Nhà họ Hạ có mười mấy người, người nhiều, đất nhiều nhưng lại thiếu sức lao động.
Ba anh em nhà họ Hạ làm việc cả ngày đêm để sửa xong đê đi về nhà, chờ đợi bọn họ chính là ngày mùa, ở giữa không có thời gian nghỉ ngơi, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được.
Lại còn mất đi con trâu ăn ít làm nhiều như Lưu Phân, nên vụ mùa vừa rồi cả Trương Thúy và Vương Kim Quế cũng phải ra đồng làm việc. Bà Hạ và Hạ Hồng Hà ở nhà nấu cơm và trông trẻ con, cả nhà mệt giống như chó chết mới chở được thóc về kho, ai cũng cảm thấy vụ mùa năm nay thật vất vả.
Hạ Tử Dục đã mang hết tiền tiết kiệm trong nhà đi, số tiền mà ba anh em nhà họ Hạ sửa đê kiếm được cũng đã gửi cho Hạ Tử Dục.
Hiện tại quỹ chung của nhà họ Hạ đã không còn đồng nào, không có tiền mua thức ăn mặn để cải thiện bữa ăn, khiến mọi người cũng không có sức mà làm việc.
Thật vất vả phơi thóc xong, nhà họ Hạ cuối cùng cũng có thể tụ tập lại mở họp, thảo luận chuyện của hai mẹ con Hạ Hiểu Lan.
“Đại Quân, con nghĩ thế nào, hai mẹ con Lưu Phân chạy về Lưu gia lâu như vậy, ngày mùa cũng không trở lại, không coi chính mình là người nhà họ Hạ, cuộc sống như này còn tiếp tục được không?” Bà Hạ rất buồn rầu nói.
Bà Hạ cũng là người có tâm cơ, trước mặt những người khác nhau thì bà cũng có các khuôn mặt không giống nhau.
Ở trước mặt cháu gái bảo bối Hạ Tử Dục, bà ta là bà nội hiền từ hào phóng. Đương nhiên, bà Hạ cũng không phải yêu thương Hạ Tử Dục ngay từ đầu, bà ta cũng có quan niệm trọng nam khinh nữ, yêu thương ba đứa cháu trai nhất.
Nhưng Hạ Tử Dục học xong cấp hai lại đột nhiên thông suốt, mỗi câu nói hay việc làm đều hợp ý bà Hạ, lại còn giỏi đọc sách, dần dần cán cân trong lòng bà Hạ càng ngày cành lệch, chờ đến khi Hạ Tử Dục thi đậu đại học, thì vị trí của cô ta trong lòng bà Hạ đã vượt qua cả ba đứa cháu trai.
Ở trước mặt con dâu thứ hai không sinh được con trai và Hạ Hiểu Lan, bà ta là một bà già khắc nghiệt.
Không áp bức người yếu đuối như Lưu Phân thì sao có thể tỏ rõ được quyền uy nói một không hai trong nhà họ Hạ của bà ta?
Ở trước mặt các con trai, đặc biệt là trước mặt đứa con thứ hai có sức lực lớn lại không khôn khéo, bà Hạ chính là một người mẹ hiểu lí lẽ.
Bà ta không phải đóa bạch liên hoa, nhưng tất cả những chuyện khắc nghiệt bà ta làm, đều có thể nói là vì tốt cho Hạ Đại Quân, vì tốt cho toàn bộ nhà họ Hạ.
Bà Hạ có một tấm lòng từ mẫu, lo lắng Hạ Đại Quân không có con trai lo chuyện hậu sự, lo lắng Hạ Hiểu Lan tính tình tiểu thư lại đanh đá sẽ không lấy được chồng. Cho nên bảo với Hạ Đại Quân phải đối xử tốt với người có tiền đồ như Hạ Tử Dục, để người không sinh được con trai như Lưu Phân làm việc nhiều một chút, hai vợ chồng cống hiến cho nhà họ Hạ nhiều một chút. Sau này cháu trai, cháu gái trưởng thành rồi sẽ nhớ ơn của hai vợ chồng. ít nhất hình tượng của bà Hạ trong lòng Hạ Đại Quân chính là như vậy.
Hắn không phải không biết Lưu Phân phải chịu ủy khuất.
Nhưng chính bản thân Hạ Đại Quân đều thói quen với chuyện đó nên cũng cảm thấy Lưu Phân phải nhẫn nhịn.
Hắn cũng cảm thấy lần này người nhà không cho Hiểu Lan đi bệnh viện là hơi quá đáng. Nhưng trong nhà thật sự không có tiền. Nha đầu chết tiệt kia cũng quá ngoan cố, thấy thứ tốt liền muốn cướp, tự sa ngã hủy hoại thanh danh của chính mình, người trong nhà chỉ nói có hai câu cũng không được à?
Tử Dục đã rất rộng lượng rồi, Hiểu Lan cũng nên có thái độ xin lỗi.
Đây là ý tưởng của Hạ Đại Quân, nhưng ngày đó Hạ Hiểu Lan lấy kéo chống vào cổ cũng muốn rời đi Hạ gia, Lưu Phân cũng lần đầu tiên hung dữ đâm hắn, Hạ Đại Quân không khỏi hoài nghi, có phải hắn đã làm sai rồi?
Công việc ngày mùa khiến Hạ Đại Quân cạn kiệt sức lực, trong hội nghị gia đình hôm nay hắn cũng không có lời gì để nói. Bà Hạ còn hỏi hắn có thể sống tiếp cuộc sống như vậy không, Hạ Đại Quân cảm thấy da mặt của mình bị người ta dẫm dưới chân.
Hắn không có con trai, bị mọi người cười nhạo là tuyệt hậu.
Chẳng lẽ ở nhà đến chuyện của vợ và con cũng không làm chủ được?!
“Con sẽ bảo hai mẹ con Hiểu Lan về xin lỗi mẹ”
Lần họp gia đình này, những đứa cháu nhà họ Hạ đều không được tham gia, Hạ Hồng Hà đang chốn ngoài cửa sổ nghe lén, chú hai còn muốn đón hai mẹ con Hạ Hiểu Lan trở về, Hạ Hồng Hà tức giận đến ngực đau. Hạ Hiểu Lan dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy, cái loại không đứng đắn, xách dép cho chị cả cũng không xứng, trở lại nhà họ Hạ còn ảnh hưởng tới chuyện kết hôn của cô ta. Hạ Hồng Hà không chịu thừa nhận, ngoài miệng thì nói Hạ Hiểu Lan có diện mạo không đứng đắn, kỳ thật là ghen ghét.
Lời nói của Hạ Đại Quân khiến người nhà họ Hạ đều trầm mặc.
Bọn họ đều nghe ra được, ý của Hạ Đại Quân là muốn tiếp tục sống như vậy, tạm thời không có tính toán đổi vợ.
Vương Kim Quế có chút vội vàng, cô ta không có ý kiến với chuyện đón Lưu Phân trở về nhưng không thể để Hạ Hiểu Lan trở về làm hỏng thanh danh của con gái cô ta. Cô ta đang muốn phát biểu ý kiến, chồng cô ta là Hạ Hồng Binh liền trừng mắt với cô ta một cái.
Trương Thúy nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hạ Trường Chinh, Hạ Trường Chinh ra vẻ anh trai gật đầu nói:
“Người một nhà sẽ có lúc va chạm, để Hiểu Lan trở về xin lỗi bà nội, chúng ta vẫn là người một nhà. Nha đầu này quá không biết nặng nhẹ, chưa nói đến thanh danh ở bên ngoài, nhưng nó lại khiến bà nội bị tức đến ngất xỉu là không được”
Hạ Đại Quân trông mong nhìn mẹ ruột mình, bà Hạ hừ một cái thật mạnh:
“Nó không cần phải xin lỗi bà già này, làm ra chuyện xấu hổ kia, người nó cần phải xin lỗi nhất chính là Tử Dục. Tử Dục không so đo với nó là do Tử Dục rộng lượng!”
Lời này rất có lý.
Nếu Tử Dục và Vương Kiến Hoa đã công khai quan hệ, sau khi hai người tốt nghiệp đại học chắc chắn sẽ kết hôn.
Người một nhà đánh gãy xương cốt còn dính gân, chẳng lẽ Hiểu Lan thật sự định không lui tới với chị họ và anh rể?
Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn tranh giành thắng thua với Tử Dục, đã làm sai chuyện còn ngoan cố không nhận sai. Sao người trong nhà có thể thích nó?
Hạ Đại Quân biết mẹ mình như vậy là đã mềm lòng, hắn lập tức yên lòng, sảng khoái đáp ứng:
“Ngày mai con sẽ đi đón hai mẹ con Hiểu Lan, để nó viết thư xin lỗi Tử Dục, một lá thư không được thì viết hai lá thư, đến lúc nào Tử Dục tha thứ nó thì thôi!”
Trương Thúy biết, lúc này tới phiên mình lên sân khấu. Cô ta không thích nói to như Vương Kim Quế, Hạ Đại Quân vẫn luôn rất kính trọng người đại tẩu này.
“Tử Dục cũng không trách Hiểu Lan, nhưng mà cái tính kia của Hiểu Lan. Để nó ở tại Lưu gia cũng sợ sẽ gây họa cho Lưu gia, vẫn là đón về nhà, nó còn nhỏ, dạy dỗ cho tốt thì chắc chắn có thể hiểu chuyện hơn”
Trương Thúy muốn làm người tốt, Vương Kim Quế rất bất mãn: “Có nó ở nhà, ai dám tới cửa làm mai cho Hồng Hà nữa? Hay là chị dâu cả muốn để Tử Dục giới thiệu cho Hồng Hà một người sinh viên?!”
Nói đến nửa câu sau, ánh mắt Vương Kim Quế lập loè, rất là chờ mong!
Trương Thúy nheo mắt, giới thiệu cho Hạ Hồng Hà một người sinh viên? Thời buổi này sinh viên không đáng giá tiền sao, Hạ Hồng Hà là người có dung mạo không xuất sắc nhất trong số con gái nhà họ Hạ, cấp hai cũng chưa học xong, lại có hộ khẩu nông thôn, người sinh viên nào mắt mù mới có thể đồng ý lấy Hạ Hồng Hà.
“Được rồi, đừng nói lung tung nữa, Đại Quân muốn sống tiếp với Lưu Phân, vậy thì ngày mai liền đi tới Lưu gia đón người đi!”
Lưu Dũng khó đối phó, bà Hạ có ý định để Hạ Đại Quân đi nếm mùi thất bại, Hạ Trường Chinh lại rất không biết điều, “Ngày mai con đi cùng với Đại Quân.”
Trương Thúy thấy mẹ chồng lộ ra biểu tình không tán thành, vội bổ sung một câu: “Vẫn là để con đi cùng với Đại Quân, đàn ông nói chuyện cứng rắn, dễ làm hỏng chuyện”
Hạ Đại Quân cảm kích nhìn chị dâu cả.
Vương Kim Quế đảo tròng mắt, “Vậy con cũng đi cùng, con với chị dâu cả hợp lực, dù phải khiêng cũng sẽ khiêng chị dâu hai về nhà họ Hạ!”