Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 39: Ăn Mừng Việc Ly Hôn

Hạ Hiểu Lan không phải người tôn sùng sự cường thế, nhưng cô cũng từng làm lãnh đạo, biết có đôi khi phải cường thế.

“Cảm ơn ông Trần”

Sau khi trọng sinh, cô đã gặp không ít cặn bã, nhưng cũng gặp được khá nhiều người tốt. Chú Vương góa vợ trông chuồng bò ở thôn Đại Hà, Chu Thành cùng Khang Vĩ đã cứu cô, Hồ Trụ Lương chủ quán mì lươn, còn có Trần thôn trưởng ra mặt thay cho hai mẹ con cô lúc này.

Những người này không thân không thích với cô, không có bổn phận phải giúp cô giống cậu Lưu Dũng, nhưng người ta vẫn vươn tay ra giúp, Hạ Hiểu Lan yên lặng nhớ kỹ những ân tình này.

Trần Vượng Đạt liếc nhìn Hạ Hiểu Lan một cái nói:

“Cháu là một đức bé ngoan, về sau cố gắng sống thật tốt với mẹ của mình”

Từ khi Hạ Hiểu Lan bắt đầu làm buôn bán, Trần Vượng Đạt đã quan sát cô. Hạ Hiểu Lan không hề tùy tiện như lời đồn, có thể chịu khổ, làm buôn bán cũng có chừng mực.

“Chú Đạt”

Lưu Phân rất muốn khóc, cô cầm chứng từ trong tay, chính mình từ đây sẽ không còn liên quan tới nhà họ Hạ?

Lưu Phân cũng không thể nói rõ cảm giác của mình hiện tại.

Cô gả cho Hạ Đại Quân năm 16 tuổi, thời gian ở nhà họ Hạ còn dài hơn ở nhà họ Lưu. Lúc đầu, tình cảm của hai vợ chồng cũng cũng không tệ lắm, sau đó cũng không biết vì sao lại đi tới bước đường này. Cô vất vả một chút cũng không sao, lại không thể nhìn con gái Hạ Hiểu Lan tiếp tục chịu bắt nạt. Chị dâu Lý Phượng Mai nói đúng, người nhà họ Hạ chính là thông qua cô, mới có thể bắt chẹt Hạ Hiểu Lan.

Vậy thì ly hôn, cô không còn quan hệ với nhà họ Hạ nữa, bọn họ không bao giờ có thể bắt nạt Hiểu Lan.

Trương Thúy biết dù có nói gì nữa cũng không thể thay đổi chuyện này, Vương Kim Quế cũng trợn mắt há hốc mồm, cứ như vậy mà ly hôn? Lưu Phân lấy gan từ đâu, một người phụ nữ đã sắp 40 tuổi rồi, không thể sinh được con trai, lại còn vừa đen vừa gầy, rời đi Hạ Đại Quân, Lưu Phân còn có thể gả cho ai!

Nhưng mà ngẫm lại, Lưu Phân không trở về Hạ gia, Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không quay lại, Vương Kim Quế là người vui mừng duy nhất trong ba người.

Người của thôn Thất Tỉnh giống như đề phòng cướp, giám sát bọn họ rời đi thôn Thất Tỉnh.

Hạ Đại Quân xé nát chứng từ trong tay, vứt xuống mương ở ven đường.

Ngay cả Trương Thúy cũng biết, chứng từ viết thành 3 phần, xé một phần này cũng không có tác dụng:

“Đại Quân, chú đừng vội, chờ em dâu hết giận, hai người còn có thể tiếp tục sống với nhau……”

Lời này của Trương Thúy rất khô cằn, liền chính cô ta cũng không tin.

Hạ Đại Quân không nói lời nào, Vương Kim Quế nghĩ, Lưu Phân đã quyết tâm như vậy. Còn nói muốn đưa chứng từ ly hôn tới cục dân chính ở trong huyện, hai vợ chồng nhà ai cãi nhau có thể làm lớn như này.

Chắc chắn Lưu Dũng đã phát tài.

Lưu Phân có người anh trai kia chống lưng, mới có tự tin để ly hôn.

Vương Kim Quế rất đố kỵ, “Trở về biết ăn nói với mẹ thế nào?”

……

Người thôn Thất Tỉnh đã cưỡng chế bắt ba người Hạ Đại Quân rời khỏi.

Lưu Dũng muốn mời mấy thôn dân đánh Hạ Đại Quân đi uống rượu, còn phải cảm ơn thôn trưởng Trần Vượng Đạt thật tốt. Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy hôm nay là ngày mẹ cô tạm biệt với quá khứ, là lúc bắt đầu của cuộc sống mới, dù chuyện làm buôn bán cũng cần xếp sau.

“Cậu, để cháu đi mua đồ ăn!”

Lưu Dũng giữ chặt cô “ Cháu muốn làm gì thì đi làm đi, buổi tối mới mời khách, mời khách sao phải cần đến cháu lo liệu? Hôm nay cậu rất vui, cháu cứ chờ buổi tối ăn cơm là được”

Lưu Dũng mời khách, sao có thể để cháu ngoại gái bỏ tiền?

Đừng nói hiện tại Hạ Hiểu Lan đang khó khăn, dù cho cô có tiền, thì bữa cơm này cũng chỉ có thể do Lưu Dũng mời.

Lý Phượng Mai cũng không có ý kiến.

Hai vợ chồng đuổi Hạ Hiểu Lan ra cửa, Lưu Phân ở nhà cũng không biết có thể làm gì, còn chưa hoàn hồn lại từ việc ly hôn. Hạ Hiểu Lan dứt khoát dẫn theo mẹ đi mua lươn. Chờ Hạ Hiểu Lan mang theo Lưu Phân đi rồi, Lý Phượng Mai mới mở ra cái rương ở đầu giường mình, Lưu Dũng theo vào tới:

“Chỗ em còn có bao nhiêu tiền?”

Số tiền Lưu Dũng kiếm được đã giao phần lớn cho Lý Phượng Mai, nửa năm nay hắn đi ra ngoài 3 lần, tổng cộng đưa tiền cho vợ hai lần, chắc có khoảng bảy tám trăm khối. Hơn nữa Lưu Dũng mua một chiếc xe đạp mới, nửa năm nay hắn cũng mang về nhà được khoảng 1.000 khối.

Lý Phượng Mai không cần đếm cũng đã có thể nói cho Lưu Dũng:

“Còn thừa 690 khối”

Nửa năm qua, Lý Phượng Mai mới tiêu mất hơn một trăm khối, bao gồm cả tiền xem bệnh cho Đào Đào, những chi phí củi gạo mắm muối, mua phân hóa học gì đó đều tính ở bên trong.

Lưu Dũng nhíu mày, hắn không ghét bỏ Lý Phượng Mai dùng nhiều tiền, mà là cảm thấy chính mình kiếm được quá ít tiền.

“Trương Nhị Lại bị bắt, hôm nay lại đuổi người nhà họ Hạ đi rồi, mấy ngày nữa anh sẽ ra cửa. Em đừng tiết kiệm tiền, chỗ nào cần tiêu thì tiêu. Ăn mặc không cần quá chú ý nhưng thức ăn không thể quá tiết kiệm. Hiểu Lan nói không sai, thường xuyên hầm canh xương cho Đào Đào uống, tương lai có thể phát triển cao một chút”

“Đều nghe anh. Đêm nay chắc sẽ mời ba bàn đúng không? Anh nói xem mời khách dựa theo tiêu chuẩn gì?”

“Một bàn dù sao cũng cần làm 4-5 món ăn mặn, cái khác thì em cứ xem rồi làm, anh vào trong huyện mua chút rượu, em muốn mua bao nhiêu thịt?”

Lý Phượng Mai nhanh chóng tính toán, chỉ cần chịu tốn dầu, cá trích cùng cá chạch cũng là có thể ăn, trong nhà còn nuôi không ít, ai nói đây không phải món ăn mặn? Hiện tại đi trong huyện cũng không mua được thịt ngon, ngày đó Hiểu Lan làm sườn xào chua ngọt có hương vị không tồi, không được, không được, xương sườn thêm chút khoai tây, thịt kho tàu là có thể bưng lên bàn:

“Mua ba cân thịt, hai cân xương sườn, nếu có gan heo thì cũng mua một chút còn không thì thôi”

Lưu Dũng vào trong huyện khẳng định sẽ mua rượu và thuốc lá, mời khách ăn cơm phải như vậy, còn phải mua chút đường và đồ ăn vặt. Lý Phượng Mai đưa cho Lưu Dũng 50 khối, từng này tiền khẳng định đủ mời ba bàn người ăn.

Lưu Dũng mượn xe đạp trong thôn để đi vào huyện An Khánh.

……

Bên kia, bụng đói kêu vang ba người Hạ gia lại đi trở về thôn Đại Hà.

Lúc đi tin tưởng tràn đầy, khi trở về lại ủ rũ cụp đuôi. Trở về phải đi qua thôn Thạch Sơn, đi ngang qua nơi này Hạ Đại Quân hận không thể cúi gằm mặt để đi, trong lời đồn thì Trương Nhị Lại, cái người lăn đống cỏ với Hạ Hiểu Lan chính là người của thôn này.

Hạ Đại Quân cảm thấy mất mặt.

Ai sẽ không cảm thấy xấu hổ chứ.

Muốn cúi gằm mặt đi qua thôn Thạch Sơn, Hạ Đại Quân bỗng nhiên lại nghĩ tới Hạ Hiểu Lan trầm khuôn mặt nói cô với Trương Nhị Lại tuyệt đối không có quan hệ, lại hỏi sao người cha như hắn không đi tìm Trương Nhị Lại tính sổ. Hạ Đại Quân chần chờ dừng lại bước chân:

“Chị dân cả, ai là người đầu tiên nói Hiểu Lan và Trương Nhị Lại có quan hệ không chính đáng?”

Ánh mắt Trương Thúy chợt lóe, “Loại chuyện này làm sao tìm được ngọn nguồn, trong thôn có người thấy, liền nói ra ngoài. Có người đi hỏi Trương Nhị Lại, hắn cũng thừa nhận, muốn thật không có gì, sao Trương Nhị Lại có thể thừa nhận?”

Vương Kim Quế cũng đứng về phía Trương Thúy “Chú hai, tôi thấy chính là do Hiểu Lan quá cứng đầu, làm sai cũng không dám thừa nhận”

Đều đem chiếc giày rách quăng ra ngoài, ngàn vạn đừng quay trở về.

Vương Kim Quế cùng Trương Thúy hát đệm, dẫm Hạ Hiểu Lan xuống bùn lầy, nói như đinh đóng cột, cuối cùng Trương Thúy không thể không nhắc tới Hạ Tử Dục:

“Hiểu Lan cùng Trương Nhị Lại ở trên đường lôi lôi kéo kéo, Tử Dục cũng thấy, nhưng mà Tử Dục không hề nói ra ngoài”

Lời đồn đãi thật sự là sau khi Hạ Tử Dục cùng Vương Kiến Hoa rời nhà đi học mới lan truyền ra. Hạ Đại Quân không hề hoài nghi cháu gái.

Hạ Hiểu Lan không muốn nhận cha ruột, Hạ Đại Quân cũng rất thất vọng với đứa con gái này. Làm loạn quan hệ nam nữ khiến nhà họ Hạ mất mặt, còn trợn mắt nói dối.

Ba người đều muốn nhanh chóng rời đi thôn Thạch Sơn, cố tình lại bị người gọi lại.

Đều là thôn lân cận, đương nhiên là có quen biết nhau.

Người này vẻ mặt tò mò, “Đại Quân, anh đã biết tin Trương Nhị Lại bị bắt chưa? Bị nghiêm đánh dạo phố, tôi thấy lần này hắn không thoát được!”

Trương Nhị Lại bị bắt?

Trong đầu Trương Thúy bỗng nhiên vụt ra một suy nghĩ lớn mật, làm loạn quan hệ nam nữ chỉ bắt nam mà không bắt nữ à? Nếu Hạ Hiểu Lan cũng bị nhốt mấy năm, vậy thì chắc chắn không thể xoay người nữa. Trương Thúy cũng không rảnh lo làm bộ làm tịch, bắt lấy tay người này:

“Trương Nhị Lại có khai ra cháu gái tôi không, công an có thể tới bắt con bé hay không?”