Trong trí nhớ của Hạ Hiểu Lan, cậu của nguyên chủ là Lưu Dũng còn yêu thương cô hơn cả người bố Hạ Đại Quân kia.
Hai nữ nhân bị Hạ gia bắt nạt, rốt cuộc có người đứng ra làm chủ cho 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan, chịu ảnh hưởng của chút tình cảm còn xót lại của nguyên chủ, Hạ Hiểu Lan lập tức cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
“Cậu, cháu ở chỗ này!”
Lưu Dũng đang cãi nhau với bà Hạ, định vọt đi vào đập Hạ gia. Nghe được một thanh âm mềm mại, xoay đầu lại nhìn, đúng cháu ngoại gái đáng thương của hắn.
Hắn ném bà Hạ ra, bước nhanh tiến lên:
“Hiểu Lan, cháu cùng mẹ cháu chạy đi đâu vậy?”
Lưu Dũng là một người thợ xây, khi nào việc nhà nông rảnh rỗi sẽ giúp người khác xây nhà, ngày hôm qua trở về từ huyện bên cạnh mới biết được chuyện của Hạ Hiểu Lan.
Hôm nay liền vội vàng chạy tới thôn Đại Hà, còn mua đường trắng ở Cung Tiêu Xã, mì sợi, nhằm mục đích tăng mặt mũi cho 2 mẹ con. Hạ gia nhận quà rồi mới nói cho Lưu Dũng là 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan đã dọn đi phòng cũ ở bãi sông ở rồi.
Lưu Dũng lại đi phòng cũ tìm người, những vẫn không thấy ai.
Lưu Dũng nghi ngờ người nhà họ Hạ đã làm gì hai mẹ con rồi, nên đã làm loạn ở Hạ gia nửa ngày trời, bắt bà Hạ phải giao 2 mẹ con ra đây.
Người nông thôn chỉ ăn hai bữa cơm, buổi sáng 9, 10h một bữa cơm, buổi chiều 3, 4h lại ăn một bữa.
Hạ gia còn định chờ ăn cơm trưa xong sẽ đuổi người, hai người cãi nhau từ trong phòng ra bên ngoài phòng, nên mới có một màn vừa rồi.
Hạ Hiểu Lan nghe xong, vội trấn an cậu của mình:
“Đúng là hiện tại cháu và mẹ đang ở chỗ phòng cũ. Bởi vì đi vội vàng, mà bà nội chỉ cho 20 cân khoai lang đỏ, không cho nồi chén gì, quần áo cùng chăn cũng đã quên để chúng cháu mang đi. Cháu và mẹ đang nói với nhau sẽ quay về lấy đồ vật, liền gặp gỡ cậu.”
Lưu Dũng thấy cháu ngoại gái sống sờ sờ đứng ở trước mặt, cuối cùng mới yên lòng. Hạ Hiểu Lan trên đầu quấn lấy băng gạc đã đổi thành 1 khối băng gạc nhỏ dán sát vào miệng vết thương, nhìn qua cũng không dọa người như hôm qua nữa.
Lưu Dũng lại bắt đầu tức giận nói:
“Hạ Đại Quân lại để cho người nhà bắt nạt 2 mẹ con cháu như vậy à?”
Cái gì mà dọn đến phòng cũ, cái phòng đó đến con chó còn ghét bỏ, sao người có thể ở, 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan rõ ràng là bị đuổi ra khỏi nhà mà!
Sắc mặt bà Hạ khó coi muốn chết.
Lúc bà nhìn thấy mẹ con Hạ Hiểu Lan xuất hiện, còn tưởng rằng các cô ở nhà cũ cả đêm, thấy không thể ở nổi nữa nên muốn về nhà xin tha.
Hừ, dù cho Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, bà cũng sẽ không đồng ý chúng nó quay về.
Nào biết Hạ Hiểu Lan lại nói trở về lấy đồ vật, đều đã bị đuổi ra ngoài, còn định lấy cái gì?
Nhưng Lưu Dũng vẫn ở chỗ này đó.
Lưu Dũng khác Lưu Phân, nói đập Hạ gia, vậy thì sẽ thật sự dám đập.
Biểu tình của bà Hạ vặn vẹo:
“Cậu Hiểu Lan, ngươi cũng nghe rồi đấy, đây là tự 2 mẹ con nó muốn dọn đi ra ngoài? Một bà già như tôi không quản được ai, chờ Đại Quân trở về để tự nó xử lí!”
Người xem náo nhiệt rất nhiều, đều nói giúp cho bà Hạ.
Lưu Phân lung lay sắp đổ, cả người đều co rúm thành một đoàn.
Lưu Dũng cảm thấy không thể trông chờ gì vào em gái, còn không bằng hỏi cháu ngoại gái.
“Đây là chuyện nhà chúng tôi, mọi người mau trở về làm việc đi”
Lưu Dũng đuổi mấy bà tám đi, Hạ Hiểu Lan rất thích phong cách làm việc của Lưu Dũng, lại có tình cảm tàn dư của nguyên chủ, trong lòng cũng cảm thấy rất thân cận với người cậu là Lưu Dũng này.
“Cậu, chờ bố cháu trở về, nói không chừng muốn đánh chết cháu, ngài nói xem phải làm gì bây giờ?”
Lưu Dũng trừng mắt lên nói: “Hắn dám!”
Đến vợ con cũng không bảo vệ được, Lưu Dũng rất chướng mắt Hạ Đại Quân.
Nhưng mà trước kia Lưu Phân một lòng giữ gìn người nhà họ Hạ, Lưu Dũng là hận sắt không thành thép.
Liền nói chuyện này, đến hắn đều nghe được lời đồn đãi, Hạ Đại Quân lại thật sự không nghe thấy gì sao? Mấy anh em Hạ gia, cánh tay mỗi người đều thô như đùi con gái, nếu họ đứng ra chống lưng cho Hạ Hiểu Lan thì thách ai còn dám nói bậy?
Tùy ý để lời đồn đãi truyền khắp nơi, làm thanh danh của Hạ Hiểu Lan bị hỏng, sao có thể không khiến Hiểu Lan tức giận đến muốn đi tự tử?
Nghĩ như vậy, ở tại Hạ gia thật đúng là tự tìm đường chết.
Lưu Dũng đẩy bà Hạ đang đứng ở cửa ra nói:
“Đi, dọn quần áo của 2 mẹ con đi, hôm nay để cậu làm chủ cho các cháu. Đừng về cái phòng rách kia làm gì, cùng cậu về nhà đi!”
Dọn đến phòng cũ của nhà họ hạ, cùng về nhà mẹ đẻ là hai việc khác nhau.
Đôi chân Lưu Phân nhũn ra vô lực, Hạ Hiểu Lan lại rất vui sướиɠ.
Cô không nghĩ sẽ ở lâu tại nhà của cậu nhưng cô có thể đi nơi đó làm buôn bán, thôn Đại Hà Thôn chắc sẽ không chịu bán trứng gà cho cô đâu.
Lưu Phân không dám nhúc nhích, Lưu Dũng bảo Hạ Hiểu Lan cứ đi thu dọn đồ vật đi.
Giọng thím ba chanh chua vang lên:
“Cậu của Hiểu Lan à, làm việc phải chừa chút đường sống, chẳng nhẽ ngươi muốn chia rẽ người nhà họ? Chả nhẽ ngươi còn có thể nuôi 2 mẹ con Hiểu Lan cả đời?”
Hạ Hiểu Lan có thể cút đi, dù sao cũng chả làm được cái tích sự gì. Nhưng Lưu Phân lại là con trâu già trong nhà, Lưu Phân chỉ không ở nhà một ngày, liền đến phiên thím ba phải làm công việc của Lưu Phân, thật là không thể chịu nổi.
Lưu Phân càng run lợi hại hơn.
Cô cũng biết, lần này Lưu Dũng nói nghiêm túc. Trong đầu cô lộn xộn, lúc thì cảm thấy nếu làm theo lời anh trai thì sẽ tan cửa nát nhà. Lúc thì nghĩ, người cậu như Lưu Dũng đã quay về làm chủ cho Hiểu Lan, tại sao người bố như Hạ Đại Quân lại còn không có trở về.
Thật sự không có oán sao? Là có oán! Chỉ là cô yếu đuối lâu rồi, có oán hận cũng không dám nói ra.
Hạ Hiểu Lan cười lạnh hai tiếng nói:
“Thím ba, cậu không thể nuôi cháu cả đời, vậy thím có nuôi được không? Mau bảo Hồng Hà nhà thím cởi quẩn áo trả cho cháu, cháu muốn lấy lại.”
Thím ba tức khắc im lặng.
Hiện tại, nhà họ Hạ không có đàn ông, cả nhà thêm lên cũng không đánh lại Lưu Dũng. Hạ Hiểu Lan vọt vào phòng của chính mình, đôi giày dưới giường không phải của cô.
Bây giờ mới qua 1 buổi tối, Hạ Hồng Hà liền gấp không chờ nổi dọn vào rồi.
Cái rương gỗ đặt ở đầu giường là toàn bộ tài sản của nguyên chủ, có khóa lại bằng 1 chiếc khóa lớn, chìa khóa treo ở trên cổ Hạ Hiểu Lan, không nghĩ tới còn có cơ hội mang đi nó.
Hạ Hiểu Lan cố sức ôm cái rương ra ngoài.
Lưu Phân không dám đi dọn đồ vật của mình, sự sợ hãi bà Hạ đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô.
Lưu Dũng không phải họ Hạ, nếu hắn đi vào trong phòng cướp đoạt sẽ làm thay đổi tính chất của sự việc.
Nhưng Hạ Hiểu Lan dám đi, mặc kệ bà Hạ mặt đen như đáy nồi, cô lại chạy đi lấy quần áo của Lưu Phân, cũng chỉ có vài món quần áo, đều là rách tung toé, Lưu Dũng nhìn mà mày nhíu chặt lại.
“Cậu à, chúng cháu còn có chút đồ đặt ở phòng cũ.”
Lưu Dũng vung tay lên:
“Mang hết đi, hôm nay cậu đi xe đạp tới đây.”
Chiếc xe đạp mới tinh vẫn đặt ở ven tường kia kìa, một chiếc xe đạp như vậy chắc phải tốn hơn 200 khối. Lưu Dũng là thợ xây chính, 1 ngày chỉ có thể lấy 2 khối tiền công, Hạ Hiểu Lan nghĩ, chả nhẽ cậu của cô đây là phát tài?