc là nói hắn không thèm để ý.

Tiếng mắng nhiếc bên tai biến mất, Mạnh Hinh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, sau rèm cửa cũng truyền đến âm thanh mềm mại của nữ nhân:

- Gia, tì thϊếp chờ ngài.

Một góc màn che được vén lên, Mạnh Hinh không dám ngẩng đầu, cô chính là một hạt bụi trên mặt đất, muốn tránh thị phi, cần phải giống như tất cả mọi người. Thể hiện lòng hiếu kỳ hay biểu hiện bất đồng chẳng phải là muốn nói với Dận Chân, mau đến nhìn ta, mau tới phát hiện ta!

Mẹ nó, chỉ cần nghĩ đến tối hôm qua Mạnh Hinh lại thêm tức giận, Dận Chân chỉ cần nhẹ nhàng một chút, Mộng Hinh cũng sẽ không chết, hồn phi phách tán, cô cũng không cần xuyên tới.

Mắt thấy ống tay áo trước mặt tung bay, Mộng Hinh theo cũng như các tỳ nữ hành lễ, cúi đầu sạp trên mặt đất, Mạnh Hinh phát hiện đế giày tứ gia thật là sạch sẽ, không có một hạt bụi đất.

Ô Nhã khanh khách theo hắn ra ngoài, ánh mắt ôn như như làn nước đảo qua Mạnh Hinh, hành lễ nói:

- Cung tiễn gia.

Ở trên giường với dưới giường Dận Chân hoàn toàn là hai thái độ khác nhau, Ô Nhã khanh khách biết hắn không cho phép mình đến gần, đứng xa tiễn hắn.

Tiễn Dận Chân vào triều rồi, Mạnh Hinh là người cuối cùng đứng dậy, tuy rằng eo rất đau, đứng trước mặt Ô Nhã khanh khách, nàng muốn bao nhiêu khiêm tốn thì Mạnh Hinh sẽ cho nàng gấp ba lần.

Ô Nhã thị xoay người vào cửa, Mạnh Hinh buông mí mắt xuống, tự nhủ bản thân cố lên, sách lược đã bước đầu được thực hiện, ngàn vạn không thể thất sách.

Giọng Ô Nhã khanh khách vọng ra:

- Tiến vào.

Mạnh Hinh nhút nhát sợ sệt đi vào, vẫn bảo trì dáng vẻ cúi đầu, Ô Nhã thị đã ngồi xuống nhìn thấy Mạnh Hinh bước đi lảo đảo như sắp ngã, khóe môi nàng lộ ra trào phúng, một vai hề mà thôi.

Ô Nhã thị quay đầu, nhíu mày:

- Ta muốn nói chuyện với ngươi, Phù Dung.

- ...Chủ tử

Mạnh Hinh không cần tự véo mình, nước mắt cũng ồ ạt lăn xuống, đôi mắt sưng như quả hạch, nức nở:

- Ngài, còn muốn nô tỳ hầu hạ không? Chủ tử, nô tỳ... nô tỳ...

- Ta có lời muốn nói với ngươi.

- Vâng, chủ tử.

Mạnh Hinh đi về phía trước hai bước, rồi lại dừng lại, vẻ không phóng khoáng, hèn nhát, yếu đuối, vô dụng, đáng khinh trên người cô gần trong gang tấc càng khiến Ô Nhã thị giống như đóa hoa sen cao quý thuần khiết (bạch liên hoa cao quý thuần khiết).

Mộng Hinh chân tay co cóng đứng lại trước mặt Ô Nhã thị,

- Chủ tử...

- Ta có hỏi, ngươi có lời gì muốn giải thích không?

Mạnh Hinh hơi ngước mắt, nhìn lên vòng tay bích ngọc xinh đẹp trên cổ tay Ô Nhã thị, hẳn là vô cùng đáng tiền đi, cùng lúc ấy ma ma bên người Ô Nhã thị tiến lên chọc chọc đầu Mạnh Hinh:

- Nếu không phải nhờ chủ tử thì sẽ có ngươi hôm nay sao? Ngươi bò giường tứ gia trong mắt nơi nào có chủ tử? Hiện tại lại làm như chủ tử bắt nạt đánh đập ngươi không bằng.

- Chủ tử!

Mạnh Hinh hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất,

- Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ là bị phú quý trong phủ làm cho mờ mắt, nô tỳ không hiểu ý tốt của chủ tử, cho rằng ngài lưu nô tỳ hai năm chính là vì... nô tỳ sang năm liền mười sáu, nô tỳ... nô tỳ lòng dạ tiểu nhân ngu muội hồ đồ, ngài đánh chửi nô tỳ thế nào đều được, người đừng vì nô tỳ mà tức giận hỏng mình, nô tỳ chết mười lần cũng chịu tội khó thứ!

- Ta lưu ngươi lại hai năm là vì tốt cho ngươi, ngươi... thứ vô tri vô sỉ.... ngươi lại cho rằng ta muốn hại ngươi?

Ma ma bên người Ô Nhã thị vỗ nhẹ sau lưng nàng, khinh miệt nhìn lướt qua Mạnh Hinh,

- Chủ tử, ngài bớt giận, ngài ngứa mắt thì bán đi là được.

Mạnh Hinh thân thể càng thêm run rẩy, hoảng sợ cúi rập người.

Ô Nhã thị đẩy ma ma ra, ánh mắt từ bi dừng trên người Mạnh Hinh,

- Thôi, cũng trách ta không sớm nói rõ với ngươi, ta cũng không có cách khác, nữ tử thành thân sớm sẽ làm tổn thương thân thể, nhưng mà ngươi ở trong phòng ta thị tẩm tứ gia, người đem ta thành cái gì?

- Là tứ gia... tứ gia...

- Không phải ngươi câu dẫn, là tứ gia nhìn trúng ngươi?

Lời này của ma ma như là đang nói ra tiếng lòng Ô Nhã thị, Mạnh Hinh vội vàng biện giải

- Là nô tỳ lấy danh nghĩa chủ tử, nói là ngài đã... đồng ý, tứ gia tin tưởng chủ tử, coi trọng chủ tử mới có thể ··· chủ tử, nô tỳ lại không dám vọng tưởng.

Ma ma nhìn chằm chằm Mộng Hinh một hồi lâu, hạ giọng nói:

- Việc đã đến nước này chủ tử nhường một bước cũng tốt, phúc tấn muốn đem Uyển nha đầu lại đây hầu hạ ngài, hiện tại thiếu người, chúng ta chắn chắn phải lưu lại nàng, khế ước bán mình của Phù Dung ở trong tay ngài, dùng cái thủ thuật che mắt đỡ người khác nghị luận...

Ý của ma ma chính là giữ Mạnh Hinh lại để phúc tấn không thể gài người vào viện Ô Nhã thị, đồng thời vẫn phải răn đe dằn mặt Mạnh Hinh.

- Không, ta không thể lưu nàng.

Ô Nhã thị hai mắt đẫm lệ mê mang,

- Ta đã hết sức nhún nhường, không phải vì Ô Nhã gia, không phải vì tứ gia ... ta làm sao lại vào phủ làm khanh khách? Hiện tại đến ngay cả người bên cạnh ta...

Ô Nhã khanh khách nức nở, lau đi nước mắt, bộ dáng nhu nhược làm người đau lòng,

- Ta giao lại khế ước bán mình cho ngươi, lại cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi đi đi, chỗ này của ta không giữ được ngươi.

- Chủ tử ...

Mộng Hinh mặt rớt nước mắt, trong lòng lại nở hoa, cảm ơn thánh mẫu, cảm ơn nàng, quá tuyệt vời, tự do!

Đây là tốt nhất kết quả, tốt đến không thể tốt hơn.

Mộng Hinh tay cầm khế ước bán mình, rưng rưng dập đầu với Ô Nhã thị, lúc này có thêm vài phần thành tâm,

- Chủ tử đại ân đại đức của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên.

Một trăm lượng ngân phiếu Mộng Hinh cũng nhận lấy, có một trăm lượng bạc này cô ở cổ đại có thêm vốn liếng để an cư lạc nghiệp, không nhận, bị điên sao?

Ma ma hừ lạnh:

- Tiện nghi cho ngươi.

- Ma ma! Ta không muốn gặp lại nàng, nhìn thấy nàng...ta ghê tởm.

Bạch liên hoa thuần khiết phảng phất bị Mộng Hinh làm cho bẩn mắt bẩn tai.

Mộng Hinh muốn đứng dậy, ma ma nói:

- Đứng lại, còn có một thứ ngươi chưa uống đâu, như thế nào liền muốn đi rồi?

*Tác giả có lời muốn nói: Quả đào muốn vote, ô ô, các cô nương đừng bị mở đầu dọa tới, văn văn thực nhẹ nhàng, nhìn thấy văn án không? Đó chính là Mạnh Hinh pháo hôi cả đời, nàng sống được thực tiêu sái. Quả đào đọc rất nhiều Thanh Xuyên văn, nhưng chưa từng cái nào nữ chính bắt đầu từ nha đầu bò giường làm khởi, ha ha, bàn tay vàng cũng phải cho Mạnh Hinh, các cô nương yên tâm.