Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 47: Thi Vào Huyện Nhất Trung

Những chuyện dư lại đều không để Hạ Hiểu Lan phải nhọc lòng, khi lấy bã đậu về nhà sẽ do Lưu Phân mang đi các thôn xung quanh bán.

Hai việc ly hôn và Hạ Hiểu Lan muốn tiếp tục đi học đã khiến Lưu Phân nhanh chóng trưởng thành. Lưu Phân bán hàng không có miệng lưỡi sắc bén như Hạ Hiểu Lan, nhưng giá bã đậu đã được định sẵn, cô cũng không cần lo lắng tìm người mua, nhà nào nuôi lợn cũng cần mua bã đậu.

Công việc đưa lươn của Hạ Hiểu Lan càng đơn giản.

Đồng chí Chu Phóng của tiệm cơm Hoàng Hà thật sự là một người tốt, Hạ Hiểu Lan chỉ nói một câu là muốn tìm thêm người tiêu thụ, Chu Phóng liền nói có thể hỗ trợ.

Hắn đã giúp Hạ Hiểu Lan liên hệ với hai tiệm cơm khác, tuy cấp bậc không bằng tiệm cơm Hoàng Hà nhưng cũng khá nổi danh ở Thương Đô.

Nhà khách Thị ủy đặt 20 cân, tiệm cơm Hoàng Hà đặt 50 cân, hai nhà còn lại mỗi nhà đặt 20 cân.

Mỗi cách một ngày, Hạ Hiểu Lan cần đưa vào trong thành 110 cân lươn.

Mỗi cân có thể kiếm 4 mao tiền, 110 cân là có thể kiếm được 45 khối. Bã đậu thì cô có thể chở 300 cân, một chuyến có thể kiếm được khoảng 18 khối. Sau đó cô lại tặng người bảo vệ 2 bao thuốc, quả nhiên bã đậu được giảm xuống 2 phân tiền một cân. Mà người ta cũng không quản quá nghiêm, chỉ cần đưa tiền của 300 cân, trong một lần cô có thể chở bao nhiêu thì chở.

Hạ Hiểu Lan không có đủ thể lực, bằng không thì đã lấy 400 cân rồi. Có thể lấy nhiều thêm 50 cân không cần tiền vốn, cô có thể kiếm thêm 4 khối. Trên thực tế, mỗi chuyến vận chuyển bã đậu đều kiếm được 20 khối. Hai ngày liền kiếm được 65 khối, lợi nhuận một tháng của Hạ Hiểu Lan khoảng hơn 900, cô sẽ dành ra mấy chục khối để giữ gìn quan hệ, vậy thì còn 900 khối.

Bên xưởng ép dầu, cô tùy thời đều có thể đổi cậu hoặc là người khác tới chạy, bảo vệ cửa sẽ chỉ nhận chiếc xe đạp này của cô, chỉ cần nói một tiếng là được.

Mấy cửa hàng thu lươn thì phải giải thích thật tốt, quan hệ còn chưa tốt đến mức có thể tùy tiện thay đổi người.

Ví dụ như đồng chí Chu Phóng của tiệm cơm Hoàng Hà, mỗi lần Hạ Hiểu Lan đưa hàng tới đối phương đều rất nhiệt tình. Tình cảm của Hạ Hiểu Lan có chút chậm chạp, nhưng cô không phải người ngốc, không hiểu được cảm xúc của người khác.

Chu Phóng nói chuyện vẫn quy củ, nhưng mà trong mấy lần gặp Hạ Hiểu Lan, mỗi lần đều mặc một bộ quần áo khác nhau, kiểu tóc cũng thay đổi. Lần thứ ba còn cố ý làm bộ vô tình lộ ra chiếc đồng hồ mới trên tay và đôi giày bóng loáng dưới chân.

Nam nhân theo đuổi con gái, đương nhiên phải triển lãm ưu điểm của chính mình.

Đồng chí Chu Phóng hiển nhiên cho rằng ưu thế của hắn là có điều kiện gia đình tốt đẹp. Đúng là người này cũng không ngốc, Hạ Hiểu Lan cực khổ bán lươn, khẳng định là điều kiện kinh tế không tốt, Chu Phóng coi như đã tính toán cả rồi mới bày ra ưu thế kia.

Đáng tiếc mị lực mà hắn cố tình bày ra coi như làm cho người mù xem, toàn bộ đầu óc của Hạ Hiểu Lan đều là các công thức ký hiệu, căn bản không thể cảm nhận được tâm ý của Chu Phóng.

Cô cũng từng làm người bán hàng, sao có thể ghét bỏ người đàn ông làm công việc mua sắm. Nhưng nếu như cô muốn tìm đối tượng làm nghề mua sắm ở thập niên 80 thì cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn có thể mua đồng hồ mới và có thể đi giày da.

Mà chỉ có thể là do người kia, là người đàn ông mà cô thích.

Vì kiếm tiền, Hạ Hiểu Lan còn không thể chọc phá tâm tư của đồng chí Chu Phóng.

Lúc trước cô có nói những cô gái bán hàng xinh đẹp là bình hoa, hiện tại đã có thể hiểu được, tất cả đều là vì sinh hoạt, đều mẹ nó không dễ dàng!

“Hiểu Lan, ngày kia cô tới sớm một chút, bạn của tôi có tặng hai vé xem phim, tôi tưởng……”

“Thực xin lỗi, ngày kia tôi sẽ bảo cậu tôi đưa hàng tới, tôi có chút việc bận”

Chu Phóng còn định mời Hạ Hiểu Lan đi xem điện ảnh nhưng bị chặn ngang, Chu đồng chí còn chưa kịp mất mát, liền chú ý tới trọng điểm trong lời nói của Hạ Hiểu Lan.

“Cậu của cô tới đưa hàng hả?”

Vậy cũng được, cậu cũng là một vị trưởng bối thân cận. Có thể biểu hiện tốt trước mặt cậu của Hiểu Lan, từ đó tiến thêm một bước tiếp cận Hiểu Lan? Tuy rằng mới gặp Hạ Hiểu Lan bốn lần, nhưng Chu Phóng rất vừa ý cô.

Hạ Hiểu Lan rất xinh đẹp, dù có gặp bao nhiêu lần thì ve đẹp tinh xảo kia cũng khiến Chu Phóng miệng khô lưỡi khô. Ánh mắt của cô luôn là sóng nước lóng lánh, vòng eo mỏng manh, trước ngực đầy đặn. Một cái cực phẩm vưu vật như vậy, cố tình nói chuyện làm việc lại rất đứng đắn.

Cô không hề làm nũng, là do tiếng nói bẩm sinh đã như vậy.

Nếu cô cố tình làm nũng, Chu Phóng nói không chừng có thể đầu óc nóng lên, xúc động mỗi ngày đặt 100 cân lươn, chỉ vì có thể gặp Hạ Hiểu Lan.

Nhưng mà loại hào phóng và đứng đắn kia, khiến Chu Phóng tuy rằng giống như một con khổng tước muốn hấp dẫn sự chú ý của Hạ Hiểu Lan, nhưng nói chuyện với cô không hề tùy tiện chút nào.

“Đúng vậy, cậu của tôi tới đưa, không phiền toái đi?”

Chu Phóng nào dám nói phiền toái.

Hạ Hiểu Lan cười tạm biệt hắn, linh hồn nhỏ bé của Chu Phóng cũng sắp bay đi theo Hạ Hiểu Lan.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Hạ Hiểu Lan đã lái xe đi mất rồi. Chu Phóng có chút ảo não:

“Quên hỏi xem cô ấy bận cái gì rồi”

Có khi lại giúp được gì đó thì sao, không ân cần một chút, sao có thể biểu hiện ra bản lĩnh của Chu Phóng hắn chứ?!

……

Hạ Hiểu Lan bỏ ra thời gian một tuần, xem qua hết sách giáo khoa cấp ba.

Cô tạm thời không ôn tập ngữ văn và chính trị, tiếng anh không cần ôn tập, chủ yếu sẽ ôn toán học, vật lý, hóa học và sinh học.

Khi xem sách giáo khoa, cô cho rằng mình đã quên hết kiến thức, vậy mà còn có thể nhớ rõ một bộ phận, ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Ví dụ như bài thi toán năm 84 kia, cô đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi. Mà ký ức vẫn còn giấu ở trong đầu, chỉ chờ cơ hội mở ra, liền chậm rãi có thể nhớ lại hơn một nửa.

Kiến thức các môn cũng như vậy, cô bỏ ra thời gian để ôn tập, luôn có thể củng cố kiến thức cũ và học thêm kiến thức mới, nhặt lại kiến thức đời trước.

Hạ Hiểu Lan có định liệu trước, Trần Khánh lại rất lo lắng. Hạ Hiểu Lan cảm thấy chính mình là “ôn tập”, còn với Trần Khánh thì Hạ Hiểu Lan là lần đầu “học tập”.

Kiến thức cấp ba khác với kiến thức cấp hai. Thành tích cấp hai của Hạ Hiểu Lan cũng không quá tốt. Không có lão sư giảng giải, Trần Khánh lo lắng cô xem không hiểu sách giáo khoa cấp ba. Sau đó sẽ trực tiếp từ bỏ việc tới huyện Nhất Trung để thi.

Chờ tới thứ hai, Hạ Hiểu Lan đạp xe tới cửa trường, Trần Khánh mới yên tâm!

Vết sẹo trên trán Hạ Hiểu Lan đã chỉ còn chút dấu vết hơi nhạt, cô tự cắt tóc mái cho mình để che nó đi.

“Hiểu Lan, cô tới rồi”

Trần Khánh làm chứng cho Hạ Hiểu Lan, bác bảo vệ mới đồng ý cho Hạ Hiểu Lan vào trường.

Hạ Hiểu Lan không để người trong nhà đi cùng cô tới thi, Lưu Phân kiên trì bảo cô thay quần áo mới, do Lưu Dũng đến huyện thành mua vải, Lý Phượng Mai mượn máy may nhà người khác để làm. Kiểu dáng quần áo không mới lạ. Nhưng Hạ Hiểu Lan có thể hiểu được tâm lí muốn cô mặc quần áo mới tới trường để không bị các bạn học khinh thường của người thân.

Đời trước sẽ không có người lo lắng cho cô như vậy.

Hôm nay, Hạ Hiểu Lan là tin tưởng tràn đầy, chẳng sợ khi Trần Khánh dẫn cô tới trước mặt của lão sư huyện Nhất Trung, cô cũng không luống cuống.

Nữ lão sư trẻ tuổi không coi trọng lần thi này lắm, chỉ một cái bàn làm việc trong văn phòng nói:

“Bài thi đặt ở đó, bắt đầu làm bài đi”