Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ

Chương 3

Lệ Diên nghe sư tỷ nói như vậy, thì lén nhìn Ninh Trục.

Dù nơi này đông đảo người tài, nhưng nhìn một cái là có thể thấy hắn.

Hắn đứng đầu đội ngũ, mặc đồ đen, sườn mặt sáng sủa, mắt mi cụp rủ, giữa lúc khép mở có bóng nhạt chớp nhoáng.

Ba năm không gặp, hắn đã trưởng thành, cũng gầy đi, vết roi trên cổ vẫn có thể thấy rõ được. Khí chất quanh người càng thêm hướng nội, giống như một cây cổ thụ im lặng che trời.

Nàng chắc chắn dựa vào tu vi của hắn nhất định đã nghe được tiếng nghị luận xung quanh, nhưng biểu cảm vẫn không hề dao động.

Nàng có chút rối rắm, thầm nghĩ với địa giai tam phẩm và thân thể mỏng manh của mình có thể chịu được mấy bạt tai của hắn không.

Sư tỷ thấy nàng còn đang ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Có phải lúc trước muội còn dùng roi quất hắn không?”

Lệ Diên suy nghĩ: “Hình như là thế…”

Lúc ấy hệ thống nói với nàng chỉ cần từ hôn thành công là được, nàng nào ngờ tính khí Ninh Trục lại bướng bỉnh đến thế, không lên tiếng, nàng nhất thời nóng nảy mới ra tay...

Sư tỷ hận sắt không thành thép: “Muội thật đúng là không biết sống chết! Dù muội chưa từng thấy thì cũng đã nghe Ninh Trục lợi hại thế nào rồi chứ, lỡ hắn ghi hận trong lòng, xuống tay với muội, thì làm sao đây?”

Sư tỷ biết nàng đã từng làm những chuyện thiếu đạo đức, mà vẫn suy nghĩ thay nàng, không phải vì tam quan bất chính, mà là niệm tình cảm tích lũy suốt ba năm nay với Lệ Diên.

Ba năm nay ở trong Viện Võ đạo Nam Cảnh, tuy Lệ Diên tùy hứng, nhưng không thể nói là điêu ngoa, có đôi khi sẽ khiến mọi người cười vui vẻ, toàn viện từ trên xuống dưới đều cưng chiều nàng như con nít.

Ở trong mắt bọn họ, dù Lệ Diên làm sai, cũng chỉ là đứa con nít không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được, nếu dám ra tay thật, bọn họ có thể liều mạng với Ninh Trục.

Sư tỷ vừa nhắc nhở, Lệ Diên liền nhớ ra, đoạn kế tiếp chính là cốt truyện. Ba năm nay nàng chơi vui quá, nên đã quên hết nguyên tác, vội xin hệ thống giúp đỡ: “Hệ thống! Mau nói cho ta biết cốt truyện kế tiếp, ta phải chịu bao nhiêu chưởng của hắn?"

[ Đáp lại yêu cầu…

Tình tiết tiếp theo xảy ra ở chương 138 《 Võ Đạo Thiên Hạ 》.

Ninh Trục dẫn đầu Bắc Vực đến động Thanh Bình, đối mặt với vị hôn thê tiền nhiệm từng từ hôn mình, tuy trong lòng có khúc mắc, nhưng vẫn cứu nàng một mạng.

Sau cảnh này, lòng Lệ Diên chấn động, ánh mắt không rời khỏi Ninh Trục được nữa.

Còn Ninh Trục đã trải qua tất cả đi tới cửa ải cuối cùng, có được Thánh Tâm Thảo. Nhưng lại bị sư huynh của Lệ Diên là Phùng Tử Kiệt ám toán, hắn và Cốc Phi Tuyết rớt vào cơ quan. Lại không ngờ dưới cơ quan có truyền thừa tuyệt thế.

Ở chỗ này công lực Ninh Trục được tăng lên, đồng thời trải qua một đêm lãng mạn mập mờ với Cốc Phi Tuyết…

Nhiệm vụ của ký chủ: Hoàn thành bị vả mặt ở trong động Thanh Bình, tự do phát huy. ]

Nghe Ninh Trục không xuống tay với nàng, Lệ Diên thở phào một hơi. Tuy biết Ninh Trục không phải là loại tiểu nhân, nhưng cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, nàng là tốt thí nếu không cẩn thận sẽ mất mạng nhỏ, nên nàng phải thật cẩn thận.

Chỉ là khi nghĩ về đoạn cốt truyện, nàng lại “tấm tắc” ra tiếng: "Thằng nhóc này số tốt thật, rơi vào cơ quan còn có mỹ nữ kề cận."

Cốc Phi Tuyết chỉ có thể coi là hồng nhan tri kỷ đầu tiên của Ninh Trục, về sau mỹ nữ cùng hắn vào sinh ra tử có thể kéo dài từ cổng nhà hắn đến chân núi Thanh Bình.

Còn nàng, người ta đã có được một vùng biển rộng, nàng chỉ là một vũng nước nhỏ… lại còn bẩn. “Tình nhân” của nàng là Phùng Tử Kiệt, tuy trông cũng được, nhưng lòng dạ còn thất đức hơn nàng.

Ngày thường che chở nàng đủ điều, thật ra chỉ thèm khát thân hình của nàng. Thấy nàng không buông bỏ được Ninh Trục, gã không dám giao đấu chính diện, chỉ dám ném đá giấu tay ở sau lưng, tính kế khiến người ta rơi vào bẫy rập.

Người so người, tức chết người.

Nàng hừ một tiếng.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Phùng Tử Kiệt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, muội không sao chứ?”

Lệ Diên lắc đầu.

Phùng Tử Kiệt nói: “Lát nữa tiến vào động Thanh Bình, muội phải theo sát ta, không cần sợ thương thú này đó, chỉ sợ những tiểu nhân xuống tay sau lưng.”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Ninh Trục.

Lệ Diên thầm nghĩ người này lại phát tác vọng tưởng của người bị hại, chỉ hy vọng lúc Ninh Trục dùng Xuyên Lôi chưởng đánh gã đừng có liên luỵ tới nàng.

“Cảm tạ sư huynh.”