Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 28. Thái Nhất đến

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên: "Được, ta sẽ làm ngoại môn thủ đồ nhưng chuyện đại sư huynh thì tính sao đây?"

Thông Thiên thản nhiên nói: "Ngươi không cần quan tâm."

Bạch Cẩm cạn lời: "Sư phụ, người bắt ta làm ngoại môn thủ đồ nhưng lại không cho ta can thiệp nhiều, người thiên vị quá đấy!"

"Ngươi hãy làm tốt chuyện của mình, chăm chỉ tu luyện, không cần quan tâm tới những chuyện khác. Mỗi người có duyên pháp của riêng mình."

Bạch Cẩm cúi đầu, trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Vâng, đệ tử biết rồi." Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài. Hết cách rồi, hắn đành phải tạm thời tiếp nhận thân phận này. Nhưng hắn sẽ không từ bỏ, sẽ có một ngày bản thân từ chức! Ồ, hình như Đại sư huynh rất thích hợp đấy!

Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên thong thả cất lời: "Duy Ngã Độc Tôn đạo, Đa Bảo à, để vi sư xem ngươi có thể đi tới một bước kia hay không." Ánh mắt ẩn chứa sự kỳ vọng mơ hồ.

Xưa nay những người theo Duy Ngã Độc Tôn đạo đều là chủ một phe thế lực nổi tiếng khắp hồng hoang, chẳng hạn như Thú Vương, Tổ Long hay Yêu Hoàng.

So với bọn hắn thì hiện tại Đa Bảo vẫn còn non nớt chẳng khác nào trẻ con, không chỉ chênh lệch về thực lực mà còn chênh lệch về tu hành lĩnh ngộ.

Duy Ngã Độc Tôn của Tổ Long và Yêu Hoàng có thể khống chế thần tiên, thống ngự chúng sinh. Mà hiện giờ Đa Bảo vẫn dừng ở Cô Ngạo Bất Quần cơ bản nhất, chưa hề bước vào cánh cửa đại đạo. Có lẽ khi tiếp xúc và thống ngự các đệ tử ngoại môn, Đa Bảo sẽ lột xác!

Mấy ngày tiếp theo, đệ tử ngoại môn nghiễm nhiên chia thành hai phe: một phe là Thanh Tu phái đi theo Bạch Cẩm, phe còn lại là Tự Do phái đi theo Đa Bảo. Sau một thời gian, Thanh Tu phái đi theo Bạch Cẩm chỉ còn lác đác dăm ba người nhóm Thạch Cơ.

...

Sắc trời mờ tối, Bạch Cẩm nằm bên vách núi nghe tiếng tụng kinh văng vẳng theo gió vọng tới. Hắn bắt chéo chân, lẩm bẩm hát ngâm nga:

"Tay trái ta ra một chiêu Thái Cực Quyền

Tay phải cầm một thanh kiếm đâm về phía trước

Chiêu quét chân gọi là Thanh Tuyết

Phá khinh công phi yến

Ta có gân mạch kỳ lạ và sức mạnh xé trời

Một thân chính khí rong ruổi khắp nhân gian

Trừ bạo an dân là tâm nguyện của ta

Tạm biệt lão sư phụ

Tạm biệt lão sư phụ

Tạm biệt lão sư phụ

..."

"Hát hay lắm nhưng nếu sư phụ nghe thấy thì phỏng chừng người sẽ muốn đánh ngươi." Tiếng cười khẽ vang lên, một thân ảnh thong thả đi từ bên cạnh tới.

Bạch Cẩm lập tức ngậm miệng, vội vàng ngồi dậy. Hắn thốt lên đầy kinh ngạc: "Sư tỷ..."

Vô Đương thánh mẫu đi tới cạnh Bạch Cẩm rồi ngồi xuống hỏi: "Sư đệ, vừa rồi ngươi hát bài gì thế?"

Bạch Cẩm ngại ngùng nói: "Ta tùy tiện ngâm nga vài câu thôi. Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?"

"Ta tới thăm ngươi!" Vô Đương thánh mẫu hỏi han: "Thương thế sao rồi?"

Bạch Cẩm cười ngây ngô: "Ổn rồi ạ, sư huynh hạ thủ lưu tình."

Vô Đương thánh mẫu nhìn mấy thân ảnh đang niệm kinh cạnh hồ nước bên dưới, nở nụ cười nhẹ: "Ngươi làm tốt lắm."

"Cảm ơn sư tỷ đã khích lệ, đây là việc ta phải làm."

Hai người im lặng ngồi một lúc, Bạch Cẩm ngập ngừng lên tiếng: "Sư tỷ, tại sao Đại sư huynh lại nhằm vào ta? Bình thường ta không có mâu thuẫn với hắn mà!"

Vô Đương thánh mẫu do dự giây lát mới nói: "Ta cũng không chắc, hẳn là có liên quan đến đạo của Đại sư huynh hoặc lý do khác."

Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Lý do gì?"

Vô Đương thánh mẫu uyển chuyển trả lời: "Trước khi ngươi tới, Đại sư huynh mới là đệ tử được sư phụ yêu thích nhất."

"Ý ngươi là ta cướp mất hào quang của Đại sư huynh phải không? Đại sư huynh không hẹp hòi như vậy đâu!" Bạch Cẩm cạn lời.

Vô Đương thánh mẫu bật cười: "Không biết nữa."

Bạch Cẩm ngửa mặt nằm xuống núi đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời mù sương. Haizz, làm người đã khó, làm tiên nhân càng khó hơn. Lẽ nào sau này hắn phải mở ra tình tiết cung đấu tu tiên, tranh giành tình yêu thương của sư phụ?

Chốc lát sau mặt trời mọc, một tia nắng ban mai chiếu vào người Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu, dát lên hai người một lớp vàng.

Bạch Cẩm ngồi dậy ngắm mặt trời mọc, kiên định nói: "Sư tỷ, ta không muốn tranh giành với Đại sư huynh bất cứ thứ gì nhưng nếu như hắn cứ cố tình nhằm vào ta thì ta sẽ không nhượng bộ."

Vô Đương thánh mẫu mỉm cười bảo: "Sư đệ, con đường đại đạo vốn lấy dũng làm đầu, ắt phải phân tranh."

Sau đó nàng lại bổ sung: "Nhưng không được hành động lỗ mãng, ngươi không phải đối thủ của Đại sư huynh."

Bạch Cẩm gật đầu: Ta biết, cho nên lần sau Đại sư huynh bắt nạt ta, ta sẽ dũng cảm đi mách sư phụ."

Vô Đương thánh mẫu lập tức trợn tròn mắt. Mách... mách sư phụ ư? Đây là ý "không nhượng bộ" mà ngươi nói hả? Nàng cảm thấy thật hoang đường, tựa như có một bầy thần thú giẫm đạp dưới đáy lòng.

Phụt! Vô Đương thánh mẫu lập tức cười thành tiếng, vừa vươn tay khoác vai Bạch Cẩm vừa cười khanh khách: "Sư đệ, ngươi thật thú vị!"

Bạch Cẩm cạn lời: "Sư tỷ, buồn cười lắm à? Ta nghiêm túc đó! Biết rõ là không thể đánh lại mà vẫn cứng đầu, đó là hành vi lỗ mãng, bậc trí giả sẽ không làm vậy."

Vô Đương thánh mẫu tươi cười hớn hở: "Trí giả sẽ mách sư phụ hả?"

"Cái này gọi là mượn sức đánh sư huynh."

Vô Đương thánh mẫu tưởng tượng tới cảnh Đa Bảo vừa bắt nạt Bạch Cẩm xong, Bạch Cẩm lập tức đi tìm sư phụ khóc lóc kể lể làm Đa Bảo ngỡ ngàng luống cuống. Nàng cảm thấy buồn cười, có vẻ như cuộc sống sau này sẽ rất thú vị.

Bạch Cẩm vỗ lên cánh tay Vô Đương thánh mẫu, sốt sắng nói: "Sư tỷ đừng cười nữa, ngươi nhìn mặt trời xem có phải nó càng lúc càng to không?"

Mặt trời? Vô Đương thánh mẫu ngẩng đầu nhìn về phía đông, chỉ thấy mặt trời đỏ như lửa đang to lên một cách nhanh chóng, khí tức nóng rực phả tới.

Nàng đứng bật dậy, nhíu mày hô to: "Xin hỏi khách nhân phương nào tới Côn Luân Sơn vậy?"