Trước khi đọc truyện:
* Cửu tử đoạt đích diễn ra vào triều đại nhà Thanh của Trung Quốc, khi Khang Hi Đế còn tại vị, chín vị Hoàng tử tham gia đoạt đích theo thứ tự là: Đại a ca Dận Thì, Nhị a ca Dận Nhưng, Tam a ca Dận Chỉ, Tứ a ca Dận Chân, Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Ngã, Thập tam a ca Dận Tường và Thập tứ a ca Dận Đề.
Nam chính của chúng ta là tứ a ca Dận Chân hay Ung Chính Đế.
* Thứ tự: Khang Hi (Huyền Diệp) => Ung Chính (Dận Chân) => Càn Long (Hoằng Lịch), cho nên đoạn sau sẽ có nhiều nữ xuyên không muốn nam chính đặt tên con mình là Hoằng Lịch vì HL lên ngôi sau DC.
* Ngoài ra 4 tước "Thân vương", "Quận vương", "Bối lặc" và "Bối tử" thường là phong cho Hoàng tử, nam chính hiện tại đang là Bối lặc, người khác gọi nam chính sẽ bằng các xưng hô: Tứ gia, Tứ a ca, Dân Chân, gia, Tứ Bối Lạc, về sau bị hạ tước sẽ là Tứ Bối Tử...
* Trong truyện tác giả tự xưng là quả đào
(1) Pháo hôi
Edit: icedcoffee0011
Sau khi Mạnh Hinh mở mắt đã thấy một người đàn ông ở trên người mình gặm cắn, nhún nhún.
Hắn có cái trán trọc lóc, đằng sau có một bím tóc đen dài.
Lại nhìn bài trí cổ kính của căn phòng, người đã từng dùng qua thứ gọi là Internet đều biết, nếu trước mắt không phải là mơ, thì Mạnh Hinh đã xuyên qua.
Thân thể truyền đến những trận đau đớn như bị xé rách, Mạnh Hinh lẩm bẩm:
- Đại ca có thể nhẹ nhàng chút hay không, chưa từng chạm vào đàn bà sao?
Nam tử rõ ràng giật mình, nheo lại đôi mắt phượng nhìn cô, Mạnh Hinh còn muốn kiểm chứng xem hiện tại có phải là ác mộng hay không, đưa tay nhéo một cái trên mặt nam tử, xúc cảm không tồi.
Cằm đối phương cắn chặt lại, có vẻ tức giận, rồi theo sau là một hồi mưa rền gió dữ, muốn đem Mạnh Hinh vặn nát.
Mạnh Hinh đau đến nhíu mày, đối phương nóng lòng phát tiết, mà cô chỉ cảm thấy đau đớn.
Đối phương phát tiết xong, trầm giọng nói:
- Cút ra ngoài.
Mạnh Hinh đúng là không nằm mơ, cố chống thân thể xuống giường, chân tay mềm nhũn không chút sức lực khiến cô té nhoài trên mặt đất, cũng may trên mặt đất trải thảm lông dê, cô ngã cũng không đau.
Mạnh Hinh vẫn luôn linh mẫn, cô biết nếu không lập tức làm theo lời nam tử kia, cô sẽ chết. Việc bọn họ vừa làm cái chuyện thân mật kia, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn gϊếŧ cô, không đúng, nhìn biểu cảm trên mặt hắn, hắn tự tay gϊếŧ cô còn là ô uế hai tay.
Mạnh Hinh sợ chết, mạng sống của cô là cha mẹ dùng mạng đổi lấy. Năm ấy, đối mặt với thiên tai, Mạnh Hinh chỉ nhớ rõ cha mẹ mình dùng thân thể chống đỡ kiến trúc đổ sập, bảo vệ đứa con gái là cô, Mạnh Hinh còn nhớ lời cha nói với mình, "sống sót", nhớ rõ lời mẹ, "sống thật hạnh phúc".
Cái mạng này không chỉ là của Mạnh Hinh, cũng là của cha mẹ cô, Mạnh Hinh là người sợ chết nhất, cho dù có sống hèn mọn, cô cũng không muốn chết.
Động tĩnh trong phòng, người canh gác bên ngoài đều nghe được rõ ràng. Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Mạnh Hinh ngồi dưới đất, nhìn thấy một người xuất hiện từ sau tấm bình phong. Nàng ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, bờ môi đỏ thắm, con ngươi còn ướŧ áŧ những giọt nước mắt.
Khóe mắt nàng đảo qua Mạnh Hinh đang chật vật, tựa như thương hại, cũng tựa như phẫn nộ, lại như nhìn bụi bặm rác rưởi.
Mạnh Hinh cuộn tròn thân thể, cô cũng có liêm sỉ. Nhìn bộ dạng đối phương, nàng có lẽ là thê tử người kia. Mạnh Hinh tận lực thu lại cảm giác tồn tại, cô vẫn còn đang mơ hồ, vừa qua tiệc sinh nhật 30 tuổi, làm thế nào mà lại xuyên qua rồi? Dựa vào kiểu tóc của nam tử, cô phỏng đoán đây là triều Thanh, nhưng một nam một nữ trước mắt là ai? Mà bản thân hiện tại rõ ràng là một nha đầu không biết liêm sỉ bò lên giường chủ nhân.
- Tứ gia.
Đầu Mạnh Hinh "ong ong", bị hai tiếng tứ gia làm cho choáng váng, tứ gia này có phải đang muốn chỉ Ái Tân Giác La Dận Chân?
Vải lót giường còn nhiễm một màu đỏ của máu, đây là lần đầu của thân thể này, người khác xuyên thành tú nữ quý nữ, vô dụng nhất cũng có thể thành tiểu thϊếp của Tứ gia, vậy cô là ai? Mà nàng, lại là ai?
Tứ gia ngồi trên giường, chán ghét nhíu mày:
- Người vốn là nha đầu của nàng, giao cho nàng xử lý, lưu hay sát (giữ lại hay gϊếŧ), tùy nàng.
Mạnh Hinh gục đầu xuống, quả nhiên cô là nha đầu to gan bò giường chủ nhân, tứ gia vừa cùng cô hoan hảo liền trở mặt vô tình kia, tuy không biết hắn có phải là Dận Chân hay không, nhưng những pháo hôi của màn kịch kinh điển nha đầu bò giường, chết còn là kết cục tốt, còn nếu bị bán ra ngoài phủ, sau khi bị bán ra ngoài lưu lạc về nơi nào, người đọc đều minh bạch, ở kỹ viện thấp kém nhất hẳn là có thể tìm được nàng.
Thật xui xẻo, ông trời là đang chơi cô đúng không.
Xuyên không không có gì ghê gớm, xuyên qua thành pháo hôi cũng không đáng sợ, luôn có cơ hội lật mình, nhưng xuyên đến thời điểm mà sự thành, kết cục đã định, cũng không khỏi quá xui xẻo.
Mạnh Hinh đã hứa với cha mẹ, phải sống thật tốt.
Cha mẹ qua đời vào năm cô mười tuổi, vì thiên tai. Lần lượt ăn nhờ ở đậu nhà thân thích, bị coi thường bắt nạt, vất vả nhịn đến đại học, học ở một trường hạng ba, sau khi ra trường thì chật vật kiếm tiền, không có công việc ổn định.
Những năm này Mạnh Hinh đã nếm hết nhân tình ấm lạnh, ai nói người hiện đại không ra vẻ đáng thương, vì có thể thăng chức, tăng lương, chi trả các khoản thế chấp mua nhà, giả bộ đáng thương là cần thiết.
Khi bản thân chưa có thực lực, lòng tự trọng là thứ vô dụng nhất, mặc kệ là thân phận gì, Mạnh Hinh cũng không muốn chết, không muốn bị nữ nhân trước mặt bán vào kĩ viện.
Mạnh Hinh mặt trắng bệch, nhìn tứ gia, mang theo hèn mọn cầu xin, nhận lại chính là ánh mắt lạnh lùng của hắn, Mạnh Hinh chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu mà thôi, hắn cao cao tại thượng, sẽ thương hại một công cụ sao?
Mạnh Hinh không dám trông cậy vào khả năng này.
Mạnh Hinh quỳ rạp thân mình, giữa hai đùi chảy ra dịch trắng, cố nhịn lại ghê tởm buồn nôn, còn sống, coi như bị chó cắn một ngụm là được, cô chỉ cần sống sót.
Mạnh Hinh giọng tràn đầy hối hận, nức nở:
- Chủ tử, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết.
Mạnh Hinh hèn hạ dập đầu, tiếng "bang bang" âm trầm vang lên, trán cô cùng theo đó mà đỏ bừng. Cô không biết là thân thể này chủ động câu dẫn tứ gia, hay là tứ gia túm cô lên giường thượng, đều không quan trọng, giữ được mạng mới là quan trọng. Mạnh Hinh vừa cầu xin nữ nhân trước mặt, trong lòng khẩn cầu ông trời cho đối phương là một kẻ thánh mẫu, một thánh mẫu tâm địa mềm mại.
- Ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại dám sau lưng ta... dám...
- Nô tì sai rồi, nô tì biết sai rồi...
Mạnh Hinh quỳ bò hai bước, ôm lấy hai chân nữ tử:
- Nô tì không dám nữa, chủ nhân tâm địa từ bi, cầu ngài tha cho nô tì lần này, nô tì không dám hầu hạ tứ gia, tứ gia là nhìn mặt ngài, mới hạnh nô tì.
Cô cũng không dám nói tứ gia trong mặt trong lòng chỉ có nữ nhân trước mắt. Từ trang phục của nàng, có thể nói nàng không phải là chính thê tứ gia. Về phần tứ gia, đối phương vừa mới ở trên cơ thể cô rong ruổi, có được thân xử nử của cô, liền trở mặt không nhận người, mười phần coi khinh miệt thị. Mặc kệ hắn có phải là Dận Chân hay không, hắn chắc chắn là kẻ cực kỳ vô tình.
- Ngươi đi ra ngoài, ngày mai lại nói.
Nữ tử lại nhìn về phía tứ gia, hai mắt đẫm lệ, dường như so với Mạnh Hinh còn chịu vũ nhục hơn.
- Thay chăn nệm đi.
- Vâng.
Viên ma ma đứng sau lưng nàng phúc thân, chuẩn bị đi đổi chăn thì nghe thấy tứ gia lên tiếng.
- Chuẩn bị nước nóng.
- Vâng.
Tứ gia mặc một lớp áo tơ lụa mỏng màu trắng ngà đứng dậy, Mạnh Hinh vẫn quỳ đến hai chân tê dại, cô không dám nhúc nhích, mà dư quang trong mắt tứ gia cũng không hề liếc đến chỗ cô. Lúc hắn đi qua nữ nhân kia, chỉ thấy nàng than nhẹ, uất ức:
- Tứ gia.
Tứ gia dừng bước chân, khàn khàn nói:
- Cơ thể nàng không tiện, không hầu hạ được gia, ả nói là phụng mệnh nàng thị tẩm.
- Ai nói ta không sạch sẽ, ai nói ta không hầu hạ được ngài?
Nước mắt nữ tử lăn dài như những hạt châu,
- Ngài, ngài sao có thể tin lời một tiện tì?
- Vậy là sạch sẽ?
- Vâng.
Tứ gia bước đến, bế ngang nữ tử trên tay,
- Nếu đã sạch sẽ, hầu hạ gia tắm gội.
- Gia...
Nữ tử thẹn thùng cúi đầu, tứ gia khóe miệng cong lên, ôm mỹ nhân rời đi. Mạnh Hinh ngẩng đầu có thể mơ hồ nhìn thấy nữ tử khẽ hôn lên môi tứ gia, cái cổ thẹn thùng đỏ ửng lên. Mạnh Hinh thở dài một cái, mặc kệ tứ gia như thế nào, mạng của cô đã được cứu.
Chỉ cần tứ gia sủng hạnh nữ tử kia, chuyện nha đầu bò giường hẳn là sẽ được nàng bỏ qua, còn ngày mai...lại để ngày mai tính đi.
Mạnh Hinh miễn cưỡng đứng dậy, chân tay bủn rủn, cả người lúc nào cũng có thể đổ rạp xuống, nha đầu tiến vào làm như không thấy Mạnh Hinh, thay đổi chăn đệm.
Mạnh Hinh nhìn lạc hồng trên chăn, nhìn đệm chăn bị ném sang một bên, bị tỳ nữ kia dẫm lên dưới lòng bàn chân, cô run rẩy cất bước, giống như con chuột hôi hám trộm được lương thực giữa ban ngày, mọi người đòi đánh, mỗi người khinh thường.
Nếu không phải thời cơ xuyên đến không đúng, bản thân cô khinh thường làm một nha đầu bò giường câu dưỡng tứ gia, linh hồn thân thể này cũng đã tiêu tán, lưu lại cục diện rối rắm cho cô thu thập.
- Cái thứ không biết xấu hổ, chủ tử đối xử với ả tốt như vậy, còn dám cõng chủ tử hầu hạ tứ gia?
- Người ta chính là nghĩ bay lên cành cao làm phượng hoàng, không như chúng ta a.
Mạnh Hinh bước ra khỏi phòng tứ gia, cô không muốn đáp trả, nhưng nhìn sắc mặt các nàng, một là hâm mộ thân thể này được tứ gia lâm hạnh, hai là vì chủ tử hết giận, các nàng ở trước mặt cô gái kia nói vài câu, Mạnh Hinh chắc chắn không thoát được mệnh pháo hôi.
Không ai để ý tới Mạnh Hinh, mà cô thì kỳ tích được chỗ ở, là một gian phòng đơn sơ, bên trong có bốn giường đơn, trong phòng không có người, cũng không có ai vì cô chuẩn bị nước ấm. Mạnh Hinh nghỉ ngơi lấy sức một lúc, có chút sức lực, cầm lấy ấm nước được đặt ở bên cạnh, nước lạnh thấu xương, nhưng mà lạnh như băng cho nữa thì vẫn tốt hơn lưu lai hương bị kia trên người.
Mạnh Hinh rửa sạch thân mình, nước ô uế, trên người cô lại sạch sẽ.
Mạnh Hinh nhắm mắt ngã người xuống giường, dùng chăn mỏng che lại cơ thể đang phát run vì dùng nước lạnh chà lau. Sau khi bình tĩnh lại, ký ức của cơ thể này cũng xuất hiện theo.
Nàng là Phù Dung, là nha đầu bên người Ô Nhã khanh khách (có thể hiểu là tiểu thư, hoặc trong trường hợp này là tiểu thϊếp của tứ a ca), vì ham vinh hoa phú quý mà câu dẫn tứ gia, đáng chết, tứ gia quả nhiên là Ái Tân Giác La Dận Chân.
Mạnh Hinh xuyên đến thời đại nhóm nữ xuyên không yêu thích nhất, Thanh triều, Cửu Long đoạt đích.
Đương nhiên, lấy tư cách nữ chủ, bọn họ phải hướng đến chỗ tốt, lăn đến bên cạnh Tứ gia, bản thân Mạnh Hinh không phải cũng có một phen lăn giường rồi hay sao.
Mạnh Hinh có thể sống hèn mọn không tự trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không cho rằng lăn giường cũng Dận Chân là có thể tóm được vinh hoa.
Nếu không phải thực sự quá mệt mỏi, chỉ có thể dùng nước lạnh tắm, Mạnh Hinh còn muốn rửa sạch mình thêm lần nữa. Không phải Mạnh Hinh làm ra vẻ, nhưng cái chết của dc trong lịch sử rất kỳ quặc, có người nói là chảy máu não, có người nói là lao lực mà chết, cũng có người nói hắn chết vì lạm dụng đan dược, hay nói hắn chết do túng dục, tóm lại có vô số giả thuyết, nhưng Mạnh Hinh xác đinh Dận Chân sẽ không chết vì bệnh hoa liễu (loại bệnh có thể lây qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ)
Xuyên thành nha đầu bò giường, Mạnh Hinh không muốn cùng tứ gia phát sinh thêm chuyện gì nữa, một lần cũng đã quá đủ.
Hồi tưởng lại quá trình, chỉ có Dận Chân đấu đá lung tung, để lại cho Mạnh Hinh thống khổ. Cuốn chặt người trong chăn thêm vài phần, Mạnh Hinh chỉ nghĩ hiện tại phải ở trước mặt chủ tử cư xử thế nào để giữ được tánh mạng, tốt nhất là bị đưa đến thôn trang, không bao giờ gặp lại tứ gia.
Ngủ đi, Mạnh Hinh tự an ủi mình, ngày mai còn phải ở trước mặt vị nữ xuyên không hư hư thực thực kia giữ được mạng nhỏ.
Nhờ Internet – cái nơi mà tiểu thuyết Thanh xuyên tràn lan khắp các web truyện, Mạnh Hinh nhớ rõ trong đám thê thϊếp của Dận Chân, hẳn là không có họ Ô Nhã. Lại xem đối phương được sủng ái, một đông người hầu hạ, Mạnh Hinh suy đoán nàng nếu không phải bối cảnh gia tộc không tồi, thì cũng là xuyên không, suy đoán này có đúng hay không, còn phải đợi ngày mai gặp mặt đối phương.
Đồng hương thấy đồng hương không phải hai mắt nước mắt lưng tròng, mà là sau lưng thọc hai đao.
Trong mộng, Mạnh Hinh lại thấy được thêm kí ức của thân thể, lại giống như đãngem một màn bi hài kịch nhân gian. Phù Dung thực ra cũng không phải người Hán, người Mông Cổ, mà là người Mãn chính thống, họ Tây Lâm Giác La, gọi là Mộng Hinh, không phải Mạnh Hinh bây giờ.
* Tên nhân vật chính Mạnh Hinh 孟馨 đồng âm với Mộng Hinh 梦馨
孟: tháng đầu tiên của một mùa, mạnh mẽ
梦: mơ mộng, mơ ước, chiêm bao
* Nhà Thanh chinh phục và trở thành triều đình cai trị của: Nhà Minh, Đài Loan, Mông Cổ(Ngoại Mông), Tây Tạng, Tân Cương; hoàn thành cuộc chinh phục của người Mãn Châu. Độ cao quý và sang chảnh của một người sẽ được phân chia dựa vào họ + dòng máu của họ.
* Dòng họ Giác La là dòng họ thành lập triều Thanh, ngoài Giác La tông thất thì còn có họ Giác La của thường dân, các họ này thường được ghép thêm địa danh như Y Nhĩ Căn, Thư Thư, Tây Lâm, Thông Nhan... để phân biệt.
Phụ thân nàng, phải nói là vị a mã (cha) không biết cố gắng, lăn lộn nửa đời người vẫn là chức quan thất phẩm tép riu, ở kinh thành này thì so với một hạt cát hạt bụi cũng không khác biệt lắm. Con gái nhà quan tứ phẩm trở lên mới phải tham gia tuyển tú, bởi vậy Mộng Hinh không phải tú nữ.
Chức quan nhỏ cũng đành, người Bát Kỳ mỗi tháng đều có gạo thóc được lãnh định kỳ, trong nhà cũng có một ít tích lũy liền có thể sinh hoạt bình thường. Nhưng vị a mã kia chính là vô cùng không biết cố gắng, không chỉ háo sắc, còn thích đánh bạc, ngạch nương (mẹ) Mộng Hinh cũng cường hãn, không chịu được bèn trực tiếp cuỗm toàn bộ số bạc ít ỏi trong nhà , chạy.
Xảy ra chuyện gièm pha này, a mã tuyên bố với bên ngoài thê tử chết bệnh, còn tổ chức lễ tang. Bản thân thì say rượu, bị hồ bằng cẩu hữu khuyến khích đem tài sản duy nhất còn lại – căn nhà lên chiếu bạc, đương nhiên kết quả cũng là thua sạch.
Quan cấp trên không dung được hành vi của hắn, trực tiếp hạ lệnh cách chức, cả nhà ba người không chốn dung thân, cơm cũng không có mà ăn.
Thời điểm ấy ca ca trong nhà đột nhiên bệnh, phát sốt.
Tiểu cô nương Mộng Hinh vì muốn cứu ca ca, tự bán thân lấy tiền chữa bệnh. Trùng hợp lúc ấy Ô Nhã thị ra phủ, bèn thu nhận nàng làm thị nữ bên người.
Mộng Hinh năm nay đã mười lăm, không hiểu Ô Nhã thị nghĩ ra sao mà chưa chọn nhà đính thân cho nàng, lại nghe được Ô Nhã thị muốn lưu mình lại hai năm nữa, thanh xuân thiếu nữ thời điểm tốt đẹp nhất, Mộng Hinh không muốn lãng phí như vậy, tham luyến phú quý, Mộng Hinh quyết đoán bò lên giường Dận Chân, Dận Chân thô bạo, Mộng Hinh chết, Mạnh Hinh xuyên tới.
Mộng Hinh có lẽ là hâm mộ phủ tứ gia phú quý, cái nàng cần nhất từ trước tới giờ vẫn là bạc, mà Dận Chân thê thϊếp thành đàn cũng đơn giản coi nàng là công cụ phát tiết.
Mạnh Hinh cũng nhìn thấy Mộng Hinh đem bạc hàng tháng đưa cho vị a mã lúc nào cũng sống mơ mơ màng màng của nàng, mà huynh trưởng nàng cho là hàm hậu có trách nhiệm, sau khi trị hết bệnh bằng bạc bán mình của nàng, cũng biến mất không thấy bóng dáng. Cũng chỉ có Mộng Hinh ngốc nghếch tin tưởng huynh trưởng nhất định sẽ quay về, cho nàng sinh hoạt phú quý.
Mạnh Hinh bị một đêm ác mộng làm cho hoàn toàn thanh tỉnh, chà lau hàng nước mắt trên mặt, Mạnh Hinh nhẹ giọng thì thầm, "Ta muốn sống tiếp, đã chiếm cứ cơ thể cô, hỗn độn cô để lại, ta tiếp nhận."
* Tác giả có lời muốn nói: Quả đào mở mới văn, mong các cô nương ủng hộ. Văn thuần pháo hôi, không có chuyển biến thành nữ chính, nữ chính quả đào viết là kiên quyết phấn đấu làm pháo hôi.
Về phần Tứ gia, Dận Chân là điển hình dận chân, lãnh ngạo không yêu đương, đương nhiên bị pháo hôi làm cho tức giận đến giơ chân, Dận Chân vẫn rất dễ thương. (*^__^*) Hì hì......