Tâm thần Bạch Cẩm ngưng lại trên người Đa Bảo, từ nơi sâu xa trong thiên địa đại thế, tất cả đều đè xuống Đa Bảo, thiên địa khóa chặt.
Đa Bảo biến sắc, khϊếp sợ nhìn Thần Kiếm trên thiên không, loại cảm giác này tựa như bị trời phạt, không thể tránh né, không thể chống đỡ.
Bạch Cẩm cắn chặt răng quát to: "Chém!”
Đột nhiên Thanh Thiên kiếm chém xuống, bích chướng màu xanh giống như một miếng vải rách, thanh kiếm vừa chạm vào liền vỡ vụn hóa thành cuồng phong bao trùm.
“Nghịch Trảm!” Đa Bảo hét lớn một tiếng, phía sau hiện lên một thanh Tiên Kiếm, Tiên Kiếm nghịch thiên mà lên, một nhát giáng xuống thành Thiên Địa Chi Kiếm, một nhát bay lên thành Nghịch Thiên Chi Kiếm. Hai người đối đầu tạo ra tiếng động chấn động trời đất, một đạo thanh quang rực rỡ giống như mặt trời, kiếm khí cuồn cuộn khiến không gian xung quanh vặn vẹo, nhìn không rõ ràng mọi vật.
Vô số đệ tử ngoại môn đứng phía dưới đều thét lên hoảng hốt, vội vàng lấy tay áo che mắt, chạy đi tránh né khắp nơi, kiếm quang tàn phá bừa bãi. Bùm bùm! Trên vách núi hiện ra vô số vết kiếm, thậm chí vài đệ tử xui xẻo còn bị thương.
“Rầm!” Bạch Cẩm lui về phía sau mấy bước, trước ngực đau đớn: “Phụt!” Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy. Bạch Cẩm sử dụng Thiên Kiếm đã rất miễn cưỡng, Thiên Kiếm còn bị lực lượng thiên địa khổng lồ phản phệ lại, trong nháy mắt liền trọng thương.
Trên thiên khung vặn vẹo, bốn đạo thanh sắc kiếm quang bay vụi xuống rồi xoay tròn quanh Bạch Cẩm.
Đa Bảo cũng bị đẩy lui về phía sau hai bước, sắc mặt hắn đỏ rực, sau đó biến mất, Tiên Kiếm của hắn bay xuống lơ lửng bên cạnh.
Đa Bảo chắp hai tay nói: "Sư đệ, ngươi không qua được.”
"Ta lại nghĩ hắn có thể đi qua!" Một giọng nói réo rắt bỗng vang lên.
Con ngươi Đa Bảo co rụt lại, hắn kinh hãi kêu lên: "Sư muội!”
Bạch Cẩm cũng ngẩng đầu lên, mừng rỡ kêu: "Sư tỷ!”
Một mảnh tường vân chậm rãi hạ xuống, người đứng trên đó chính là Vô Đương thánh mẫu.
Đa Bảo vô thức hỏi: "Sư muội, sao ngươi lại tới đây?”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm, gằn giọng: "Ngươi vậy mà lại mời cả Vô Đương sư muội đến đây.”
Bạch Cẩm trợn mắt, không phải ta, ta không có. Mà thôi, hắn lười giải thích, nói chuyện với sư huynh thật mệt mỏi.
Vô Đương Thánh Mẫu nói: "Sư đệ nói rất đúng, Thánh đạo không phải chuyện nhỏ, sư huynh lỗ mãng rồi .”
Bạch Cẩm vô cùng cảm kích: "Đa tạ sư tỷ!”
Vô Đương Thánh Mẫu gật gật đầu với Bạch Cẩm rồi nói: "Đi đi!”
“Vâng!” Bạch Cẩm đáp lại, sau đó bay thẳng về hướng Thượng Thanh Phong.
Đa Bảo sầm mặt nhưng rồi vẫn không ra tay ngăn cảm, hiện tại Vô Đương cũng có mặt, bản thân hắn không ngăn nổi.
Bạch Cẩm điều khiển tường vân đáp xuống Thượng Thanh Cung, hắn bước nhanh về phía Thượng Thanh Cung, vừa hành lễ vừa kêu lên: "Đệ tử bái kiến sư phụ!”
Không có nửa câu đáp lại.
Trong rừng cây nhỏ phía xa cung điện truyền ra một giọng nói thật thà: "Sư huynh, lão gia đi ra ngoài rồi.”
Bạch Cẩm lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con trâu màu xanh xám đang từ trong rừng cây đi ra.
Bạch Cẩm vội vàng hỏi: "Quỳ Ngưu, sư phụ ta đi đâu rồi?”
Quỳ Ngưu lắc đầu u oán nói: "Ta không biết, lão gia đi ra ngoài còn không cưỡi ta cơ. Sư huynh, ngươi nói xem có phải lão gia ghét ta rồi không?”
Bạch Cẩm lập tức điều khiển tường vân bay sang Thái Thanh Phong.
Quỳ Ngưu vội vàng ngẩng đầu kêu lên: "Sư huynh, ngươi không phải muốn chuẩn bị tọa kỵ mới cho lão gia chứ? Ta mới là tọa kỵ tốt nhất trên hồng hoang.”
Bạch Cẩm nào còn tâm trí lo chuyện tọa kỵ, hắn lần lượt đến Thái Thanh Phong và Thượng Thanh Phong nhưng đều không thấy cả hai vị sư bá.
Cuối cùng Bạch Cẩm trở lại Thượng Thanh Phong, đám người Vô Đương thánh mẫu, Thạch Cơ và Bạch Hạc đồng tử bước ra đón.
Vô Đương thánh mẫu hỏi: "Thế nào?" ”
Bạch Cẩm lắc đầu nói: "Sư phụ và hai vị sư bá đều đã rời đi." Hắn không nén được lại hỏi: "Sư tỷ, ngươi nói xem Đại sư huynh đề nghị vớ vẩn cái gì không biết? Nhỡ Thánh đạo của sư phụ và sư bá xảy ra chuyện, đạo cơ bị hao tổn thì hắn cũng không rũ được trách nhiệm.”
Vô Đương Thánh Mẫu an ủi: "Yên tâm đi! Sư phụ và sư bá sẽ tự có suy tính của mình.”
Bạch Cẩm chán nản: "Nếu là lúc khác thì ta cũng ta yên tâm đấy nhưng hiện tại Nữ Oa nương nương vừa mới thành Thánh, cũng là lúc sư phụ và sư bá khó lòng bình thản nhất, sư huynh còn nói bừa mấy câu, bọn hắn có thể ổn định mới là lạ.”
Vô Đương Thánh Mẫu suy nghĩ thì thấy hình như đúng thế thật, nàng lại hỏi: "Ngươi cảm thấy phương pháp chứng đạo mà Đa Bảo sư huynh đưa ra chắc chắn sẽ thất bại ư?”
Bạch Cẩm gật đầu vô cùng kiên định: "Chắc chắn sẽ thất bại, hắn đề nghị sư bá đi luyện một món thánh khí trước nay chưa từng có, thế thì chắc chắn sẽ đề nghị sư bá luyện ra thánh đan trước nay chưa từng có, với sư phụ thì là thánh trận trước nay chưa từng có.”
Vô Đương Thánh Mẫu khó hiểu: "Ta cảm thấy rất có lý mà!”
Nếu như ta không biết tương lai thì chắc ta cũng cảm thấy có lý đó nhưng trên thực tế thì phương pháp thành đạo của sư phụ và sư bá lại không phải cái này, Bạch Cẩm cảm thán: "Sư tỷ, những thứ này đều là mấy biện pháp không chính thống, sư phụ và sư bá là đệ tử thân truyền của Đạo Chủ, sao có thể đi con đường bàng môn đó?”
A! Hình như sư đệ nói cũng có lý.