- Không sao, không khám thì không khám. Nhưng cảm thấy khó chịu thì nói anh nhé?
Minh Huy luôn dịu dàng với cô, người con gái anh yêu thương anh chẳng muốn làm cô đau lòng hay suy nghĩ nhiều
Con gái rất hay suy nghĩ mà toàn là suy nghĩ nhưng điều xa vời, những chuyện không có lại suy diễn nó ra. Vì thế mà anh tránh xa những cô gái khác, chỉ mong cô không hiểu lầm tình cảm của anh dành cho cô
Anh ôm Lam Diệp vào lòng mà vỗ về.
Cô gái nhỏ của anh, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương em, sủng em.
Chuyện Nghiêm Hân vào viện Minh Huy chưa có thời gian nói với cô, thì đã phải đi khám bệnh cho bệnh nhân mới
Thôi thì để sau nói cũng chẳng sao, Lam Diệp còn mệt để cô ấy nghĩ ngơi vậy
Đến tận mấy ngày sao, chuyện vui gì không đến mà toàn chuyện gì đâu không
Đang yên lành sống qua ngày thế mà lại có người đến làm loạn
Ba của Mương Duyên đến phòng khám của Lam Diệp kiếm cô gây chuyện
- Cô có phải là bác sĩ Mạc không? Cô xem cô gây ra hậu quả gì? Nhà tôi chỉ có một đứa con này mà giờ nó nói nó vô sinh vì cuộc phẫu thuật viêm tụy cấp của cô.
Ba Mương Duyên sau khi thấy kết quả ghi không thể có con của con gái mình ông đã nổi trận lôi đình mà tìm hiểu nguyên nhân
Mương Duyên quyết định phá thai, cũng may là cô không bị sao, quay trở về khi kết quả bác sĩ báo với cô là cô sẽ không thể sinh con tiếp được
Vì đó là lần cuối cùng cô có thể mang thai do da bụng cô không thể chịu nổi sức ép của nhiều cuộc phẫu thuật
Ông tìm thấy được hồ sơ bệnh cũ của Mương Duyên và thấy được bác sĩ chịu trách nhiệm là Mạc Lam Diệp chính là con gái của ông bạn mình. Ông liền tìm đến bệnh viện mà chất vấn Lam Diệp
- Con là bác sĩ Mạc, nhưng việc con gái bác vô sinh không phải do con
Chẳng lẽ con bé Mương Thanh đó nó đi phá thai hay sao?
Vô sinh? Cô không có liên quan đến việc đó.
Do phẫu thuật 3 lần trước đó nên mới vậy nhưng con bé đó có thể mang thai, chỉ là do con bé đó chơi đùa không chịu phòng tránh để mình mang thai giờ thì đổ lỗi cho cô. Cô có lỗi gì kìa chứ
- Chẳng phải cuộc phẫu thuật viêm tụy cấp là do cô đứng ra phụ trách hay sao? Do cô là người yếu kém không có tài năng nên mới khiến con gái tôi phẫu thuật lại đến 3 lần. Da bụng mỏng không thể sinh con
Ba của Mương Duyên như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Diệp nhưng cô vẫn ngồi ghế đối diện với ông vẫn giữ thái độ tôn trọng nhất định không hề có một xúc cảm nào, cô biết bây giờ mình có làm gì cũng vô dụng
Ông ta là người trọng danh dự, nếu ông ta thật sự biết Mương Duyên ăn chơi rồi phá thai ông ta sẽ làm gì cô bé?
Tội bây giờ đổ vào đầu cô
Mai Vân đứng sau lưng Lam Diệp vỗ vai cô
Mai Vân cũng có mặt trong cuộc phẫu thuật đó, cô biết là do Lam Diệp sơ suất nhưng cô nhóc kia vô sinh chẳng liên quan Lam Diệp
Ông ta đến bệnh viện làm ầm ĩ thế này thì biết phải làm sao
- Bác trai, bệnh viêm tuỵ cấp không thể xảy ra ở cơ thể của một cô gái được, nhưng con gái bác lại bệnh một loại bệnh phản lại khoa học của ngành y học của chúng cháu. Chẳng phải bác cũng đã kí đơn chấp nhận phẫu thuật, chuyện như thế xảy ra bác lại đến bệnh viện đổ lỗi cho bác sĩ chúng cháu.
Mai Vân bực tức lên tiếng, con nhóc Mương Duyên gì đó ăn chơi trác tán sao không về nhà mà mắng mỏ nó, lại đến đây chửi nhau với bác sĩ, rồi chửi xong con của ông có đẻ được không đồ lăng loàn đó bị vô sinh như vậy là do trời phạt cô ả
Mai Vân muốn vả vào mặt gia đình cho ngộ ra
Con gái mình ăn chơi giờ đi đổi lỗi bác sĩ. Hờ
- Mai Vân...cậu im lặng đi
Lam Diệp nhéo eo Mai Vân
Ba của Mương Duyên nghe Mai Vân nói còn tức hơn lúc nãy
Ông đập mạnh xuống bàn làm việc của Lam Diệp
- Tôi sẽ kiện các người, bác sĩ các người thông đồng hại con gái tôi. Bản thân không có tài năng còn đi làm bác sĩ hại con gái tôi vô sinh. Tôi sẽ cho các người vào tù cải tạo đức tính
Tức giận bỏ ra ngoài, ba Mương Duyên còn đi nói khắp bệnh viện là Lam Diệp hại con ổng vô sinh, sau này đừng ai khám bệnh chỗ cô ta nếu không thì hậu quả sẽ chẳng khác gì con gái của ông
Thế là cả cái bệnh viện đều đem chuyện của Lam Diệp ra bàn tán
Mai Vân tức đến điên người. Cái gì mà kiện? Cái gì mà ngồi tù?
- Chẳng phải con gái ông ta gặp Trương Tuấn hay sao? Anh ấy nói đã thành công phẫu thuật rồi mà
Mai Vân nhìn Lam Diệp
- Ừ, tớ nghe anh ấy nói rồi. Giờ chắc con bé không thể sinh được nữa đấy
Dây dây thái dương, cô xoay vòng ghế dựa. Thật mệt mỏi
Lam Diệp nghĩ đến việc một người con gái không còn khả năng làm mẹ thì lòng lại quặn lên một cách đau đớn. Thế mà Mương Duyên không cần đứa trẻ đến phẫu thuật bắt ra.
- Cậu cứ kể ông ta kiện cậu. Chúng ta lấy bằng chứng con ông ta đi phá bỏ đứa con là được
- Con bé đó mang thai ngoài tử ©υиɠ. Nếu tớ không lầm, thì một là mẹ mất hai là con mất. Cô bé đó phá bỏ đứa bé là sự lựa chọn đúng rồi
Lam Diệp đứng lên đến gần cửa sổ nhìn chăm chăm ra ngoài
Mương Duyên cũng chính là có nỗi khổ mà thôi
- Nếu ông ta kiện, thì bất lợi cho chúng ta lắm. Cậu nghĩ xem phó viện trưởng mấy ngày nay lại khó khăn với cậu. Con người đó nhìn cậu như muốn đuổi cổ cậu vậy, giờ đây cũng có cái cớ để bà ta đuổi cậu đấy
Mai Vân bỏ tay vào túi áo blouse chân vắt lên bàn ăn miếng bánh. Thành tâm nhắc nhở Lam Diệp
- Tớ không làm gì Lã Quỳnh cả. Ngày nào cũng dồn cho tớ cả đống việc. Như kiểu không cho tớ có thời gian rãnh
Lam Diệp lắc đầu nhìn
Từ lúc Lã Quỳnh lên chức phó viện trưởng cô ta chẳng bao giờ thích cô. Cứ đấu khẩu với cô, công việc thì tới tấp
Có lần cô phát hiện ánh mắt cô ta nhìn Minh Huy rất lạ, đến hỏi anh thì anh cũng chỉ búng trán cô mà phán em rãnh nghĩ chuyện này sao không đi làm việc đi cô cũng dần quên đi
Giờ Mai Vân nhắc cô mới nhớ đến.
Chẳng lẽ Lã Quỳnh có ý với Minh Huy? Cơ mà cô ta cũng chẳng phải 34 rồi hay sao?
Quá già để bắt đầu một cuộc tình đấ
Ninh Phương Nguyên đẩy cửa bước vào, cậu cũng vừa nghe chuyện của Mương Duyên, chạy nhanh đến tìm Lam Diệp
Phương Nguyên cũng có biết chuyện của Mương Duyên, Lam Diệp là bác sĩ mổ chính
Có lần Lam Diệp nhờ anh dẫn Mương Duyên đi gặp Trương Tuấn đấy, giờ Lam Diệp lại là người mang tội
- Chị, không sao chứ?
- Lam Diệp không phải yếu đuối như cậu đâu nhóc
Mai Vân đưa ánh nhìn sang Phương Nguyên cười như không cười, cậu nhóc trẻ người non dạ Lam Diệp là ai kia chứ, chút chuyện nhỏ này có thể thoái vị bà hoàng khoa Gan - Tuỵ - Mật
- Chị không sao. Em đến tìm chị có chi không?
- Phó viện trưởng kêu chị lên phòng gặp riêng, nghe nói có trưởng khoa nữa
Ninh Phương Nguyên ngồi xuống ghế sofa mặt lắm la lắm lét, cậu sợ Lam Diệp có chuyện gì, lỡ bị đuổi ra khỏi bệnh viện chắc cậu cũng đi theo luôn mất
- Đã có gì đâu mà bà ta kêu Lam Diệp gặp? Có giỏi thì mở cuộc họp khoa đi, mắc gì ngồi nói chuyện riêng
Mai Vân tức giận, đúng chất cố ý gây sự
Không hợp với Lam Diệp nên đợi đúng thời cơ thì đuổi cổ Lam Diệp chứ gì
- Tớ không sao, đi đây
Lam Diệp quay đầu bước ra khỏi cửa phòng, cô biết được dã tâm của Lã Quỳnh
Phó viện trưởng không thích cô, hôm nay cô làm sai cô ta thế nào cũng chớp lấy cơ hội tốt. Lại lên ăn chửi chứ chẳng gì
Tên Giang Minh Huy đó chắc cũng biết chuyện rồi, Phương Nguyên cũng có nhắc là có hắn ta, lần này ba mặt một lời được rồi
Phương Nguyên và Mai Vân nhìn Lam Diệp đi ra khỏi phòng mà không khỏi lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Bác sĩ mà bị kiện thì thế nào cũng có kỉ luật
Nhưng Mạc Lam Diệp có nhiều thành tích tốt đố bà già đó dám đuổi cổ cô
Lam Diệp gõ cửa phòng Lã Quỳnh rồi bước vào
Đập vào mắt cô là Giang Minh Huy đang đứng đối diện với bàn làm việc của Lã Quỳnh, còn cô ta thì ngồi nhưng trên mặt còn nụ cười chưa tắt.
Hờ
Giang Minh Huy tôi mà xong vụ này tôi xử tội anh
Minh Huy nhìn thấy Lam Diệp bước vào, liền nhếch môi cười
Cô gái của anh như con mèo nhỏ, chẳng sợ gì cả cũng không sợ thất nghiệp hay sao mà mặt nghênh nghênh lên mà đi tới chỗ phó viện trưởng mà chẳng thèm nhìn anh một cái nào nữa mới ghét cơ chứ, coi anh là không khí à?
Về nhà biết tay anh.
- Phó viện trưởng có việc gì tìm tôi?
Lam Diệp nhẹ nhàng như bong bóng trên mặt nước
Cô như có như không, chẳng sợ gì cả. Có là phó viện trưởng hay chủ tịch gì thì làm gì được cô, dù sao cô chính là không có tội
- Chủ tịch Mương Hữu Thường tố cáo cô làm việc tắc trách. Cô giải quyết thế nào cho vụ kiện này?
Lã Quỳnh đan hai tay lại khó khăn nhìn Lam Diệp, nếu không có Minh Huy ở đây cô quyết cho con bé hóng hách này một bài chửi nhưng người đàn ông đó đang nhìn mình cô không thể manh động nhẹ nhàng, từ tốn, thanh lịch
- Mương Duyên là bệnh nhân của tôi. Hai năm trước cô bé bị viêm tuỵ cấp, là bệnh không thể xảy ra ở cơ thể một bé gái, lúc đó đúng lúc tôi vừa về bệnh viện lại phải đảm nhiệm một ca phản khoa học nên có chút sơ suất nhỏ mà chuẩn đoán sai phải phẫu thuật lại đến ba lần.
Lam Diệp giải thích, người nào đó đứng bên cạnh cô còn cố tình đặt tay qua eo cô nhéo eo cô một cái nữa cơ chứ
Anh ta có biết đau là gì không?
- Làm bác sĩ mà nói đến chuyện sơ suất? Lúc đó cô Mương không chịu nổi mà chết thì cô định đền mạng hay sao?
Lã Quỳnh được đà tến tới dồn Lam Diệp vào ngõ cụt
- Theo tôi ...
- Để em. Lúc tôi phẫu thuật thì con bé không bị gì cả, nhưng chuyện xảy ra cách đây gần một tháng. Mương Duyên mang thai chạy đến phòng bệnh của tôi nhờ tôi giúp con bé phá đi cái thai ngoài tử ©υиɠ. Tôi giới thiệu cho con bé bác sĩ khoa sinh sản. Tôi nghĩ con bé đã thực hiện ca phẫu thuật bỏ đứa bé nên mới có kết quả ngày hôm nay.
Minh Huy định giải thích Lam Diệp đã nhanh chóng chặn anh lại, cô nghĩ việc của mình, mình giải thích không phiền đến anh
- Vậy chuyện cô sơ suất trong cuộc phẫu thuật hai năm trước thì thế nào?
Lã Quỳnh nhắc đến chuyện 2 năm trước khiến Lam Diệp nhíu mày
Lã Quỳnh thật sự muốn đuổi cô ra khỏi bệnh viện này hay sao
Lam Diệp chỉ biết im lặng, cô biết việc phẫu thuật 3 lần đó đã khiến cô day dứt hai năm nay. Đúng là cô không có tài năng nên mới có cớ sự ngày hôm nay
- Không nói được sao? Bác sĩ Diệp đây là người mà nổi tiếng trong khoa Gan Tụy Mật bây giờ đứng đây cúi đầu nhận lỗi vì tài năng của mình hay sao?
Lã Quỳnh lớn giọng.
Lần này cô phải để Lam Diệp không thể ngóc đầu lên nổi.
Ban đầu vừa mới vào làm cô đã chướng tai gai mắt trước sự ngông cuồng của Lam Diệp, chỉ là một cô gái bình thường, gia thế cũng tầm thường, nhân cách rẻ tiền, chắc đã lên giường với giám đốc nào đó của bệnh viện nên mới vào được khoa ngoại Gan Tụy Mật
Lam Diệp hiểu được ánh mắt mà Lã Quỳnh giành cho mình. Cô đã làm gì mà Lã Quỳnh lại ghét cô đến như thế kia chứ
Minh Huy liếc mắt sắc mặt của cả hai. Anh cũng chẳng hiểu chuyện gì. Chẳng phải kiện hay sao? Để họ kiện, chúng ta hầu toà