Vẻ mặt của Đa Bảo không hề thay đổi, bình thản nói: “Sư huynh cảm ơn ngươi.”
“Ta...” Bạch cẩm giận quá hóa cười nói: “Đại sư huynh, nể mặt ta một chút được không? Ngươi làm chuyện như vậy, về sau còn ai dám giúp ngươi?”
Đa Bảo không thèm nhìn Bạch Cẩm, dù sao đã vào trong tay ta thì chính là của ta, nếu như sau này sư đệ đem bảo vật này đối phó với mình, dù mình có nhiều bảo vật hơn nữa cũng không đủ cho nó thu.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía Thông Thiên, kêu lên oan ức: “Sư phụ, ngươi nhìn sư huynh mà xem, ta giúp hắn chiến thắng đối thủ, vậy mà Đại sư huynh lại tham lam lấy bảo vật của ta, có ai làm sư huynh như vậy sao?”
Thông Thiên phất tay, Lạc Bảo Kim Tiền trong tay Đa Bảo lập tức bay ra rơi vào trong tay Thông Thiên.
Thông Thiên thưởng thức Lạc Bảo Kim Tiền trong tay, nói: “Dùng nó thêm vài lần nữa, khoảng cách tới khi ngươi ngã xuống cũng chẳng còn bao lâu.”
Cả người Đa Bảo run lên, có một luồng tia chớp xẹt qua trong đầu, kẻ có thể trở thành đệ tử của Thông Thiên vốn không phải hạng người ngu muội, chỉ là khí vận hao tổn và hỗn loạn dẫn tới đạo tâm dao động trong lúc nhất thời. Bây giờ được Thông Thiên chỉ điểm một câu, từng hình ảnh thoáng hiện qua, chữa thương mà vết thương càng nặng thêm, trên đường thì bị đá rơi đập bay vào bụi bẩn, cưỡi mây thì bị sốc hông mà rơi xuống không trung, đột nhiên bảo hạp nổ mạnh làm trọng thương.
Chuyện xui xẻo đầu tiên phát sinh chính là đột nhiên bảo hạp nổ mạnh, trước đó hắn đã làm gì? Dùng bảo vật này để thu bảy chuôi phi đao!
Bỗng nhiên Đa Bảo quay đầu nhìn Bạch Cẩm, những nín nhịn đã lâu lập tức nảy lên trong lòng, sợ hãi kêu lên: “Bạch Cẩm, ngươi hại ta?”
Hắn tức giận nói: “Uổng công trước đó ta còn coi ngươi như huynh đệ tốt, vậy mà ngươi lại âm thầm sử dụng thủ đoạn hại ta.”
Bạch Cẩm không vui nói: “Sư huynh, ta chỉ đang giúp ngươi, nếu không phải ta đưa Lạc Bảo Kim Tiền lên, ngươi vẫn còn bị phi đao đâm đấy! Hơn nữa nào có ai lại tham pháp bảo của huynh đệ?”
“Ngươi...”
Thông Thiên nghiêm túc nói: “Đa Bảo, khí vận hỗn loạn, đạo tâm của ngươi cũng rối loạn theo sao?” Thanh âm nghiêm khắc giống như lôi đình thiên âm vang lên trong lòng Đa Bảo.
Đa Bảo hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Đệ tử biết sai!”
Trong mắt Thông Thiên, hai người phía dưới, khí vận của Bạch Cẩm như tam sắc thải liên hoa vô cùng rực rỡ, đây là hiển hiện của việc được phúc trạch Tam Thanh, mà khí vận của Đa Bảo vốn như Thần Luân, bây giờ lại thiếu hơn phân nửa, phần còn lại thì hỗn loạn như ma, tán loạn khắp nơi, lúc này mới khiến đạo tâm dao động, trời hận đất ghét cũng chỉ đến thế.
Ngón tay của Thông Thiên gảy giữa không trung, khí vận hỗn loạn của Đa Bảo ngưng tụ lại trong nháy mắt, hình thành một đạo Thần Luân nhỏ chừng nửa thước lượn lờ sau đầu Đa Bảo.
Đa Bảo chỉ cảm thấy bỗng nhiên tâm tư trong sạch, toàn thân thư thái, không còn loại cảm giác nguy cơ tứ phía nữa, vội vã bái lạy: “Tạ ơn sư phụ.”
Thông Thiên hỏi: “Bạch Cẩm, tên của món bảo vật này là gì?”
Bạch Cẩm vội đáp lời: “Thưa sư phụ, bảo vật này gọi là Lạc Bảo Kim Tiền, đệ tử tình cờ nhặt được lúc đi Vũ Di Sơn tìm cây trà.”
Thông Thiên cười ha hả nói: “Ta vẫn nên thành toàn cho tấm lòng hiếu thuận này của ngươi.” Hắn cũng không hoài nghi cách nói này, người có duyên sẽ có được Tiên Thiên Linh Bảo. Trước khi xuất thế không ai có thể biết được chúng nó ở đâu, đương nhiên không thể là Bạch Cẩm không cố ý đi tìm.
Bạch Cẩm khiêm tốn nói: “Đều là phúc trạch của sư phụ và sư bá.”
“Thật ra bảo vật Lạc Bảo Kim Tiền này rất thú vị, có thể tiêu hao khí vận để cường đoạt pháp bảo của người khác nhưng lấy pháp bảo một lần sẽ khiến khí vận bị tiêu hao hơn nửa, khí vận còn lại cũng hỗn loạn không thể khống chế, bảo vật như vậy không cần cũng được! Vô ích đối với các ngươi.” Trong giọng nói của Thông Thiên hàm chứa chút ghét bỏ.
Sư phụ muốn tịch thu pháp bảo của ta? Chuyện này sao có thể? Bạch Cẩm vội vàng giải thích cho Lạc Bảo Kim Tiền: “Sư phụ, loại tình huống này xuất hiện là do Trảm Tiên Phi Đao quá mức quý báu, luyện thành từ tinh khí của bảy vị Đại Vu, lực sát thương đã vượt qua đa số Tiên Thiên Linh Bảo vậy nên phải trả giá lớn một chút cũng có thể hiểu được. Hơn nữa, dù sao Đại sư huynh cũng không phải là chủ nhân của Lạc Bảo Kim Tiền cho nên Lạc Bảo Kim Tiền hơi tham lam, nếu là ta sử dụng phỏng chừng một phần ba khí vận là đủ rồi!"
Thông Thiên cười như không cười nói: “Một phần ba? Ngươi chắc chắn?”
Bạch Cẩm cười hì hì nói: “Một nửa, nhiều nhất hơn một nửa, hơn nữa chắc chắn sẽ không tạo thành hậu quả khí vận hỗn loạn.” Mắt hắn trông mong nhìn sư phụ, sư phụ người trả lại Lạc Bảo Kim Tiền cho ta đi!
Thông Thiên cười ha hả nói: “Nếu ngươi chắc chắn có thể khống chế, vậy ta trả Lạc Bảo Kim Tiền này cho ngươi! Nhưng nhất định phải dùng vào chuyện tốt, nếu dùng món bảo vật này cho tốt thì có lợi cho bản thân, dùng không tốt thì chỉ có hại mình mà thôi.”
A… Sư phụ không tịch thu pháp bảo, Bạch Cẩm gật đầu liên tục, sung sướиɠ đáp: “Vâng!”
Thông Thiên duỗi tay bắn ra, Lạc Bảo Kim Tiền bay xẹt qua như một ánh hào quang, trôi nổi ở trước mặt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vui mừng cầm Lạc Bảo Kim Tiền trong tay, quay đầu lại nhìn Đa Bảo nói: “Sư huynh, ngươi còn muốn cái này sao?”
Đa Bảo lạnh nhạt nói: “Bảo vật của sư đệ, đương nhiên sư huynh sẽ không đoạt đồ tốt của người khác.”
Bạch Cẩm cất Lạc Bảo Kim Tiền xong, cái gì mà không đoạt đồ tốt của người khác, không phải là không dám đoạt sao? Tên mập nhát cáy.
Thanh âm của Thông Thiên vang lên: “Vi sư muốn tìm hiểu Thánh Đạo, các ngươi trở về hết đi!”
Bạch Cẩm và Đa Bảo đồng thời đứng dậy, chắp tay thi lễ thi lễ nói:
“Đệ tử cáo từ!”