Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 36. Cầu đan dược chữa thương

Bạch Cẩm và Đa Bảo đi ra Thượng Thanh Cung, liếc nhau rồi cùng lúc hừ một tiếng, chia thành hai hướng trái phải bay đi.

Bạch Cẩm bay thẳng tới Thái Thanh Phong, đáp xuống trước Thái Thanh Cung, gõ cửa rầm rầm rầm, lớn tiếng nói: “Đệ tử Bạch Cẩm, cầu kiến Đại sư bá!”

“Tiến vào!” Một giọng nói già nua vang lên, cửa lớn của cung điện kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.

Bạch Cẩm cất bước vào bên trong đại điện, quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính bái nói: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến Đại sư bá.”

Thái Thượng trên chủ vị vừa cười vừa nói: “Đứng lên đi!”

“Đa tạ Đại sư bá!” Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Thái Thượng nói: “Về sau bớt làm hành động đánh lén, làm điều bất chính thì thân bất chính, thân bất chính tâm cũng bất chính.”

Bạch Cẩm cung kính đáp: “Đa tạ sư bá dạy bảo, đệ tử ghi nhớ.”

Thái Thượng gật đầu, sau đó nói: “Lúc tỷ đấu, ta phát hiện ngươi có ý gϊếŧ người, sao cuối cùng lại thu tay?"

Bạch Cẩm nghiêm mặt trả lời: “Tiên đạo coi trọng sinh mệnh, vô lượng độ nhân, ta không muốn bị lửa giận làm lung lay cho nên cuối cùng đệ tử thu tay lại."

Thái Thượng vừa lòng cười nói: “Rất tốt!”

Trong lòng Bạch Cẩm buông lỏng, làm Đại sư bá vừa lòng quả không dễ dàng mà!

“Lần này ngươi lại đến đây vì chuyện gì?”

“Vì giữ mặt mũi cho sư phụ và sư bá mà dù biết không địch lại Thạch Cơ sư muội vẫn xuất chiến, dẫn tới trọng thương khi thi đấu cho nên đệ tử đến đây xin được một viên đan dược chữa thương.”

Thái Thượng cười ha ha nói: “Ngươi, tên tiểu gia hỏa này bắt đầu chơi thủ đoạn trước mặt ta, vì giữ gìn mặt mũi sư phụ và sư bá mà bị thương, nếu ta không ban cho đan dược, trái lại là ta không đúng rồi.”

Bạch Cẩm ngượng ngùng cười tự giễu nói: “Quả nhiên lại bị sư bá nhìn thấu.”

Thái Thượng buồn cười chỉ chỉ Bạch Cẩm, sau đó vung tay lên, một cái hộp gỗ và một cái bình ngọc bên cạnh đồng thời bay ra, lượn lờ ở trước mặt Bạch Cẩm, nói: “Đan dược của ta cũng không phải là cho không, cầm này bình đan dược này rồi đưa hộp trà tới chỗ Nữ Oa đi."

Bạch Cẩm kinh ngạc nói: “Nữ Oa nương nương...”

Thái Thượng gật gật đầu nói: “Lần trước Nữ Oa nói rất thích trà, ta mới hái được một phần, ngươi đưa đến Bất Chu Sơn đi.”

Vẻ mặt Bạch Cẩm đau khổ nói: “Đại sư bá, Bất Chu sơn ở nơi nào? Ta không biết đường mà!”

Thái Thượng nghiêm túc nói: “Bất Chu Sơn chính là trung tâm của hồng hoang, cột sống của thiên địa, ngươi chỉ cần mặc niệm tên của nó là có thể cảm ứng được chỗ của Bất Chu Sơn.

Bạch cẩm gật đầu đáp: “Vâng!” Hắn duỗi tay cầm lấy bình ngọc và hộp gỗ.

Thái Thượng nói: “Mau mau đi thôi!”

Bạch Cẩm đứng dậy, cung kính thi lễ nói: “Đệ tử cáo từ.” Sau đó hắn xoay người rời đi.

Bên trong một tòa cung điện ở Thượng Thanh Phong.

Thạch Cơ đang ngồi xếp bằng ở trên giường chữa thương, tiên quang thanh sắc bao phủ quanh thân.

Cốc...

Cốc...

Cốc...

Một tràng tiếng gõ cửa truyền tới.

Tiên quang quanh thân Thạch Cơ vừa thu lại, nàng mở mắt nhíu mày nói: “Là ai?”

“Thạch Cơ sư muội, là ta!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bạch Cẩm.

Mặt Thạch Cơ lộ vẻ kinh ngạc, sư huynh? Nàng vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước cửa, mở cửa điện ra thì thấy Bạch Cẩm đang đứng ở ngoài cửa.

Thạch Cơ vội vàng chắp tay thi lễ bái nói: “Bái kiến sư huynh.”

Bạch Cẩm duỗi tay ra nâng hai cánh tay đang hạ bái của Thạch Cơ lên, nói: “Sư muội có thương tích trong người, không cần đa lễ.”

Thạch Cơ cũng không kiên trì bái xuống, né qua một bên nói: “Mời sư huynh vào trong nói chuyện.”

Bạch Cẩm cười nói: “Không cần.”

Tay trái hắn vươn ra, lòng bàn tay xuất hiện một cái bình ngọc nói: “Đây là đan dược chữa thương Đại sư bá ban cho, ngươi dùng đi, tu dưỡng cho thật tốt.”

Thạch Cơ nhận lấy đan dược, nhìn về phía Thái Thanh Sơn ở xa xa cúi đầu một cái thật sâu, cảm kích nói: “Đa tạ Đại sư bá.”

Trong Thái Thanh Điện, Thái Thượng mỉm cười gật gật đầu.

Bạch Cẩm dặn dò nói: “Sư muội chữa thương cho thật tốt, tạm thời khóa buổi sáng cũng không cần phải đi.

Ta có việc phải đi ra ngoài mấy ngày, nếu như có cần gì thì đi tìm Vô Đương sư tỷ hoặc là đi tìm sư phụ cũng được, đừng thấy ngày thường sư phụ mặt lạnh, thật ra sư phụ là người ngoài lạnh trong nóng, không biết trong lòng thương yêu chúng ta biết bao nhiêu đâu."

Thạch Cơ gật đầu vâng một tiếng, cảm động nói: “Ta biết rồi, sư phụ giống như phụ thân của chúng ta.”

Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên nhìn xuống dưới xem xét, tầm mắt xuyên qua không gian trùng điệp, ánh mắt bất thiện nhìn Bạch Cẩm, có bản lĩnh rồi! Ngay cả nghị luận sau lưng sư phụ cũng dám.

Bạch Cẩm chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, lập tức im miệng, cả người không được tự nhiên, cười gượng một tiếng nói: “Sư muội dưỡng thương cho tốt nha, sư huynh cáo từ trước.”

Không đợi Thạch Cơ trả lời, Bạch Cẩm xoay người bước ra ngoài cứ như sau lưng có một con cự long ngạo kiều đang giương nanh múa vuốt.

“Sư huynh...” Một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Bạch Cẩm dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Thạch Cơ, hắn nghi ngờ hỏi: “Sư muội, còn có chuyện gì nữa?”

Thạch Cơ giơ bình ngọc trong tay lên, cười rạng rỡ nói: “Cám ơn sư huynh!”

Bạch Cẩm cười nhẹ, ái chà... vị sư muội này cũng khá thông minh đấy! Sau này phải tránh xa nàng ta ra một chút, hắn không thích giao lưu với người quá thông minh, kiểu người như Đại sư huynh vẫn tốt hơn, bên ngoài cao ngạo nhưng thật ra lại rất ngây thơ.