[Tích, kiểm tra đo lường cảm xúc dao động của ký chủ, hệ thống nhắc nhở, xin ký chủ ghi nhớ chức trách con tốt thí của mình, chớ có tâm lý trả thù.]
"Con tốt thí cái rắm, sao ngươi không nhắc là ta sẽ gặp hắn ở đây?”
[Hệ thống đã nhắc nhở, nhưng ký chủ đắm chìm trong sắc đẹp của tiểu sư đệ mới nhập môn, nên không nghe thấy.]
"Hừ..."
Lệ Diên là một người xuyên không, cũng là người mang theo hệ thống cốt truyện.
Nàng mang theo hệ thống tên là《 Hệ thống khích lệ nam chính Khởi điểm》.
Đầu tiên tùy tiện chộp một ký chủ, rồi nhét nàng vào một quyển sách đảm nhiệm nhân vật vị hôn thê tốt thí. Chờ đến lúc nam chính bị mọi người xa lánh, sẽ bắt nàng từ hôn. Không chỉ từ hôn, còn phải vũ nhục nam chính, mỉa mai nam chính, dốc hết sức la lối khóc lóc lăn lộn để chèn ép hắn, không khiến nam chính tức giận đến nghiến răng nghiến lợi thì thực xin lỗi hai chữ “tốt thí” trên đầu mình.
Giày vò như thế, cũng là có lý do chính đáng.
Đó là vì để nam chính lâm vào cảnh khốn cùng tỉnh lại, để cho nam chính lòng như nước lặng có mục tiêu để báo thù, vì muốn nam chính về sau có đối tượng để vả mặt.
Thế nên vị hôn thê chính là lựa chọn tốt nhất.
Chờ tới một ngày, nam chính quật khởi, mang theo một thân hoa lệ và bản lĩnh thông thiên quay trở về, vị hôn thê tiền nhiệm lại thực hiện trách nhiệm công cụ, hoặc là cảm thán năm đó có mắt không tròng, hổ thẹn không thôi. Hoặc là thẹn quá hóa giận, sau đó bị phản sát.
Lệ Diên không có chí lớn, không thể phản kháng đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này.
Hiện giờ đã qua ba kiếp rồi, Ninh Trục là nam nhân thứ tư bị nàng từ hôn.
Muốn nói nguyên nhân khiến nàng từ hôn, thật ra cũng liên quan tới thân thế của Ninh Trục.
Nàng xuyên vào quyển sách, tên là《 Thiện Hạ Võ Đạo 》.
Ninh Trục là nam chính trong quyển sách này. Thân là nam chính, Ninh Trục có một quá trình trưởng thành “Đáng khinh”.
Vì thể chất có vấn đề mà từ nhỏ hắn nhận đủ sự khinh thường, năm hắn sáu tuổi vì một lần ra ngoài, gia đinh không cẩn thận chăm sóc nên bị một con sói ngậm đi.
Lúc Ninh lão gia dẫn người tìm thấy hắn, đã là một tháng sau.
Nghe nói là ở sau núi thành Phong Lăng, lúc Ninh phụ tìm được hắn, thấy hắn đi theo con sói, hung ác xé rách da thịt con mồi.
Ninh phụ sợ ngây người, từ đó về sau bắt đầu có mâu thuẫn với đứa con phế vật này, sợ hắn biến thành bạch nhãn lang cắn mình một phát.
Vì thế hắn liền biến thành đứa trẻ tội nghiệp, phụ không đau, nương không còn, rất đáng thương, ở Ninh gia ngày nào cũng nhận hết sự xem thường.
Nhưng thú tính đã ăn sâu vào trong cốt tủy của Ninh Trục, lúc bị những người khác cười nhạo, bị người thân làm lơ, hắn im lặng ẩn giấu, ngày qua ngày không ngừng nỗ lực, dù không có nội lực thì thế nào, sức mạnh nhục thể của cậu không kẻ nào có thể sánh bằng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tham gia thí luyện gia tộc.
Chỉ tiếc hắn bị thứ đệ ám toán, rơi vào bẫy rập phế mất một chân.
Lúc hắn hôn mê, nàng định dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo tới thăm hắn, nhưng không ngờ hệ thống lại muốn nàng tạo nghiệp, muốn nàng tới cửa vừa đánh vừa mắng thành công khiến Ninh Trục hận nàng.
Sau khi Ninh Trục rời đi, chính thức mở ra con đường nghịch tập.
Không chỉ tìm được bí tịch tôi gân luyện cốt trị hết vết thương chân, còn dựa vào nỗ lực thành công tiến vào Viện Võ đạo Bắc Vực, trong vòng ba năm trở thành người giỏi nhất Viện Võ đạo.
Thành tựu như vậy không chỉ hào quang nhân vật chính, mà còn vì nỗ lực của hắn.
Bây giờ hắn nghịch tập trở về, chính là để vả mặt vị hôn thê tiền nhiệm.
Nàng hồi thần, xua tay:
“Ai mà không có lúc tuổi trẻ. Chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại.”
“Lời này cứ như muội đã rất nhiều tuổi ấy.”
Sư tỷ nói: “Đứa nhỏ ngốc này, lúc trước sao muội lại từ hôn hắn chứ, muội không biết hiện giờ Ninh Trục lợi hại thế nào sao? Hiện giờ hắn là đệ tử giỏi nhất Bắc Vực, võ giai đã đạt tới địa giai cửu phẩm, chỉ còn cách thiên giai một bước thôi. Toàn bộ giới võ đạo không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn.”
“Muội thấy nữ tử mặc đồ trắng bên cạnh hắn không? Đó là Cốc Phi Tuyết, nữ nhi duy nhất của viện trưởng Bắc Vực, nghe nói ba năm trước vừa gặp Ninh Trục đã nhất kiến chung tình, đến bây giờ vẫn không rời không bỏ. Chính muội có mắt không tròng, để cho người khác chiếm được hời!”