Trong văn phòng người đến người đi, sao có thể tính là tham gia thi chứ?
Trần Khánh đang định cầu tình với Tôn lão sư nhưng bị Hạ Hiểu Lan ngăn cản:
“Anh cứ trở về đi học đi, tôi ở đây làm bài thi, làm nhanh một chút nói không chừng có thể kịp tới nhà ăn để ăn cơm”
Tôn lão sư nhìn Hạ Hiểu Lan một cái.
Hiện tại là 9 giờ sáng, nhà ăn của huyện Nhất Trung mở lúc 12h trưa tới 13h sẽ đóng cửa.
Chỉ có nhiều nhất là 4 tiếng đồng hồ, Hạ Hiểu Lan có thể làm xong mấy môn?
“Trên đường không thể đi ra ngoài, bài thi đều đặt trên bàn”
Tôn lão sư sợ Hạ Hiểu Lan nhớ kỹ đề sau đó đi ra ngoài hỏi đáp án. Hạ Hiểu Lan không sao cả, xem ra không ăn được cơm trưa rồi, dù cô có lợi hại thế nào, cũng không có khả năng làm xong bài thi của 7 môn trong 4 tiếng đồng hồ chứ.
“Để giữa trưa tôi mang cơm cho cô, sẽ đưa vào từ cửa sổ”
Trần Khánh sợ Hạ Hiểu Lan cự tuyệt, nói xong liền chạy.
“Tôn lão sư, phiền toái ngài rồi”
Tôn lão sư khẳng định sẽ “giám thị” từ đầu đến cuối, hy vọng Trần Khánh có thể nhớ ra mang một phần cơm cho Tôn lão sư. Ngẫm lại chuyện Hạ Hiểu Lan chỉ có bằng sơ trung, Trần Khánh chắc đã rất cố gắng mới có thể khiến huyện Nhất Trung đồng ý cho Hạ Hiểu Lan một cơ hội.
Mà tuổi trẻ Tôn lão sư bị phái tới giám thị Hạ Hiểu Lan, đối phương cảm thấy chỉ là lãng phí thời gian nên tâm tình không vui cũng là bình thường.
Nghe thấy Hạ Hiểu Lan nói, Tôn lão sư cảm thấy thoải mái hơn chút:
“Nếu muốn đi WC thì nói cho tôi, nơi đó có cái cốc sạch, có thể tự mình đổ nước uống”
Hạ Hiểu Lan gật đầu, ngồi xuống ghế.
Bàn làm việc đã được thu dọn sạch sẽ, trừ bỏ 7 bài thi thì không có gì khác. Hạ Hiểu Lan lấy bút máy và mực mà chính mình mang tới ra, trước tiên cầm lấy bài thi tiếng anh.
Thật là quá đơn giản.
Đề đầu tiên là tìm ra từ có âm đọc khác so với các từ còn lại.
“form, word, born, torn”
Hạ Hiểu Lan sắp bị cảm động đến khóc.
Ông trời cho cô trọng sinh về năm 83, khả năng thật sự là muốn để cô làm nhân sinh người thắng.
Hạ Hiểu Lan gạch một cái phía dưới từ “Word”.
Bài thi tiếng anh, Hạ Hiểu Lan làm xong trong 20 phút.
Sau đó cô lấy bài thi toán học.
Trong văn phòng người đến người đi, Hạ Hiểu Lan chăm chú làm bài, cô vẫn luôn múa bút thành văn, lại khiến Tôn lão sư có chút giật mình.
Không phải nói mới tốt nghiệp cấp hai hay sao, có thể làm bài thi của học sinh cấp ba? Vừa lúc Hạ Hiểu Lan muốn đi WC, Tôn lão sư liền đứng lên đi cùng với cô, trước khi đi liền lấy toàn bộ bài của Hạ Hiểu Lan cho vào ngăn kéo khóa lại.
Hạ Hiểu Lan đang làm bài thi ngữ văn, rất nhiều đề học thuộc lòng đơn giản cô đều không biết làm, Tôn lão sư âm thầm lắc đầu, với trình độ này mà còn nghĩ đến huyện Nhất Trung xếp lớp để tham gia kỳ thi đại học sang năm?
Hiện tại báo danh học lớp 10, 3 năm sau có thể thi đậu đại học đều là quang tông diệu tổ.
Tôn lão sư lắc đầu, đi cùng với Hạ Hiểu Lan vào nhà vệ sinh xong, đã không còn bất cứ hi vọng gì với kết quả thi của cô gái này. Đến 12h trưa, Hạ Hiểu Lan làm xong bài thi tiếng anh, toán học và ngữ văn.
Đề toán học cũng không phải đặc biệt đơn giản, cô không có khả năng xem một cái liền biết đáp án, cô đã quên rất nhiều công thức và kiến thức, cần phải nháp rất nhiều mới tính toán được kết quả.
Tuy rằng phần đọc thuộc lòng của ngữ văn cô không biết làm, nhưng Hạ Hiểu Lan vẫn có thể phát huy ở phần lý giải phân tích.
“Tiểu Tôn, không đi ăn cơm à? Nếu không để tôi trông giúp cô?”
Một vị nam lão sư cười ha hả đi vào, rất quan tâm tuổi trẻ Tôn lão sư.
“Triệu lão sư, anh cứ đi ăn cơm đi, một lát nữa tôi sẽ qua”
Hạ Hiểu Lan có thể làm đúng đề hay không là một chuyện, nhưng dựa theo Tôn lão sư quan sát, nữ sinh này vẫn luôn cúi đầu viết, thái độ đáng giá tán thành.
Tôn lão sư chuẩn bị chờ Hạ Hiểu Lan lại viết trong chốc lát, liền mang cô đi nhà ăn ăn cơm. Thời buổi này lão sư đương nhiên cũng không có tiền, nhưng mà mời Hạ Hiểu Lan ăn cái bánh bao ở nhà ăn thì vẫn được.
Bài thi cũng dễ làm, trực tiếp khóa lên, Tôn lão sư tính toán mang chìa khóa đi, cũng coi như vẫn luôn “trông coi” Hạ Hiểu Lan, không cho cô tiếp xúc với người khác, không thể gian lận được.
Triệu lão sư còn muốn khuyên bảo, Tôn lão sư lại là một người có trách nhiệm.
Hai người giằng co, Hạ Hiểu Lan đang chuẩn bị nói cái gì đó, Trần Khánh đứng ở chỗ cửa sổ kêu:
“Tôn lão sư. A, Chào Triệu lão sư!”
Hắn mua cơm cho Hạ Hiểu Lan. Mọi người đều nói Trần Khánh có gia giáo tốt, hắn có EQ cao hơn chút so với các nam sinh cùng tuổi, còn nhớ rõ mang một phần cơm cho Tôn lão sư.
Hạ Hiểu Lan còn phải làm bài thi, sợ làm bẩn bài thi nên Trần Khánh mang tới bánh bao không có nước canh.
“Tôn lão sư vất vả, em cũng mang tới cho ngài một phần”
Tôn lão sư kiên quyết muốn đưa phiếu cơm cho Trần Khánh, Triệu lão sư cướp nói:
“Tiểu Tôn cứ ăn đi, tôi đã nghe nói chuyện Trần Khánh đề cử sinh viên cấp hai xếp lớp vào trường, trường học giao chuyện này cho cô, khiến cô cũng phải bỏ ra nhiều công sức? Ăn 2 cái bánh bao của Trần Khánh cũng không sao!”
Tôn lão sư không nghe, đưa phiếu cơm cho Trần Khánh, mới bằng lòng nhận lấy bánh bao.
“Hạ đồng học, lại đây ăn bánh bao rồi tiếp tục làm bài”
Nghe thấy Tôn lão sư nói, Hạ Hiểu Lan mới dừng bút. Vừa rồi cô vẫn ngồi đưa lưng về phía cửa văn phòng, bây giờ quay đầu lại mới lộ ra khuôn mặt, Triệu lão sư liền sợ ngây người.
Hắn chưa thấy qua nữ hài nào xinh đẹp như vậy.
Triệu lão sư cao không thành thấp không phải, công tác mấy năm liền nhìn trúng lão sư Tiểu Tôn mới tới. Tiểu Tôn lão sư có làn da trắng, khuôn mặt tròn nhỏ, đôi mắt hình trăng non, cười rộ lên rất có lực tương tác, dù xụ mặt xuống cũng không dọa người.
Triệu lão sư ỷ vào Tôn lão sư tuổi trẻ da mặt mỏng, từ khi Tôn lão sư được phân phối đến huyện Nhất Trung, hắn liền quấn lấy cô, nhưng khi đặt Tiểu Tôn lão sư cùng với Hạ Hiểu Lan ở một chỗ, thật là không thể so.
Triệu lão sư hô hấp dồn dập.
Hạ Hiểu Lan buông bài thi, chạy tới rửa tay, ánh mắt của Triệu lão sư liền gắt gao dán vào người cô.
Tiểu Tôn lão sư ho nhẹ hai tiếng, Triệu lão sư mới lấy lại tinh thần, cũng không mời Tiểu Tôn lão sư đi ăn cơm nữa, có chút hoảng loạn đi ra văn phòng.
Hạ Hiểu Lan ăn bánh bao xong lại tiếp tục trở về làm bài thi, Trần Khánh sợ ảnh hưởng tới việc thi cử của cô nên cũng không dám ở lại văn phòng quá lâu.
Hắn thấy Hạ Hiểu Lan rất bình tĩnh, lần thi này hình như cũng không khiến cô có quá nhiều áp lực. Chẳng lẽ là đề rất đơn giản sao?
Trần Khánh mang theo nghi hoặc đi ra ngoài văn phòng.
Hạ Hiểu Lan làm xong hết các bài thi thì đã là 14h30, cô giao cả đề và bài làm của mình cho Tôn lão sư.
“Tôn lão sư, khi nào em có thể biết được thành tích?”
Tôn lão sư nghĩ, chỉ riêng bài thi ngữ văn của cô để nhiều chỗ trống như vậy, có thể thông qua lần thi này mới có quỷ, ngữ văn là môn mà các học sinh dễ phát huy nhất.
Nhưng mà thái độ làm bài của Hạ Hiểu Lan rất tốt, cũng không làm ra hành vi gian lận gì, Tôn lão sư cũng không chán ghét cô.
“Em lưu lại địa chỉ trong nhà, không phải Trần Khánh quen biết em hả? Nếu thông qua thì tôi sẽ nhắn cho Trần Khánh”
Nếu không thì phải làm sao?
Thôn Thất Tỉnh năm 83, ngay cả nhà thôn trưởng cũng không có điện thoại bàn.
Hạ Hiểu Lan gật đầu, “Làm phiền lão sư rồi, hẹn gặp lại Tôn lão sư”
Cô muốn nói một tiếng với Trần Khánh, lớp của Trần Khánh đang tổ chức thí nghiệm, Hạ Hiểu Lan đứng từ xa vẫy tay với Trần Khánh, liền về nhà.
Dù sao khi cô thông qua cuộc thi của huyện Nhất Trung, sẽ có rất nhiều cơ hội cảm ơn Trần Khánh.