Người nhà họ Hạ bắt nạt Lưu Phân, mặc kệ Hạ Hiểu Lan chết sống, chính là bởi vì không có người làm chủ cho các cô. Lúc trước Lưu Dũng cũng có quan tâm 2 mẹ con, nhưng do Lưu Dũng cũng nghèo đến không xu dính túi nên cũng không dám nói quá cứng rắn.
Bây giời hắn dám chống lưng cho 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan mạnh mẽ như thế này, cũng là bởi vì có tự tin.
Bà Hạ không nói gì, Hạ Đại Quân sắp trở về rồi.
Chờ Hạ Đại Quân trở về, Lưu Phân chính mình liền sẽ ngoan ngoãn xin tha, còn Hạ Hiểu Lan thích đi đâu thì đi, dù sao cũng là cái cái rày rách bại hoại nề nếp gia đình. Nếu Lưu Phân không quay trở về cũng được, 1 nữ nhân không thể sinh được con trai, vừa lúc tìm cho Hạ Đại Quân một người vợ mới.
Hạ gia không giàu có nhưng không phải Hạ gia ra 1 con kim phượng hoàng sao, còn lo không ai gả cho Hạ Đại Quân chắc?
Bà Hạ tính toán trong lòng, cũng mặc kệ Hạ Hiểu Lan lấy đi những bộ quần áo rách nát kia, xem ba người rời đi, trong miệng còn lải nhải:
“Ra khỏi cửa nhà họ Hạ, lại muốn trở về liền khó khăn!”
Cái tên sát thần Lưu Dũng đi rồi, những người khác của Hạ gia mới dám ra tới.
“Mẹ, ngài thật sự để bọn chúng đi như vậy hả?”
Thím ba vẫn muốn gọi Lưu Phân quay trở về làm việc.
Bà Hạ đắc ý dào dạt nói ra ý nghĩ của chính mình, thím ba Vương Kim Quế tự nhiên muốn vuốt mông ngựa.
“Vậy thì cần phải chọn một chị dâu mới có khả năng!”
Thím cả Trương Thúy không vui, con gái bà ta thi đậu đại học là dựa vào bản lĩnh của nó, sao phải quản chuyện lấy vợ của Hạ Đại Quân?
Trương Thúy nói vài câu đã dời đi đề tài:
“Cũng không biết bọn Tử Dục đã tới trường học chưa, đứa nhỏ này cũng không nói gửi điện báo về”
“Điện báo quý, Tử Dục đây là vì tiết kiệm tiền, vẫn là trong nhà nghèo, bằng không có thể đưa cho nó thêm 1 chút tiền để đi học!”
Nếp nhăn trên trán bà Hạ có thể kẹp chết ruồi bọ.
Vương Kim Quế âm thầm bĩu môi, mang cả gia sản của Hạ gia trên người rồi, còn không đủ tiền gửi điện báo chắc?
Bà Hạ nghĩ Hạ Tử Dục ở kinh thành học đại học phải chịu ủy khuất, trong lòng liền cảm thấy không dễ chịu, cuối cùng quyết định:
“Ba anh em họ đi sửa đê, tiền công kiếm được sẽ sớm gửi cho Tử Dục!”
Trương Thúy tự nhiên muốn chối từ vài câu, bà Hạ càng muốn cho, Trương Thúy chỉ có thể miễn cưỡng thay con gái nhận lấy tâm ý của bà nội.
Đây thật đúng là cùng họ khác số mà, Hạ Hiểu Lan đυ.ng vào cây cột liền bệnh viện đều không được đi. Tiền của Hạ gia lại cho Hạ Tử Dục tùy tiện chi tiêu.
Người nhà họ Hạ không đau lòng Hạ Hiểu Lan nhưng cô cũng có người đau lòng.
Ít nhất Lưu Dũng liền rất đau lòng:
“Sao chỗ này có thể ở được, Hiểu Lan, đáng lẽ tối qua cháu phải mang mẹ tới tìm cậu chứ”
Hạ gia quá nhẫn tâm, nếu không phải đã bức Hiểu Lan tới đường cùng thì Hiểu Lan mới có thể dọn tới căn nhà này để ở chứ?
Lưu Dũng cắn răng, sự chán ghét người nhà họ Hạ đã dâng lên đến đỉnh điểm.
“Mau đi thu dọn đồ vật rồi đi về nhà với cậu!”
Lưu Phân chần chờ nói:
“Khi Đại Quân trở lại thì phải làm sao?”
Lưu Dũng thật là hận sắt không thành thép.
“Nếu em muốn giữ gìn Hạ Đại Quân, anh trai không có ý kiến, dù sao hắn cũng là chồng em! Nhưng hắn trừ bỏ là chồng em, còn là bố của Hiểu Lan, hắn có làm tròn trách nhiệm của một người cha không? Liền anh đều đã nghe nói chuyện của Hiểu Lan, Hạ Đại Quân là bị điếc nên không nghe thấy đúng không?”
Lưu Dũng tức giận đến nỗi đi qua đi lại.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu với cậu của mình, ý bảo Lưu Dũng đừng nói nữa.
Lưu Phân đã là nhiều năm suy nghĩ theo quán tính, có thể đi theo Hạ Hiểu Lan dọn ra ngoài ở đã rất là kiên cường rồi.
“Cậu à, cháu muốn làm chút việc làm ăn nhỏ, ngài xem được không?”
Hạ Hiểu Lan vừa thu thập đồ vật vừa nói kế hoạch buôn bán trứng gà của mình cho Lưu Dũng nghe.
Cô thật sự cảm thấy cậu là một người khá minh bạch lý lẽ, cách nói chuyện và làm việc đều đặc biệt rộng rãi, không phải loại người ngu muội cổ hủ.
Lưu Dũng nghe xong cũng không có lập tức phát biểu ý kiến, mà móc từ trong túi ra 1 bao thuốc, châm 1 điếu thuốc.
Hút xong nửa điếu thuốc, Lưu Dũng mới nói:
“Cậu nói thật, cháu muốn kiếm tiền là 1 chuyện tốt, là hiểu chuyện. Nhưng việc làm ăn này, không thích hợp.”
Hạ Hiểu Lan không ngắt lời Lưu Dũng, đời trước cô có thể bò đến vị trí quản lý cấp cao, trừ bỏ có nỗ lực, còn có cả chuyện cô không tự cho là thông minh.
Đúng là thập niên 80 rất lạc hậu, nhưng trong niên đại này lại khẳng định có người thông minh.
Hạ Hiểu Lan nếu là coi tất cả mọi người thành tên ngốc, chỉ sợ cô sẽ sớm tẽ ngã 1 cái thật đau.
“Cậu cứ nói, cháu xin chăm chú lắng nghe.”
Thấy tính tình Hạ Hiểu Lan đã tiến bộ, Lưu Dũng nhếch môi cười:
“Nếu cậu nói không đúng thì cháu cũng đừng tức giận, cậu chỉ nói kiến nghị của mình thôi. Việc làm ăn này lợi nhuận ít mà cũng rất mệt mỏi, nói không chừng còn sẽ rước lấy thị phi, chúng ta đổi sang một công việc làm ăn thoải mái hơn được không?”
Nông dân vào thành bán vài quả trứng gà thì chỉ cần dùng rổ xách theo là được.
Nhưng nếu muốn chở 100 quả trứng gà vào thành, vận chuyển rất là phiền toái, mà thu mua trứng gà cũng là 1 chuyện phiền toái.
Trứng gà vừa dễ vỡ còn không để được lâu, trứng gà bán không hết sẽ xử lí thế nào?
Huống chi khuôn mặt của Hạ Hiểu Lan rất gây chú ý, Lưu Dũng không yên tâm làm cô đi khắp nơi thu mua trứng gà. Công việc này thức khuya dậy sớm, kiếm chút tiền vất vả, thích hợp với đàn ông, chứ không thích hợp với 1 cô gái trẻ như Hạ Hiểu Lan, đặc biệt là 1 cô gái đặc biệt xinh đẹp.
Hạ Hiểu Lan đều đã suy xét tới những chuyện cậu vừa nói.
Từ lúc ban đầu vui sướиɠ, cô cũng dần ý thức được gương mặt này rất dễ gây ra chuyện.
Nhà nghèo nhiều tuyệt sắc, nhưng nhà nghèo lại nuôi không nổi tuyệt sắc.
Nếu đặt ở trong xã hội cũ thì, nhà nghèo sẽ dân tuyệt sắc cho quý nhân. Gả vào nhà cao cửa rộng, dù đi ra ngoài có gây chú ý cũng sẽ không bị mơ ước.
Lưu Dũng nói đều là lời nói thật, Hạ Hiểu Lan cười khổ:
“Cháu có ít tiền vốn, chỉ có thể trước dựa vào việc bán trứng gà này để nuôi sống 2 mẹ con, cháu đưa mẹ từ nhà họ Hạ ra ngoài, không phải để làm mẹ phải lo lắng hãi hùng hay đói bụng. Con gái do người khác sinh là kim phượng hoàng, mà con gái do mẹ cháu sinh lại là con quỷ đòi nợ? Sớm muộn gì cháu sẽ để mẹ được sống những ngày tháng thoải mái. Cậu à, trước kia là cháu quá không hiểu chuyện, khiến cho các ngươi thương tâm!”
Một đại nam nhân như Lưu Dũng đều cảm thấy mũi lên men, Lưu Phân khẳng định là không chịu được.
Vừa khóc vừa giải thích:
“Ai nói con là quỷ đòi nợ? Mẹ sống như thế nào không quan trọng, quan trọng là con sống tốt là được!”
Ba người chỉ kém ôm nhau khóc rống, Hạ Hiểu Lan đang nhân cơ hội bày tỏ suy nghĩ của mình, làm những người thân cận với cô đều biết cô muốn “thay đổi triệt để” một lần nữa làm người.
Lưu Dũng thấy cháu ngoại gái đi lên chính đạo, cũng không tiếp tục ngăn đón nữa:
“Nếu cháu đã muốn làm công việc này, ít nhất cũng cần mấy chục khối tiền vốn, cháu có bao nhiêu rồi, thiếu thì cậu sẽ cho thêm!”
Hạ Hiểu Lan còn thiếu bao nhiêu?
Trong túi cô chỉ có 6 đồng tiền.
Hạ tổng lộ ra chút quẫn bách hiếm thấy.