Gió Đông Vạn Dặm

Chương 64

Ăn xong một phần bánh nếp, bụng Tịnh Thiếu Hy hình như cũng muốn căng trướng lên vì no. Khi cô quay qua, lại ngạc nhiên thấy Phó Thẩm Tây đã gục mặt trên bàn ngủ từ lúc nào không hay. Tịnh Thiếu Hy vốn cũng không có ý sẽ ở lại căn phòng này, cho nên nhân lúc anh đang ngủ, đứng dậy từ từ rời khỏi giường.

Vết thương dưới chân vẫn còn rất đau, phần nào khiến Tịnh Thiếu Hy di chuyển khá khó khăn. Cô bám vào thành giường, nhích từng bước một về trước. Nhưng cô vô tình nhìn ra cửa sổ, thấy nhánh đỗ quyên bên ngoài bị gió thổi đến cong lên, cô mới khựng lại. Trời về đêm càng lúc càng lạnh, nếu cô cứ thế này mà đi, bỏ mặc Phó Thẩm Tây ngủ gục trên bàn thì sáng hôm sau anh sẽ cảm lạnh mất.

Nghĩ vậy, Tịnh Thiếu Hy có chút không nỡ. Cô cố bám vào bất kỳ chỗ nào có thể, cầm chăn bông trên giường đem đến chỗ Phó Thẩm Tây, cẩn thận đắp lên người anh, sẵn tiện nhìn qua màn hình laptop vẫn còn sáng rực trên bàn rồi lại nhìn xuống một nửa gương mặt đang ngủ say của anh.

Cô biết, cuộc sống của Phó Thẩm Tây ắt hẳn đã rất mệt mỏi, và cô cũng vậy. Nhưng cô vẫn không hiểu, nếu đã mệt mỏi như vậy rồi, hà tất gì anh cứ phải làm ra những việc như thế? Giày vò nhau qua ngày này tháng nó, chuyện đó thú vị lắm sao?

Nhìn Phó Thẩm Tây ở thời điểm hiện tại, thật khác với mọi khi rất nhiều. Tịnh Thiếu Hy ngắm Phó Thẩm Tây rất lâu, đến một lúc sau mới ngậm ngùi thở nhẹ một hơi rồi quay đi. Nhưng cô chợt sững người, hình như có ai đó vừa giữa tay cô lại.

Tịnh Thiếu Hy còn chưa kịp quay đầu, thì giọng của Phó Thẩm Tây đã cất lên, ngắn gọn đúng hai từ.

“Đừng đi…”

m thanh trầm thấp nhưng tựa hồ lại mang theo muôn phần khổ sở, khiến trái tim Tịnh Thiếu Hy run lên. Hơi ấm đang bao quanh cổ tay của cô, nhẹ nhàng mà có lực, giống như xiềng xích quấn lấy tâm trí cô, buộc cô lần nữa phải quay lại.

Phó Thẩm Tây vẫn nằm gục trên bàn, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng bàn tay lại ra sức níu lấy Tịnh Thiếu Hy. Cô nhìn hắn, cảm xúc trong lòng tưởng chừng cuộn thành một cơn bão lớn siết chặt trái tim đã vỡ vụn của cô. Nửa như hàn gắn, nửa như muốn nghiền nát.

Từ đầu đến cuối, Tịnh Thiếu Hy không thể nào đoán được những ý nghĩ và toan tính trong đầu Phó Thẩm Tây. Nhưng tồi tệ hơn, đó là đến cả bản thân cô, cô cũng không hiểu được. Rõ ràng Phó Thẩm Tây tàn nhẫn như vậy, nhưng cô vẫn chưa từng ngừng yêu anh bất kể là một giây một phút nào. Tịnh Thiếu Hy trách Phó Thẩm Tây vô tình một, thì lại trách mình ngu ngốc đến mười. Bởi vì chỉ có một kẻ ngu ngốc quá mức như cô, mới không thể buông bỏ một người đàn ông đã liên tục làm tổn thương đến mình.

Tịnh Thiếu Hy sợ rằng nếu tiếp tục đứng ở đây, cô sẽ không thể làm chủ được cảm xúc của mình nữa. Mặc cho Phó Thẩm Tây ra sức giữ chặt, cô vẫn kiên quyết gỡ tay anh ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong phòng hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng đóng cửa vừa vang lên cách đây vài giây. Phó Thẩm Tây vẫn nằm trên bàn, nhận thức cứ thế kẹt lại trong cơn ác mộng của bản thân. Đến tận khi Tịnh Thiếu Hy đã rời đi được một khoảng thời gian, vậy mà thỉnh thoảng, bàn tay Phó Thẩm Tây lại mơ hồ tìm kiếm thứ gì đó. Giữa trán có đôi lần nhíu chặt lại, nét mặt trong giấc ngủ tràn ngập đau thương.



“Lão gia, ông chưa ngủ sao?”

Đinh quản gia đi tới sau lưng Tịnh Khôn, nhìn lên đồng hồ đã hơn nửa đêm, bà mới lo lắng nói: “Tôi biết lão gia không ngủ được, nhưng cũng nên trở về giường nằm nghỉ đi, ngồi ở đây không tốt đâu!”

Thấy Tịnh Khôn im lặng, Đinh quản gia bèn đến gần vỗ lên cánh tay ông, khẽ gọi: “Lão gia à…”

“Tôi phải làm sao đây Đinh quản gia? Tôi đã tự tay đẩy đứa con gái duy nhất mà tôi đã rất thương yêu chiều chuộng vào bể khổ rồi!”

Giọng Tịnh Khôn run lên, gần như sắp khóc. Đinh quản gia nhìn xuống, đã thấy hai mắt ông ướt nhòe. Bà biết tâm trạng của ông rất tệ kể từ sau cú điện thoại ấy, quả thực bà cũng không biết nên làm gì để giúp ông cảm thấy đỡ hơn. Nỗi hối hận và day dứt này chắc chắn sẽ đeo bám người cha như ông cả đời.

Tịnh Khôn nhìn về bầu trời đêm ở tít đằng xa, trái tim dường như đau đến thắt lại. Mọi chuyện thành ra thế này đều là do ông. Nếu ông không ích kỷ, thì ông sẽ không đẩy Tịnh Thiếu Hy về bên cạnh Phó Thẩm Tây. Rõ ràng ngay từ đầu, ông đã biết mục đích của Phó Thẩm Tây là gì, nhưng ông vẫn cố chấp xem như không thấy, tàn nhẫn hại cả một đời của chính đứa con gái mà ông thương yêu nhất.

Đã nửa năm rồi, ông thậm chí còn chưa được nghe giọng nói của Tịnh Thiếu Hy gọi một tiếng “bố”, ông nhớ con gái, nhớ đến hao gầy cả thể xác lẫn tinh thần rồi. Không có Tịnh Thiếu Hy bên cạnh, thử hỏi ông còn giữ lại cái sản nghiệp này còn có ý nghĩa gì nữa.

Đinh quản gia yên lặng đứng bên cạnh, đột nhiên bà hoảng hốt khi Tịnh Khôn thình lình ngã về trước. Bà đỡ lấy ông, giọng khẩn trương như muốn hét lên.

“Lão gia! Lão gia à!”

Sau đó lại lấy hết sức gọi thật to: “Chị Trần, mau lên đây!”

Ở bên dưới, chị Trần vừa hay giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng gọi thất thanh của Đinh quản gia liền khoác áo chạy nhanh ra ngoài. Lên đến phòng của Tịnh Khôn, chị mới giật mình lao vào.

“Mau, lấy thuốc đến đây!”

Có lẽ chuyện này xảy ra nhiều đến mức, cả hai người phụ nữ này cũng đã quen rồi, cho nên ứng phó khá nhanh nhẹn. Sau vài phút, tình trạng Tịnh Khôn mới ổn định trở lại, Đinh quản gia mới thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Được rồi, phụ tôi đưa lão gia lên giường đi.”

Sau khi kéo chăn đắp lên người Tịnh Khôn, chị Trần mới quay qua: “Đinh quản gia, bà nghĩ có nên báo việc này cho bên đó biết không?”

Lúc này, Đinh quản gia mới mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói đầy bất lực: “Bà không thấy lúc đó tiểu thư chỉ đơn giản gọi về một chút mà đã không được, thì chúng ta lấy cách gì để gọi cho phía Phó gia kia chứ?”

Nghe xong, chị Trần cúi mặt ủ rủ, nhưng đột nhiên Đinh quản gia lại nói: “À, hay là chúng ta trực tiếp đến đó tìm tiểu thư xem sao. Mình trực tiếp đến tận nơi, không có lý nào họ lại không cho chúng ta gặp tiểu thư.”

“Đúng vậy! Chỉ còn cách đến đó mà thôi.”

Nét mặt chị Trần cũng đỡ hơn hẳn, còn Đinh quản gia thì cũng đã xốc lại tinh thần, bà nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến Phó gia một chuyến vậy.”