Vô Đương thánh mẫu cười khúc khích, vừa cười vừa nói: "Đại sư huynh nào có tàn bạo như ngươi nói?"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, nghĩ lại mà sợ: "Sư tỷ, ngươi không biết đâu, lúc nãy ánh mắt Đại sư huynh nhìn ta hung ác như thể muốn ăn tươi nuốt sống tên tiểu đệ này. Sư tỷ, ngươi cứu tiểu đệ với!"
Vô Đương thánh mẫu bật cười: "Sư đệ, ngươi cảm thấy mặt mũi sư tỷ rất đáng ghét sao?"
Bạch Cẩm lập tức thốt lên: "Không hề! Sư tỷ xuất trần thoát tục, trong sáng không tì vết, hoa dung nguyệt mạo, phong thái thướt tha, sơ vân lược nguyệt, thập toàn thập mỹ..."
Vô Đương thánh mẫu khẽ cười, dịu dàng nói: "Sư đệ cảm thấy sư tỷ hoàn mỹ như thế, sao sư tỷ có thể khiến sư đệ thất vọng làm chuyện khiến người ta chán ghét chứ?"
Bạch Cẩm sửng sốt, vội vàng nói: "Tuy khiến bọn hắn chán ghét nhưng lại làm cho ta thích!"
Vô Đương thánh mẫu nhẹ nhàng đứng dậy khỏi tảng đá, vừa vươn tay chỉnh lại mái tóc rối của Bạch Cẩm vừa mỉm cười nói: "Sư đệ, tự ngươi tự làm kẻ ác đi! Sư tỷ không làm được!" Nói rồi nàng bay về phía xa.
Bạch Cẩm quay đầu gọi: "Sư tỷ, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi! Ta cảm thấy ngươi làm được, ngươi phải tin tưởng thực lực của mình."
"Ha ha..." Mấy tiếng cười khẽ vọng từ đằng xa tới.
...
Trời sáng rõ, trong một sơn cốc tĩnh mịch ở sau núi, Đa Bảo đạo nhân ngồi xếp bằng tĩnh tọa, ba đệ tử ngoại môn ngồi xếp bằng xung quanh. Ba người đó là Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên.
Một lát sau, Đa Bảo từ từ mở mắt ra, hai tay mở ra khép vào, tinh quang tỏa ra bốn phía.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên đều chắp tay bái lạy, cung kính gọi: "Đại sư huynh."
Đa Bảo đạo nhân phất một tay, tức thì một đạo thanh sắc tiên quang nở rộ, lan ra ngoài tạo thành một tấm chắn ngăn cách, phong tỏa sơn cốc. Sau đó mấy tấm chắn nhạt dần rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Đa Bảo đạo nhân hờ hững mở lời: "Ai cho các ngươi đi tìm Bạch Cẩm gây sự?"
Linh Nha Tiên hé miệng, cuối cùng cụt hứng nói: "Chúng ta nghe nói tên Bạch Cẩm kia luôn coi thường Đại sư huynh nên muốn xả giận thay Đại sư huynh."
Đa Bảo lạnh lùng hừ mũi: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn so chiêu với Bạch Cẩm? Không phải ta khinh thường các ngươi đâu, nếu hắn muốn đùa chết các ngươi thì đơn giản như đùa chết con giun cái dế."
Cầu Thủ Tiên phản bác: "Đại sư huynh, lần này sư phụ ra tay, nếu không phải sư phụ phạt chúng ta..."
Đa Bảo ngắt lời: "Các ngươi có thể làm được gì? Đấu pháp với hắn ư? Ngươi có tin hắn dám gϊếŧ sạch các ngươi không?"
Cầu Thủ Tiên sững sờ, thốt lên đầy kinh hãi: "Gϊếŧ chúng ta? Sao hắn dám?"
Đa Bảo thản nhiên lên tiếng: "Ngươi cảm thấy so với Tiếp Dẫn sư thúc và Chuẩn Đề sư thúc ở phương Tây, thực lực của các ngươi thế nào?"
Cầu Thủ Tiên khiêm tốn đáp: "Tất nhiên ta không dám so sánh."
"Bạch Cẩm ngang nhiên ra tay đánh đệ tử của hai vị sư thúc trước mặt họ, vậy mà hai vị sư thúc vẫn không nói gì." Đa Bảo cất giọng âm u.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên bổ sung: "Là vả mặt."
"Ực!" Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên bất giác hít sâu một hơi. Sao Bạch Cẩm lại dám vả mặt đệ tử của hai vị sư thúc trước mặt họ? Đó chẳng phải là vả mặt hai vị sư thúc sao?
Đa Bảo nói tiếp: "Trong lúc luận đạo, Bạch Cẩm còn công khai khích bác ly gián quan hệ giữa các đệ tử của sư thúc, ép bọn hắn quỳ xuống hành lễ bán sư."
Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên trợn tròn mắt, quả thật bọn hắn không biết chuyện này. Thân ảnh hờ hững xuất trần của Bạch Cẩm dần hoàn thiện trong đầu bọn hắn: mày kiếm nhướng lên, bễ nghễ nhìn quanh, vô cùng bá đạo.
Trong lúc luận đạo bị phía Tây áp đảo không ngóc đầu lên được, sao đám đệ tử ngoại môn ngày trước có thể nói ra chuyện này? Tất cả đều ăn ý lãng quên cho nên nhóm đệ tử mới tới không biết gì cả.
Đa Bảo tiếp tục nói: "Các ngươi cảm thấy so với Đông Hoàng Thái Nhất, bản lĩnh của mình ra sao?"
Linh Nha Tiên xấu hổ toát mồ hôi: "Đông Hoàng Thái Nhất là vạn yêu chi hoàng, làm sao chúng ta sánh được?"
Đa Bảo thản nhiên nói tiếp: "Bạch Cẩm đả thương Tất Phương Yêu Thần của Yêu đình ở Đông Hải, cướp mất thần vật Cửu Long Trầm Hương Liễn mà Đông Hoàng Thái Nhất muốn có, do đó hắn kết nhân quả với Yêu Đình."
Linh Nha Tiên cảm thấy khó tin: "Hắn có thể đả thương Đại La Yêu Thần, còn dám cướp mất thần vật mà Yêu Hoàng muốn có, hắn chán sống rồi sao? Sau này hắn hành tẩu hồng hoang, hễ sơ ý sẽ bị Yêu tộc hại chết."
Đa Bảo hừ lạnh: "Ngươi tưởng hắn ngu à? Sau khi trở về hắn đã tặng Cửu Long Trầm Hương Liễn cho Nhị sư bá, chuyển dời nhân quả. Sau đó Đông Hoàng Thái Nhất đến đây, dẫn tới một trận đấu."
Linh Nha Tiên gật đầu liên tục: "Ta đã nghe chuyện này. Hắn giở ám chiêu, thắng một ván cuối cùng."
Đa Bảo hỏi ngược lại: "Hắn dám giở ám chiêu trong trận đấu quang minh chính đại, các ngươi có dám không?"
Hai người đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thật bọn hắn không dám giở ám chiêu trong trận đấu có sự chứng kiến của tại Đông Hoàng Thái Nhất, sư phụ và sư bá.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cảm thán: "Bá đạo giành lấy, dứt khoát từ bỏ, thi đấu không từ thủ đoạn, chúng ta thua xa."