Đám đệ tử ngoại môn Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cung kính chắp tay thi lễ, đồng thời kích động nói: "Bái kiến Đại sư huynh!"
Đa Bảo bước từng bước trên hư không, lơ lửng giữa trời.
Bạch Cẩm cũng chắp tay thi lễ, mỉm cười chào hỏi: "Chào sư huynh!"
Đa Bảo cũng chắp tay đáp lễ: "Chào sư đệ! Sư đệ được Nữ Oa nương nương ưu ái, nóng tính hơn nhiều!"
Bạch Cẩm đứng thẳng người, bật cười sang sảng: "Sư huynh, ngươi hiểu ta mà. Trước giờ sư đệ lười nhác, bình thường ta không muốn quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng sư phụ đã tin tưởng ta, cho ta làm ngoại môn thủ đồ thì đương nhiên ta phải gánh vác trách nhiệm của ngoại môn thủ đồ."
Đa Bảo gật đầu, lạnh nhạt nói: "Sư đệ có trách nhiệm như vậy, nhất định là sư phụ sẽ hài lòng. Nhưng phải chăng ngươi ra tay với đệ tử đồng môn hơi nặng?"
Sắc mặt Bạch Cẩm tối sầm, hắn hỏi thẳng: "Sư huynh, đây là đâu?"
"Kính Tử Hồ."
"Ai đặt tên?"
"Tất nhiên là sư phụ."
"Trước đây sư phụ đặt tên cho hồ này là Kính Tử Hồ vì hy vọng các đệ tử chúng ta giữ lòng như gương sáng. Kính Tử Hồ tức là Tĩnh Tự Hồ, đây vốn là nơi sư phụ cho chúng ta tĩnh tâm tu đạo, ẩn chứa kỳ vọng của sư phụ đối với chúng ta, mong các đệ tử thành tài. Vậy mà bọn hắn lại gây ồn ào ầm ĩ ở Kính Tử Hồ, nướng thịt uống rượu, hành vi phóng túng, đâu còn phong thái của kẻ tu đạo? Bọn hắn chà đạp tấm lòng yêu thương đệ tử của sư phụ như vậy có đáng bị phạt không? Có nên phạt nặng không?"
Đa Bảo há hốc miệng, không nói được gì. Kính Tử Hồ là Kính Tử Hồ, biến thành Tĩnh Tự Hồ từ bao giờ thế? Hắn lắc đầu bảo: "Sư đệ giỏi ăn nói nhưng ngươi đang xuyên tạc ý tứ của sư phụ."
Trên Thái Thanh Phong, Thông Thiên cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ. Trước đây mình có ý nghĩ này sao? Có hay không nhỉ?
Nguyên Thủy vừa lòng thỏa ý: "Thông Thiên, ngươi đặt tên hồ hay lắm!"
Thông Thiên mỉm cười cảm khái: "Lúc đó ta đặt theo tiếng lòng, cũng chỉ mình Bạch Cẩm có thể hiểu ý ta!"
Nguyên Thủy hậm hực nói: "Tiếc là mấy đệ tử kia của ngươi phụ thâm ý của ngươi."
Thông Thiên cất lời: "Từ hôm nay trở đi, Kính Tử Hồ lấy lại tên cũ Tĩnh Tự Hồ, là nơi tĩnh tâm tu đạo. Tất cả các đệ tử phóng túng đều phải phong bế tu vi mười năm, tu tâm dưỡng tính." Giọng nói lớn vang vọng trên Thượng Thanh Phong.
Tất cả đám đệ tử ngoại môn như Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên đều hoảng hốt chắp tay thi lễ, cung kính đáp lời: "Đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt."
Trên trời rải xuống từng đạo thanh quang như nước mưa, rơi chính xác vào trong cơ thể từng đệ tử ăn uống nhậu nhẹt lúc trước, phong bế tu vi của tất cả bọn hắn. Tất cả đệ tử đều cảm thấy cả người nặng nề, thiên địa đông cứng, vô cùng gò bó.
Đa Bảo đạo nhân hé miệng nhưng không thể phản bác. Sư phụ đã lên tiếng, cho dù trước đây Kính Tử Hồ không phải là Tĩnh Tự Hồ thì sau này nó cũng có tên Tĩnh Tự Hồ.
Hắn thong thả cất lời: "Sư đệ, ngươi rất giỏi."
Bạch Cẩm cười ha ha: "Cảm ơn lời khen của sư huynh."
Đa Bảo xoay người, bay về phía hậu sơn.
Bạch Cẩm nhìn một nhóm đệ tử bị phong bế tu vi đang sợ hãi bất an, hắn cất giọng uy nghiêm: "Các ngươi muốn tu đạo với Đại sư huynh thì ta cũng mặc kệ nhưng các ngươi phải hiểu rằng ta không muốn quản chứ không phải ta không thể quản. Nếu các ngươi dám làm xằng làm bậy thì hàng loạt môn quy sẽ phục vụ các ngươi!"
Cả đám đã bị phong bế tu vi, lời đe dọa của Bạch Cẩm khiến ai nấy đều không giữ được tâm cảnh. Tất cả đều sợ hãi, chắp tay thi lễ: "Tạ ơn sư huynh đã dạy bảo, chúng ta không dám tái phạm nữa."
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Tất cả ngồi xuống, tĩnh tụng Hoàng Đình."
"Vâng!" Đám đệ tử ngoại môn ngoan ngoãn ngồi xếp bằng dưới đất.
Trong mắt Thạch Cơ đong đầy ý cười, nàng truyền âm cho Bạch Cẩm: "Sư huynh, vừa rồi ngươi rất oai phong!"
Bạch Cẩm gọi to: "Thạch Cơ!"
Thạch Cơ giật mình, vội vàng đứng ra và cung kính thưa: "Sư huynh..."
Bạch Cẩm dặn dò: "Ngươi hướng dẫn bọn hắn tụng kinh nhé!"
“Vâng!" Thạch Cơ bất đắc dĩ đáp lời.
Bạch Cẩm bay lên, băng qua sương mù rồi đáp xuống lưng chừng sườn núi. Hắn dứt khoát nằm lên một tảng đá xanh, tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai, một lát sau hắn đã buồn ngủ.
Một thân ảnh bước ra từ bên cạnh. Nàng vén váy, ngồi xuống cạnh Bạch Cẩm rồi mỉm cười lên tiếng: "Sư đệ, lần này ngươi làm Đại sư huynh giận lắm đấy."
Bạch Cẩm mở mắt ra, trở mình ngồi dậy. Hắn ngồi cạnh Vô Đương thánh mẫu, giọng điệu bất đắc dĩ: "Sư tỷ, ta cũng không muốn thế! Ta cũng muốn huynh đệ yêu thương kính trọng lẫn nhau, nói cười vui vẻ cùng bọn hắn, sống như người một nhà. Nhưng trong một môn phái kiểu gì cũng phải có một người đóng vai ác. Đại sư huynh muốn làm người tốt, khoan dung bảo vệ bọn hắn, vậy thì ta đành phải làm kẻ ác, không ngừng cảnh tỉnh bọn hắn. Nếu không thì thanh danh của sư phụ có thể sẽ bị bọn hắn hủy hoại. Tự do quá mức sẽ thành phóng túng, mà phóng túng là ngọn nguồn của mọi tội ác. Sư tỷ cũng thấy rồi đó, trong khoảng thời gian này bộ dạng của Thượng Thanh Phong ra sao?"
Vô Đương thánh mẫu gật đầu, dịu dàng khen ngợi: "Sư đệ, ngươi làm tốt lắm."
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói tràn đầy mong đợi: "Sư tỷ, hay là ngươi làm kẻ ác được không? Ta sợ cứ tiếp tục thế này, cuối cùng sẽ có một ngày ta bị Đại sư huynh đánh chết."