Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 27. Kế hoạch từ chức thất bại

Ầm! Một bàn tay khổng lồ màu xanh ngọc bích được tạo thành, trông như một vách núi ập về phía Bạch Cẩm.

Mặt Bạch Cẩm chợt biến sắc, chiêu chưởng pháp này trông quen thế nhỉ? Phiên bản Đạo giáo của Đại Nhật Như Lai Chưởng hả? Bạch Cẩm không nghĩ linh tinh nữa, hai tay chuyển động phía trước. Ầm! Một tấm Thái Cực Đồ cực lớn được hình thành, Thái Cực xoay tròn, còn to hơn chưởng ấn khổng lồ nhưng to chưa chắc đã mạnh.

Rầm! Chưởng ấn đánh lên Thái Cực Đồ gây ra tiếng nổ mạnh như đánh trống. Thái Cực Đồ lập tức bị đình trệ, bàn tay khổng lồ màu xanh quét ngang Thái Cực Đồ.

Bạch Cẩm dùng hai tay đẩy Thái Cực Đồ không ngừng lùi lại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sự chênh lệch cảnh giới không phải một món thần thông có thể sánh bằng, hoàn toàn không chống đỡ được.

Bạch Cẩm chợt nảy ra một ý. Không chống đỡ được ư? Nhưng tại sao phải đỡ? Mục đích của mình chẳng phải là thoát khỏi thân phận ngoại môn thủ đồ sao? Đúng lúc ghê! Thái Cực Đồ lóe lên rồi đột nhiên biến mất.

Chưởng ấn màu xanh ập tới, đập "bốp" lên người Bạch Cẩm, đánh bay hắn ra đằng sau.

Mặt Đa Bảo chợt biến sắc, chưởng ấn khổng lồ lập tức chuyển hướng lên bầu trời, phóng thẳng vào mây. Đoàng! Một chưởng ấn khổng lồ lưu lại trên mây trắng giữa trời.

Bạch Cẩm bị đánh bay ra xa hàng nghìn mét, ngã "bộp" xuống một cái cây to, trông vô cùng nhếch nhác.

Hắn bật người đứng dậy, quần áo tả tơi, dựng ngón tay khen ngợi: "Đại sư huynh có thần thông tuyệt vời, sư đệ lĩnh giáo."

Sắc mặt Đa Bảo đạo nhân rất khó coi, hắn giận dữ quát to: "Bạch Cẩm, ngươi lại giở âm mưu quỷ kế gì thế hả? Tại sao ngươi lại đột nhiên thu tay?"

Bạch Cẩm sửa sang y phục, lắc đầu nói: "Ta có thu tay đâu, chỉ là bản lĩnh thua kém hơn mà thôi."

Đa Bảo sầm mặt: "Lẽ nào ngươi cho rằng ta không nhìn ra? Rốt cuộc ngươi đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì?"

Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài, giọng nói xa xăm: "Nếu sư huynh muốn đích thân dạy bọn hắn thì ta không can thiệp nữa, mong rằng sư huynh đừng để bọn hắn lầm đường lạc lối."

Bạch Cẩm vừa ra khỏi sơn cốc đã thấy một đám sư đệ, sư muội đang đứng bên ngoài. Hắn mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, không hề có dáng vẻ suy sụp vì chiến bại.

Đám đệ tử ngoại môn ngơ ngác nhìn nhau, có mấy người tư duy lanh lợi thầm đoán hình như vị đại sư huynh này rất yếu, chẳng đỡ nổi một chiêu của Đa Bảo sư huynh.

Khi đi tới chỗ không có ai, Bạch Cẩm vội vàng vẫy hai tay, nhe răng nhếch miệng. Chưởng pháp này của đại sư huynh quá mạnh! Cho dù mình đã có Thái Cực Quyền giảm lực nhưng cánh tay vẫn tê rần vì chấn động.

Sau đó, Bạch Cẩm lần lượt đi thỉnh an Đại sư bá và Nhị sư bá. Hắn tùy tiện trò chuyện với Đại sư bá Thái Thượng vài câu. Nhị sư bá Nguyên Thủy vẫn chưa xuất quan, Bạch Cẩm lại nhét cho Bạch Hạc đồng tử vài món lễ vật, thế là hắn luôn miệng gọi sư huynh ngọt xớt.

Cuối cùng Bạch Cẩm đi vào Thượng Thanh Cung, quỳ trên bồ đoàn rồi dập đầu nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ, xin thỉnh an sư phụ, chúc đạo thống của sư phụ được truyền bá rộng rãi, vạn tiên lai triều, đồ đệ thân thiết hòa thuận."

Thông Thiên bật cười ha hả: "Đâu phải ngươi đến thỉnh an, rõ ràng là cáo trạng."

Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hắn trưng ra bản mặt chán nản và ấm ức: "Sư phụ, người nhìn xem ta bị sư huynh đánh thảm cỡ nào? Hay là người mau hủy bỏ chức vị ngoại môn thủ đồ của ta đi! Mới một ngày mà ta đã bị Đại sư huynh đánh gần chết, nếu còn tiếp tục thì đoán chừng ta sẽ mất mạng đó!"

Thông Thiên nhìn Bạch Cẩm với nụ cười như có như không: "Thật sự là Đa Bảo đánh ư?"

Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Sư phụ, người không thấy chứ bàn tay kia to như ngọn núi ấy! Nó đập thẳng vào mặt ta, nếu ta không phúc lớn mạng lớn thì e là ta không được gặp người nữa rồi."

Thông Thiên hỏi: "Sao ngươi không dùng Ngũ Hành Đại Độn mà ta đã dạy ngươi? Sao không dùng Khai Thiên Nhất Kiếm? Tại sao Thái Cực Đồ lại đột nhiên tiêu tán?"

Cơ thể Bạch Cẩm cứng đờ, mắt đảo lia lịa. Hắn vội vàng giải thích: "Ta vẫn chưa luyện Ngũ Hành Đại Độn, sợ kẹt trong lòng đất không ra được. Vả lại lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, ta quên béng Khai Thiên Nhất Kiếm. Thái Cực Đồ vỡ là do sư huynh ra tay quá độc ác! Sư phụ à, người nhất định phải đòi lại công bằng cho ta! Thật sự là ta không thể đảm đương vị trí ngoại môn thủ đồ nữa!"

"Im miệng!" Thông Thiên quát to.

"Dạ!" Bạch Cẩm lập tức im lặng, tủi thân nhìn Thông Thiên.

Thông Thiên giận quá hóa cười: "Ta cho ngươi làm ngoại môn thủ đồ khiến ngươi ấm ức hả?"

Bạch Cẩm gật đầu theo bản năng rồi lại cuống quít lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người hiểu ta mà, tuy ta có chút khôn vặt song tư chất kém cỏi, không gánh nổi trọng trách, không có chí hướng cao xa như là uy chấn thế giới, nổi tiếng khắp hồng hoang gì đó. Ta chỉ muốn hầu hạ sư phụ mãi mãi thôi."

Ánh mắt Thông Thiên chợt trở nên dịu dàng, hắn hậm hực nói: "Coi chút tiền đồ của ngươi kìa! Cái chức ngoại môn thủ đồ này, ngươi muốn cũng phải làm mà không muốn làm cũng phải làm."

Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cúi đầu ủ rũ. Kế hoạch từ chức mà mình dày công lên kế hoạch đã thất bại, quả nhiên mình quá ưu tú!