Gió Đông Vạn Dặm

Chương 65

Tỉnh dậy trên bàn làm việc, Phó Thẩm Tây vẫn còn không nhớ nỗi đêm qua mình đã ngủ quên từ lúc nào. Anh nhìn vào chỗ giường trống trơn phía trước, hai mắt cơ hồ nhíu lại.

Tối qua anh giữ Tịnh Thiếu Hy ở lại đây, vậy mà hồ đồ ngủ mất. Ngẫm mà tự trách, Phó Thẩm Tây mệt mỏi vừa tính ngã lưng ra sau thì chăn bông từ trên người rơi xuống.

Phó Thẩm Tây ngẩn ra, giống như người mất hồn trầm ngâm vài phút. Chăn bông này là do chính tay Tịnh Thiếu Hy đắp cho anh?

Nhặt chăn bông lên, Phó Thẩm Tây đem đến giường ngủ, nhìn qua tủ đầu giường thấy hộp bánh nếp đã rỗng tuếch. Đoán chừng lúc đó Tịnh Thiếu Hy đã ăn rất ngon miệng, anh vô thức cười.

Bao nhiêu năm qua, khẩu vị đơn giản mà mộc mạc đó của cô vẫn không hề thay đổi. Người duy nhất cảm thấy món bánh nếp ấy không còn ngon như xưa nữa, có lẽ chỉ có mỗi mình anh mà thôi.

Cả đêm ngủ ở bàn làm việc, người Phó Thẩm Tây bây giờ vừa mỏi vừa cứng. Anh không nghĩ nữa, quay lưng đi vào phòng tắm.

Bên dưới nhà bếp lúc này đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Tịnh Thiếu Hy phụ trách việc mang thức ăn lên bàn, không ngờ lúc cô vừa bê ra lại gặp Phó Thẩm Tây từ trên lầu đi xuống.

Ánh mắt Tịnh Thiếu Hy lướt nhanh qua anh, đặt bữa sáng xuống bàn rồi định quay đi làm việc khác. Nhưng cô vừa đi qua thì đã bị giữ lại.

“Ngồi xuống dùng bữa sáng với tôi đi.”

Nắm chặt cổ tay Tịnh Thiếu Hy, giọng Phó Thẩm Tây trầm thấp.

Mà Tịnh Thiếu Hy vốn không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh, nhất quyết từ chối: “Tôi ăn rồi.”

Lời nói của Tịnh Thiếu Hy ngắn gọn mà cực kỳ lạnh nhạt. Phó Thẩm Tây nhíu mày, nhưng sau cùng vẫn là cố níu cô quay trở lại, còn không đợi cô đồng ý đã kéo cô ngồi luôn vào bàn.

“Tôi đã nói tôi ăn rồi kia mà, anh không nghe thấy sao?”

Tịnh Thiếu Hy căn bản đang cố giữ khoảng cách với Phó Thẩm Tây, nên giọng có chút cáu gắt.

Còn Phó Thẩm Tây thì hoàn toàn ngược lại, từ ánh mắt đến biểu hiện trên mặt đồ vô cùng bình thản. Gắp một ít thức ăn cho vào bát của cô, anh ngắn gọn nói.

“Ăn đi.”

“Tôi không ăn.”

Tịnh Thiếu Hy nói mà không thèm nhìn xem nét mặt Phó Thẩm Tây đang như thế nào. Anh vẫn giữ được kiên nhẫn với cô, không lên tiếng mà trực tiếp đưa một con tôm lên trước miệng cô, ra ý cho cô phải ăn nó.

Tâm trạng Tịnh Thiếu Hy từ đêm đó vốn đã không ổn định, mỗi lần đối mặt với Phó Thẩm Tây làm cô rối càng thêm rối. Cô không nhịn nữa, bực dọc nói.

“Anh có thôi làm mấy trò trẻ con dư thừa này đi có được không Phó Thẩm Tây?”

Tịnh Thiếu Hy vừa đứng lên thì cổ tay lần nữa bị Phó Thẩm Tây kéo lại. Lần này do anh dùng lực khá mạnh ấn cô ngồi xuống ghế, khiến vết thương dưới chân bị va phải cạnh bàn, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Ngay lập tức, Phó Thẩm Tây đã khẩn trương: “Không sao chứ?”

“Bỏ ra!”

Tịnh Thiếu Hy chán ghét muốn gạt tay Phó Thẩm Tây ra, nhưng vô ích, từ đầu đến cuối rõ ràng anh không hề có ý để cô đi. Phó Thẩm Tây không màng Tịnh Thiếu Hy đang phản ứng gay gắt ra sao, anh cúi xuống nâng chân cô lên, tỉ mỉ quan sát.

“Lại chảy máu rồi.”

Giọng Phó Thẩm Tây rất trầm, nghe qua có chút ân hận. Sau đó lớn tiếng nói với Tiểu Hoa đang đứng gần đó: “Lấy hộp dụng cụ y tế đến đây cho tôi.”

“Vâng.”

Tiểu Hoa nhanh chân chạy đi, ít phút sau đã đem thứ Phó Thẩm Tây đang cần đến rồi đặt xuống bàn.

Thấy Phó Thẩm Tây vừa muốn gỡ băng gạc dưới chân mình, Tịnh Thiếu Hy cựa quậy: “Không cần…”

“Ngồi yên!”

Phó Thẩm Tây nghiêm khắc như ra lệnh, cương quyết giữ chặt cổ chân Tịnh Thiếu Hy, để chân cô thoải mái đặt trên đùi mình. Ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh qua mặt cô, sau đó mới bắt đầu tháo băng gạc, động tác cực kỳ nhẹ nhàng khiến Tiểu Hoa đứng cạnh phải thích thú mỉm cười.

Nhìn cách Phó Thẩm Tây chăm sóc Tịnh Thiếu Hy, nói không yêu có ma mới tin!

“Có đau lắm không?”

Phó Thẩm Tây hỏi, biểu hiện nghiêm khắc nhưng lại vô cùng ôn nhu khiến Tịnh Thiếu Hy không dám nhìn thẳng vào anh, cũng không trả lời mà chỉ mím môi quay sang chỗ khác.

Thấy vậy, Phó Thẩm Tây mới thấp giọng như nhắc nhở: “Nếu đau thì nói.”

Cứ như thế, vết thương dưới chân Tịnh Thiếu Hy được Phó Thẩm Tây xử lý cẩn thận từng chút một. Ở góc độ này, hình ảnh của anh trong mắt cô lại trở nên ấm áp lạ kỳ. Tịnh Thiếu Hy thực sự tự trách bản thân đã quá mềm lòng, dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm của Phó Thẩm Tây. Mỗi lần anh dùng cách thức dịu dàng này để đối xử với cô, lại khiến vết thương trong tim như được chữa lành. Phải khó khăn lắm cô mới có thể giữ được lý trí mình, không để nó lún sâu vào anh hơn nữa.

Chừng mười phút sau, vết thương cũng xử lý xong. Đặt chân Tịnh Thiếu Hy xuống, giọng Phó Thẩm Tây vẫn đều đều.

“Dùng xong bữa sáng đi rồi muốn làm gì thì làm.”

Nghe Phó Thẩm Tây nói vậy, Tịnh Thiếu Hy cầm đũa gắp hai con tôm, một miếng thịt bò cùng một ít rau. Ăn nhanh chỗ đó xong, cô mới đứng dậy muốn rời khỏi ghế: “Tôi xong rồi, giờ tôi đi làm việc đây!”

Ngay lập tức, Phó Thẩm Tây giằng mạnh đôi đũa trong tay mình xuống bàn: “Cô đùa với tôi sao?”

Tịnh Thiếu Hy lúc này cũng không nhịn, thẳng thừng đáp trả: “Chẳng phải anh nói ăn xong rồi muốn làm gì thì làm sao? Lời nói của anh trước sau không thống nhất, liệu có phải hơi trẻ con quá rồi không?”

“Ngồi xuống!”

Phó Thẩm Tây đột nhiên kiệm lời đến mức đáng sợ. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tịnh Thiếu Hy không chút dư thừa, tựa hồ mang theo giáo nhọn chĩa thẳng vào người cô.

Thấy Tịnh Thiếu Hy không có phản ứng, giọng Phó Thẩm Tây nặng nề mà khản đặc: “Tôi bảo cô ngồi xuống. Nếu như cô không ngồi, tôi sẽ nhắc cho cô nhớ vài chuyện, để cô đánh giá xem tôi có phải trẻ con như cô đã nói hay không?”

Chỉ một câu này thôi, Tịnh Thiếu Hy đã thừa biết Phó Thẩm Tây đang muốn ám chỉ việc gì. Tay cô hơi run, mí mắt cũng không giữ được chớp chớp vài lần. Nếu Phó Thẩm Tây đem những chuyện tế nhị kia nói ra ở đây, cô sẽ không còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác nữa. Mà con người Phó Thẩm Tây vốn không thích nói đùa, nếu cô không ngồi xuống, anh chắc chắn sẽ làm thật.

Cuối cùng, Tịnh Thiếu Hy cố nhịn, quay về chỗ cũ. Lần này Phó Thẩm Tây tự ý gắp thức ăn cho cô, cả một bát đầy ắp tôm, cua, thịt, cá làm cô hơi dội ngược. Nhiều thế này, cô ăn thế nào hết?

Tịnh Thiếu Hy lén nhìn lên đồng hồ, dù gì cũng chỉ còn hơn mười phút nữa Phó Thẩm Tây cũng đi đến công ty. Thay vì ngoan cố cãi vã, cô đành cố gắng ngồi ở đây, ăn thật chậm cho đến khi anh rời khỏi nhà.

Chỉ là cô không nghĩ Phó Thẩm Tây vẫn không tha cho cô, để ý cô đến từng li từng tí. Thấy cô ăn quá chậm, anh mới hỏi.

“Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị à?”

“Không có.”

Tịnh Thiếu Hy chẳng thèm nhìn qua, lạnh nhạt đáp đúng hai từ.

Sự nhẫn nại của Phó Thẩm Tây hình như đã quay trở lại, anh gắp thêm một chút thịt bò đưa qua cho cô: “Không phải thì ăn nhiều vào.”

Nhìn cái bát bị nhồi nhét đến đầy vun, Tịnh Thiếu Hy khổ sở than thở trong lòng. Rốt cuộc Phó Thẩm Tây đang làm trò quái quỷ gì ở đây, diễn màn kịch này cho ai xem kia chứ!

Đột nhiên, thím Chu ở bên ngoài đi vào, nói: “Ông Phó, có người đến tìm phu nhân.”

“Tìm tôi?”

Tịnh Thiếu Hy vừa ngạc nhiên thốt lên, Phó Thẩm Tây đã lãnh đạm xen vào: “Là ai?”

Thím Chu hình như có chút lo sợ cho Tịnh Thiếu Hy, do dự một lúc mới nói: “Là một người phụ nữ khá lớn tuổi… là quản gia nhà họ Tịnh.”

Thím Chu vừa mới dứt lời, phía Tịnh Thiếu Hy đã vui mừng đứng dậy: “Đinh quản gia!”

Lúc Phó Thẩm Tây còn đang ngồi trầm mặc trước bàn ăn, thì Tịnh Thiếu Hy đã rời khỏi ghế, từng bước khó khăn đi ra ngoài. Đến khi bóng dáng của cô khuất sau cửa vòm phía trước, Phó Thẩm Tây mới thình lình đứng dậy, mang theo biểu hiện tối sầm theo sau chân cô.

Ở ngoài phòng khách, Đinh quản gia đợi mới có mấy phút mà đã sốt cả ruột. Tịnh Thiếu Hy vừa trông thấy bà từ xa đã vui sướиɠ gọi to.

“Đinh quản gia!”

“Tiểu thư!”

Đinh quản gia nhanh chân đi đến gần. Bà thực sự rất nhớ Tịnh Thiếu Hy, vừa gặp lại đã ôm chặt cô vào lòng.

“Gặp được tiểu thư, tôi mừng quá!”

Lúc buông Tịnh Thiếu Hy ra, Đinh quản gia mới để ý cô đứng không vững, liền lo lắng: “Tiểu thư, chân của cô…”

“Không sao đâu.”

Tịnh Thiếu Hy lắc đầu, nụ cười trên môi ngập tràn hạnh phúc: “Bố của con, ông ấy vẫn khỏe chứ?”