Bạch Cẩm khoát tay: "Thôi vậy, chúng ta cũng đã tận lực rồi, hy vọng sư phụ và sư bá tự biết điểm dừng thôi!” Hắn lại cảm khái nói: "Đã lớn từng ấy rồi mà còn xúc động như vậy, khi nào mới có thể khiến đám đệ tử chúng ta yên tâm được chứ!”
Nghe vậy, sắc mặt Vô Đương Thánh Mẫu trở nên cổ quái, Thạch Cơ thì nín cười.
"Khụ khụ…" Bạch Cẩm giơ tay che miệng ho khan hai tiếng, lực lượng thiên địa phản phệ hắn lúc nãy thật không dễ chịu.
Vô Đương Thánh Mẫu khuyên nhủ: "Sư đệ, ngươi bị thương không nhẹ, trước tiên hãy trở về chữa thương đi! Chỗ Đa Bảo sư huynh để ta trở về khuyên bảo hắn.”
“Đa tạ sư tỷ!” Bạch Cẩm nhìn Thạch Cơ nói: "Sư muội, ngươi mang theo Bạch Hạc đi dạo chơi quanh Thượng Thanh Phong chúng ta đi.”
Thạch Cơ gật đầu nói: "Được, sư huynh.”
Bạch Hạc đồng tử vội nói: "Sư huynh, ngươi không cần phải quan tâm đến ta, ta có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bạch Cẩm bay về cung điện của bản thân.
…
Tin tức Bạch Cẩm không công mà lui nhanh chóng lan đi. Đa Bảo nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, thật lòng hắn vẫn rất lo lắng Bạch Cẩm sẽ gặp được sư phụ. Dựa vào năng lực của Bạch Cẩm, chưa chắc là không khuyên được sư phụ và sư bá buông tha phương pháp thành đạo này cho nên Đa Bảo mới phải chặn hắn ngay trên sườn núi như vậy.
Ở Sơn Yêu, Trường Nhĩ Định Quang Tiên phấn khích thi lễ: "Đa tạ sư huynh chỉ ra đường sáng giúp sư phụ và sư bá.”
Linh Nha Tiên cũng hưng phấn cười to: "Bạch Cẩm là cái thá gì chứ, Đại sư huynh chúng ta chỉ một lần đã nghĩ ra ba con đường thành Thánh, ngộ tính như thế, trong tam giới có ai sánh bằng?”
Trên mặt Đa Bảo treo một nụ cười nhạt, hắn khoát tay nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn, giúp sư phụ sư bá phân ưu là việc đệ tử nên làm.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên âm dương quái khí nói: "Bạch Cẩm sư huynh chỉ nghĩ đến Nữ Oa sư thúc nhưng không nhớ tới hắn còn một vị sư phụ và hai vị sư bá.”
Một đệ tử ngoại môn lộ ra răng nanh hưng phấn kêu lên: "Đại sư huynh chỉ ra Thánh đạo giúp sư phụ và sư bá, về sau sẽ được ba vị Thánh Nhân che chở, có thể tung hoàng khắp hồng hoang, ai dám chọc vào sư huynh nữa?”
Đa Bảo bất mãn: "Người tu đạo, há có thể ỷ thế mà hoành hành bá đạo?”
Tên đệ tử lộ ra răng nhanh vội nói: "Sư huynh đừng trách, là ta nói sai rồi.”
Cầu Thủ Tiên thông minh bày ý kiến: "Từ trước đến nay đại năng giả đều có tôn hào, sư huynh cũng nên lấy cho chính mình một tôn hào, gọi là Điểm Thánh Đạo Quân được không?”
Đa Bảo lắc đầu nói: "Không được, quá kiêu ngạo, sao người tu đạo có thể có tác phong kiêu căng như vậy! Hơn nữa ta chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi, có thể thành hay không còn chưa biết đâu.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cười ha ha nói: "Đại sư huynh quá khiêm tốn thôi, cả sư phụ cùng sư bá đã đồng ý phương pháp mà sư huynh đề ra, sao lại không thành công được?”
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
…
Những đệ tử khác hùa theo đồng ý.
…
Ngày hôm sau, trong lúc Bạch Cẩm còn đang chữa thương. Đùng đùng đùng! Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Cẩm mở mắt ra, thu lại Thượng Thanh tiên khí rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cửa phòng vang lên một tiếng “kẽo kẹt” rồi mở ra, ngoài cửa là một tiểu cô nương thanh tú động lòng người.
Bạch Cẩm cười nói: "Cô Lương, sao ngươi lại tới đây?”
Cô Lương đi vào cung điện rồi bĩu môi nói: "Sư huynh, bọn hắn thật đáng ghét!”
Bạch Cẩm đi theo sau, cười nói: "Ai lại trêu chọc Cô Lương tiểu sư muội thế?”
Cô Lương đi tới bàn, nàng ngồi xuống ghế rồi chống một cánh tay lên bàn, bĩu môi nói: "Chính là dám sư huynh đệ hay đi theo Đa Bảo sư huynh ấy!”
Bạch Cẩm ngồi xuống đối diện Cô Lương, hắn cười nói: "Bọn hắn chọc ngươi sao? Chẳng lẽ lại đi phá rối Tĩnh Tự Hồ?”
“Đương nhiên là bọn hắn không dám!
Cô Lương tiếp tục bất mãn nói: "Nhưng hiện tại khắp nơi trên núi đều đang đồn Đa Bảo sư huynh là thiên kiêu mạnh nhất hồng hoang, một lần ngộ ra ba con đường Thánh Đạo, còn nói chờ sư phụ và sư bá thành đạo thì Đa Bảo sư huynh chính là người đứng đầu dưới Thánh Nhân trên hồng hoang, có thể so với Yêu Hoàng Tổ Vu.”
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Nếu sư phụ và sư bá có thể chứng đạo thành công thì thì lời bọn hắn nói cũng không sai.” Hắn lại hỏi: "Bọn hắn còn nói gì nữa?”
"Bọn hắn nói rất nhiều rất nhiều, cứ khoe khoang trước mặt chúng ta ấy, còn nói đến khi sư phụ và sư bá thành đạo thì Đa Bảo sư huynh chính là người có công lớn nhất, sư huynh còn định đi cản không cho sư phụ thành đạo, ngươi chính là kẻ có tội lớn nhất, đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ phải quỳ xuống liếʍ chân Đa Bảo sư huynh cầu xin tha thứ."
Bạch Cẩm bật cười nói: "Ta quỳ xuống liếʍ chân hắn?”
"Đúng rồi, bọn hắn còn nói Đa Bảo sư huynh có tư thái của Thánh Nhân, nếu có thể lấy được Hồng Mông Tử Khí thì bản thân Đa Bảo sư huynh cũng có thể thành đạo."
Cô Lương lo lắng nhìn Bạch Cẩm: "Đại sư huynh, ngươi nói xem lời của bọn hắn là thật ư? Nhỡ sư phụ và hai vị sư bá nhờ trợ giúp của Đa Bảo sư huynh mà thành Thánh thật thì Đa Bảo sư huynh có vì thế mà chèn ép chúng ta hay không?”
Bạch Cẩm nói: "Sao nào? Lo lắng hả?”
Cô Lương bĩu môi nói: "Đương nhiên rồi! Đám người Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên xấu tính lắm, đặc biệt là Linh Nha Tiên, tên đó vô cùng vô cùng đáng ghét.”