Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 24

Lúc phẫu thuật xong Nguyên Khôi đã muốn đến nói chuyện với Lam Diệp, nào ngờ cô đang ngủ gật ở ngoài hành lang

Anh thử bước đến, mà cô chẳng biết anh đang ngồi cạnh cô

Lam Diệp bỗng nhiên ngã đầu vào vai Nguyên Khôi

Chắc cô đã quá mệt nên ngủ quên mà chẳng biết

Nguyên Khôi ngồi gần cô chỉnh lại tư thế cho cô thoải mái

Anh rất muốn nói với cô là thư của Lam Diệp anh đã đọc hết, lúc đó anh....cũng có tình cảm với cô nhưng sợ cô không thích anh. Đến lúc đọc được lá thư thì cô đã sang Mĩ du học, anh rất muốn đến đất nước xa lạ đó tìm cô. Nhưng biết tìm cô ở đâu đây....

Nhà anh cũng không khá giả như nhà cô, anh cũng chẳng thể tìm kiếm cô được...

Được một bạn cũ bảo cô đã trở thành bác sĩ nổi tiếng, anh vui vẻ chuyển ngành học chung ngành với cô mong một ngày gặp lại

....

Không ngờ bệnh viện anh làm cũng chính là bệnh viện cô đang công tác

Nhưng gặp lại cô thì sao? Xa cách muôn trùng

Lam Diệp dù đứng gần anh nhưng anh cảm nhận được cô như muốn tránh né anh, chẳng bao giờ nói chuyện với anh nhiều hơn hai phút cả....

Đến lúc Minh Huy xuất hiện, mọi sự chú ý liền dồn về cậu ta...

Giang Minh Huy, Nguyên Khôi nhớ rõ là cậu ta ở nhà Lam Diệp vì một chuyện gì đó có lần cô đã giải thích với anh....anh không nghĩ rằng cô lại có tình cảm với một người mới gặp....

Nhưng rồi sao? Nhìn thấy ánh mắt Lam Diệp nhìn Minh Huy anh cũng đủ hiểu...cô thương người đó rất nhiều....dành cả tâm tư để chú ý

Nghe tin Lam Diệp bị bắt cóc, anh đã xin Minh Huy cho mình cùng đi. Đến đó anh thấy Lam Diệp quỳ rạp xuống, cơ thể mềm nhũng, anh đau lòng mà đỡ cô. Nhưng Lam Diệp thì sao? Chưa từng nhìn anh đến một lần

Lúc biết Lam Diệp bị tai nạn anh đang làm việc mà phải bỏ tất cả chạy đến phòng phẫu thuật của cô, nhưng Giang Minh Huy lấy cái chức trưởng khoa của mình ra cấm người khác bước vào....cuối cùng anh phải đứng bên ngoài lo lắng không yên, không biết cô có đau không? Có sợ không...???

Thêm một lần nữa Lam Diệp ngất trước phòng Minh Huy anh đã hốt hoảng chạy đến. Thấy cô nằm đó, đầu đầy máu, chân thì nứt toạc vết thương tim anh như có ai đó bóp chặt đến thở cũng chẳng nổi...

Đến lúc cô tỉnh chưa từng nhớ đến anh, chỉ có Minh Huy....lúc nào cô cũng gọi tên Minh Huy. Trong cơn mê, cô bảo mình sợ rồi lại kêu tên Minh Huy. Lúc đó cô đã không cầm dao mà gϊếŧ chết một người tên Trần Nguyên Khôi rồi...

Minh Huy đứng ở góc khuất của hành lang...anh đã nhìn thấy đôi tình nhân show ân ái trước mặt anh...

Nhưng Lam Diệp ngủ đến trời không biết đất không hay, đang có hai chàng trai vì mình mà đau khổ. Đau đến tâm cùng lực cạn....

Bỗng điện thoại của Minh Huy rung lên, anh nhíu mày lấy điện thoại từ túi ra

- Trưởng Khoa, cô Nghiêm Hân vừa được đưa vào bệnh viện. Cô ấy nói muốn gặp anh

Minh Huy vừa nghe đã không biết mình đang đứng đây để làm gì, anh liền chạy băng băng sang phòng bệnh gặp Nghiêm Hân

Vừa đến thì thấy Dương Ngọc từ phòng của cô bước ra

- Nghiêm Hân tại sao lại được đưa vào bệnh viện?

- Hạ đường huyết ạ.

Dương Ngọc gật đầu trả lời rồi bước đi làm việc

Minh Huy gật đầu từ từ bước vào...

Nhìn Nghiêm Hân mặt đã không còn sắc máu nào, môi mím lại dù đang ngủ nhưng vẫn thấy cô rất sợ chuyện gì đó...

- Em làm sao vậy?

Minh Huy vuốt tóc Nghiêm Hân, cô bạn nữ này lúc nào cũng theo sau lưng anh mà lải nhải lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ không cần đến ai bảo vệ nhưng sau vỏ bọc đó chính là tình cảnh bây giờ

Nghiêm Hân với Hoàng Lâm quen nhau khi còn học đại học bên Mĩ, cả hai về trước Lam Diệp tận hai ba năm sau đó Lam Diệp mới về nước, còn anh ở lại bên Mĩ học dự kiến thêm 2 năm

Anh về là lúc cả hai chia tay, anh cũng không biết lí do, cũng chưa từng nghe Hoàng Lâm kể.....tình cảm là một thứ gì đó lạ nhỉ? Nó day dứt, dai dẳng và khiến người ta đau khổ đến dường này hay sao

Nghiêm Hân chợt nhíu mày, tỉnh giấc

- Em..

Gặp Minh Huy, Nghiêm Hân lại rơi nước mắt, mấy ngày nay cô cố gắng đến công ty làm việc, cô làm mọi thứ để quên đi người đã bỏ cô mà đi...

Nhưng rồi sao? Làm đến chẳng cần đến sức khoẻ, làm đến bây giờ nhìn cô chẳng ra người ngợm gì cả..đó là kết quả cô muốn hay sao?

- Không sao, bác sĩ nói em suy nhược cơ thể thôi, nghỉ ngơi sẽ khoẻ lại

Minh Huy để tay vào túi áo blouse cười nhẹ nói

Nhìn Nghiêm Hân bây giờ chẳng khác gì lúc Lam Diệp gặp tai nạn

- Lam Diệp đâu rồi anh?

- Đang dựa vai Nguyên Khôi mà ngủ ngoài hành lang phòng cấp cứu

Chẳng cần giấu giếm gì, Minh Huy bực dộc lên tiếng

Giờ anh đang cố gắng nuốt trôi bình dấm đây

Nhưng một phần nào đó...có lẽ Lam Diệp vẫn còn đặt nặng tình cảm với Nguyên Khôi

Nghiêm Hân nở nụ cười lần đầu tiên sau cả tháng khóc và mệt mỏi

Đang ghen mà làm mặt gán cười như thế là thế nào?

- Anh ghen đấy à?

Nghiêm Hân che miệng cười

- Nỡm ạ! Anh chẳng có hứng. Trông chừng sức khoẻ đấy, ai đó chẳng muốn em như thế đâu

Minh Huy đỏ mặt quay đi, trước khi ra khỏi phòng còn nhắc nhở cô

Nghiêm Hân cười gượng

Ai đó là ai ?

Trong lòng cô hiểu rõ

Cô lại rơi nước mắt. Chỉ cần nghe đến người đó thì vô chẳng có cách nào bóp chặt cảm xúc của mình

Lặng lẽ nhìn anh ra ngoài...

Nguyên Khôi đưa vai Lam Diệp tựa vào chắc cũng tầm một tiếng đồng hồ, cổ của anh đau nhức

Thế mà Lam Diệp vẫn còn ngủ ngon lành

Mà nhìn cô ngủ, nhìn vẻ mặt ngủ nhìn dễ thương vô cùng. Giờ mới biết cô rất đẹp, vẻ đẹp dù đơn thuần nhưng trong đó lại ánh lên một vẻ chính chắn....

Cô bé năm nào giờ đây đã thay đổi, thay đổi rất nhiều

Lam Diệp cảm nhận ai đó đang nhìn mình, cô liền dụi mắt đứng dậy nhìn chăm chăm Nguyên Khôi

- Sao...anh ngồi ở đây vậy? Em ngủ bao lâu rồi?

Nhìn Nguyên Khôi xoa xoa hai vai, Lam Diệp nhíu mày

Cô chỉ mới có ngủ thôi mà sao lại..

- Anh đi ngang qua thấy em đang cà gật cà gật trên ghế. Em ngủ cỡ một tiếng mười mấy phút thôi

Nguyên Khôi đưa tay xem giờ, anh cười cười

Nụ cười của anh làm mặt Lam Diệp từ trắng, sang tím tím hồng hồng

- Em xin lỗi, xin lỗi

Lam Diệp liên tục xin lỗi

Cô không nghĩ mình mới ngủ một chút mà đã một giờ đồng hồ

- Không sao, chúng ta đi xem đứa trẻ vừa đưa vào bệnh viện nghe nói bị viêm ống mật

Nguyên Khôi nhớ ra điều gì đó anh liền nhắc nhở Lam Diệp

- Ừ đi thôi!

Cả hai chạy nhanh đến phòng cấp cứu

Lam Diệp lắc lắc đầu, bỗng nhiên đầu cô chợt lên một thứ gì đó rất đau nhưng một lát lại hết đau....cô cũng chẳng quan tâm tiếp tục đi theo Nguyên Khôi

Vừa đến phòng cấp cứu đã thấy Minh Huy và Ninh Phương Nguyên

- Chị, phó viện trưởng giao bệnh nhân này cho chị

Phương Nguyên reo lên, nhưng trong ánh mắt cậu nhóc có gì đó không đồng thuận

Lam Diệp nhíu mày, chen vào nhìn bệnh nhân mà cậu nói. Là một đứa trẻ khoảng chừng 10 đến 12 tuổi đang nằm co quắp lại

- Tại sao không chuyển em bé vào khoa Ngoại Nhi lại chuyển vào Gan Tuỵ Mật?

Lam Diệp nhìn Minh Huy

Cô nghĩ anh biết, mắt anh đăm chiêu nhìn cô bé đang nằm đó anh lại nhớ đến bản thân mình, bị vợ lẽ của chồng đánh đến bản thân tiều tuỵ, co lại như thế

- Đưa kết quả MRI cho tôi.

Anh bỏ qua câu hỏi của Lam Diệp

Minh Huy cầm lấy kết quả xét nghiệm, Lam Diệp đứng dựa vào anh mà xem cùng

Anh liếc cô

Cô nhìn anh

Tình cảnh gì đây?

Anh lại chăm chú đọc kết quả

- Em bé ngoan, cô sẽ khám cho con nhé

Lam Diệp đưa tay lật người cô bé qua bên phía mình, lấy đèn pin nhỏ gọi vào mắt đứa trẻ khiến cô bé không chịu được mà rơi nước mắt

- Đây là triệu chứng đau ống mật sao?

Nguyên Khôi lên tiếng

Lam Diệp gật đầu

- Đây là trường hợp đặc biệt, không thể dùng thuốc giảm đau cho con bé được. Tình trạng giun đũa còn gọi là Ascaris Lumbricoide từ ruột chui vào ống mật và nằm chết trong đó gây ra viêm và tắc ống mật, cô bé phải được phẫu thuật trong thời gian sớm nhất

Lam Diệp chuẩn đoán.

Nguyên Khôi nhìn Lam Diệp

Sau bao nhiêu năm gặp lại, cô gái nhỏ trong lòng anh đã trưởng thành rất nhiều

Minh Huy gật đầu, anh không nhìn cô nhưng lại nhìn đứa trẻ....là đứa bé gái phải chịu đau đớn thế này

- Vậy ca phẫu thuật này...?

Một y tá lên tiếng

Ý cô muốn hỏi ai sẽ trực tiếp mổ. Cô biết những bác sĩ đang đứng trước mặt mình là những người giỏi nhất của bệnh viện, ai mổ cũng tốt, nhưng ca này quả thật dù dễ nhưng tốn rất nhiều thời gian.

- Khi nãy, phó viện trưởng sắp xếp bệnh nhân này sẽ do bác sĩ Diệp phụ trách

Phương Nguyên lên tiếng

Lã Quỳnh chẳng biết nghĩ gì lại để Lam Diệp phụ trách, Lam Diệp chuẩn đoán ra bệnh là một chuyện nhưng phẫu thuật lại là một chuyện

- Em làm được không?

Minh Huy nhìn Lam Diệp anh biết cô mệt mỏi đến nhường nào nên mới ngủ gà ngủ gật như thế

Nhìn khuôn mặt xanh xao, cả người nhẹ tênh thế làm anh đau lòng

- Em không sao, em có từng gặp một ca thế này

Lam Diệp gật đầu, nhưng phẫu thuật này rất khó....sức cô không biết có chịu nổi hay không nữa đây

- Đây là tắc ống mật, ca phẫu thuật rất dài.

Minh Huy nhìn ra được nét mệt mỏi của cô. Anh có thể giúp mà nếu cô nói anh giúp anh sẽ thế chỗ cô

Nhưng con người bướng bỉnh này chẳng bao giờ chịu nghe lời

- Em sẽ làm, Nguyên Khôi, Phương Nguyên hai người phụ tôi. Chuẩn bị phòng phẫu thuật ngay

Lam Diệp quay người bước đi

Cô cần phải vào phòng thay đồ, còn khử trùng không thể ở đây mà tranh luận cùng Minh Huy

Anh bất giác lắc đầu, cô không quan tâm sức khỏe mình hay sao? Nếu bệnh thì sao? Uống thuốc vào chắc sẽ hết à? Thuốc tiên hay gì mà hết không để lại tác dụng phụ

Nguyên Khôi nhìn Phương Nguyên

- Chị ấy bướng lắm, với lại phó viện trưởng cũng giao bệnh nhân cho chị ấy. Anh yên tâm, chị ấy rất giỏi

Phương Nguyên quay sang Minh Huy mà thỏ thẻ rồi chạy đi đặt phòng phẫu thuật

Lam Diệp gật đầu, nhưng phẫu thuật này rất khó....sức cô không biết có chịu nổi hay không nữa đây

- Đây là tắc ống mật, ca phẫu thuật rất dài.

Minh Huy nhìn ra được nét mệt mỏi của cô. Anh có thể giúp mà nếu cô nói anh giúp anh sẽ thế chỗ cô

Nhưng con người bướng bỉnh này chẳng bao giờ chịu nghe lời

- Em sẽ làm, Nguyên Khôi, Phương Nguyên hai người phụ tôi. Chuẩn bị phòng phẫu thuật ngay

Lam Diệp quay người bước đi

Cô cần phải vào phòng thay đồ, còn khử trùng không thể ở đây mà tranh luận cùng Minh Huy

Anh bất giác lắc đầu, cô không quan tâm sức khỏe mình hay sao? Nếu bệnh thì sao? Uống thuốc vào chắc sẽ hết à? Thuốc tiên hay gì mà hết không để lại tác dụng phụ

Nguyên Khôi nhìn Phương Nguyên

- Chị ấy bướng lắm, với lại phó viện trưởng cũng giao bệnh nhân cho chị ấy. Anh yên tâm, chị ấy rất giỏi

Phương Nguyên quay sang Minh Huy mà thỏ thẻ rồi chạy đi đặt phòng phẫu thuật

Nguyên Khôi đi theo Lam Diệp vào phòng khử trùng

Tình thế gì đây? Cô chính là không muốn anh giúp cô? Đã vậy còn Nguyên Khôi phụ giúp? Mạc Lam Diệp, em đang làm gì thế hả? Em muốn anh sống ra sao đây?

Minh Huy nắm chặt tay đấm vào tường, những y tá đi ngang thấy mà hoảng sợ.

Trưởng khoa bị sao thế ? Người đẹp trai, tài năng như trưởng khoa cuối cùng cũng bị từ chối tình cảm hay sao?

Bác sĩ Diệp từ chối anh ấy rồi

Bao nhiêu lời nói Minh Huy đều nghe rõ mồn một, anh muốn điên lên.

Cái bệnh viện khác gì cái chợ hả ?

Nguyệt Duy đứng ở góc khuất nắm tay lại, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến rỉ máu

Cuối cùng thì Mạc Lam Diệp vẫn chọn Nguyên Khôi của cô hay sao? 14 năm qua thì cô chẳng bao giờ thắng nổi Mạc Lam Diệp hay sao?

Lam Diệp chỉ là một cô gái bình thường có gì trong tay? Từ Nguyệt Duy cô đây là cháu gái duy nhất của Từ gia đây này, ai ai cũng bên cạnh Lam Diệp hết vậy? Kể cả trưởng khoa Thẩm Phó, Giang Minh Huy kể cả người cô thầm thương mười mấy năm trời cũng bị cô ta dụ dỗ

Từ Nguyệt Duy tôi sẽ không tha cho Mạc Lam Diệp. Cô cướp hết tất cả của tôi, tôi sẽ một tay lấy lại hết những gì là của mình

Bản thân cô ta là gì cơ chứ? Đàn ông trên thế giới này đều quay quanh cô ta?

Lam Diệp chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, Minh Huy mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang nắm chặt cổ tay Lam Diệp

- Anh chính, em phụ đi

Lam Diệp nheo mắt nhìn. Anh nhìn chăm chăm vào Lam Diệp

Minh Huy chỉ muốn tốt cho cô, chỉ sợ qua ca phẫu thuật này người nằm trên giường sẽ sống còn người đứng mổ sẽ mất sức mà chết

Cơ thể cô đã rất mệt rồi, nếu anh đã nói cô cũng đành chấp nhận

Lam Diệp tự nhiên mỉm cười

Cô biết, anh vì lo lắng mà nhận phẫu thuật. Cô chỉ biết mỉm cười

- Sao cũng được, anh buông em ra đi

Lam Diệp nhìn Minh Huy, cô cố gắng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Minh Huy

Anh cứ nắm chặt mãi không chịu buông

- Không buông

- Người trong đó chết thì hai chúng ta đều chết đó

Dứt lời, người đàn ông nào đó, người đối diện nào đó đã cúi đầu xuống hôn cô gái

Dù qua hai lớp khẩu trang cô cũng cảm nhận được a

Minh Huy quay đầu bước đi để lại cô nàng nào đó đứng ngây ngốc đứng trước cửa phòng phẫu thuật

.......

Lam Diệp đỏ mặt, bước vào phòng mà chẳng còn biết hành động lúc nãy là gì...

- Phương Nguyên bước xuống, chị thế chỗ em

Lam Diệp dơ hai tay đeo bao tay, đứng thế chỗ Phương Nguyên

Minh Huy làm bác sĩ chính

Nguyên Khôi bất ngờ, chẳng phải lúc nãy Lam Diệp còn cứng đầu đòi làm bác sĩ chính hay sao?

Phương Nguyên nhìn mặt của Lam Diệp, sau lớp khẩu trang khuôn mặt nó đỏ chót, như ai đánh phấn đỏ vào má

Cậu cũng im lặng cười cười cho qua chuyện

- Dao

Minh Huy nhìn Lam Diệp đang cầm dao kéo một đường dài trên bụng cô bé, máu đang chảy dần dần ra...

Lúc nãy anh cứ tưởng sẽ có một trận cãi vã lớn tiếng ai ngờ Lam Diệp nghe lời đến mức thế

Cô đồng ý để anh mổ chính, lúc nãy chẳng phải cô mới bực bội anh sao

Minh Huy nhếch môi cười

- Kính hiển vi

Minh Huy sợ máy MRI có kết quả sai, anh muốn quan sát con giun đũa trong ống mật

Hôm nay Minh Huy phải đeo mắt kính, mắt anh không được tốt sau khi nâng bằng thạc sĩ đến giờ phẫu thuật đều phải đeo kính

Lam Diệp ngước mắt lên nhìn Minh Huy

Anh đang chăm chú làm việc tay thì nhanh nhẹ đưa dao vào ngay ống mật, mắt cứ nhìn vào kính hiển vi

Người đàn ông này sao lại thu hút đến vậy?

- Kéo

Minh Huy đưa tay ra, anh đợi Lam Diệp đưa kéo cho mình

Khoảng 5s sau thì vẫn chưa thấy cô có động tĩnh gì

Anh dời mắt khỏi kính hiển vi, thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào anh mà suy xét

- Lấy anh kéo

Minh Huy nhếch môi, nhẫn nại nói lại lần nữa. Là người khác có lẽ đã bị anh tống thẳng ra khỏi phòng

Lam Diệp hoảng hồn, cô nhanh chóng lấy kéo đặt lên tay anh.

Đây là lần đầu tiên cô làm việc tắc trách như vậy, đã vậy đây còn là mạng sống của một con người

Cũng may Minh Huy xử kí kịp, anh rất nhanh nhẹn một tí đã xong phần loại bỏ giun ra khỏi ống mật. Nhờ Phương Nguyên giúp cô bé khâu lại vết thương rồi ra khỏi phòng phẫu thuật

Lam Diệp ra khỏi phòng cứ lầm lũi đi về phía phòng mình đóng cửa lại

Cảm giác gì vậy chứ? Cô là người công tư phân minh mà, hôm nay lại sao thế này?

A điên mất thôi

Minh Huy vừa thay đồ bảo hộ ra liền đi đến phòng Lam Diệp

Anh gõ cửa rồi bước vào. Anh hoảng hốt, khi thấy Lam Diệp đang ngồi bệt xuống dưới sàn nhà

- Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?

Minh Huy chạy đến bế Lam Diệp lên sofa

Cô cứ ôm đầu mình

Bỗng nhiên đang đứng suy nghĩ, đầu cô lại đau bất chợt khiến cô quỳ gối xuống đất

May là nhờ có Minh Huy mới đỡ cô dậy nổi không thì....ngất nữa chẳng may

- Em đau đầu thôi, không sao

Minh Huy đưa tay lên trán thử nhiệt độ trên cơ thể cô, nhưng vẫn bình thường.

Cả người không gì khác lạ, chỉ thấy ốm yếu hơn trước thôi

- Đi chụp CT với anh

Tình trạng đau đầu thế này, chỉ có qua khoa Thần Kinh mới rõ

Minh Huy liền nắm tay Lam Diệp kéo đứng lên

Cô nhất quyết không chịu đi cứ ngồi trên sofa mắt rưng rưng

Cô không dám chụp CT đâu, nếu nói sợ thì không phải......chỉ biết khi vào đó không có gì sẽ ra một cách êm đẹp, nhưng nếu có gì thì cái tết này cô ăn cơm với gió và mây mất....

Nỗi ám ảnh của một bác sĩ đã làm cô không bước vào phòng chụp CT...

- Ngoan

Minh Huy ngồi xuống cạnh cô, vuốt lưng Lam Diệp

Mấy lần trước anh thấy cô cũng đau đầu như thế. Sau khi gặp tai nạn cơ thể của Lam Diệp xuất hiện nhiều triệu chứng rất lạ. Nếu không đi khám để bệnh càng nặng, đến lúc biết cũng vô dụng

Cô lo một, thì anh lo đến mười, nghĩ thử xem cô mà xảy ra chuyện gì anh cũng chẳng dám nghĩ đến tương lai

- Em không đi được không?

Cuối cùng nước mắt cũng đã rơi.

Một hạt, hai hạt,....tí tách đua nhau rơi xuống

Chưa bao giờ Lam Diệp yếu lòng như thế này

Lúc nào cũng mang vỏ bọc bên mình, còn giờ thì sao? Cô không sợ mà, sao lại khóc thế này?

- Không được, nguy hiểm lắm. Ngoan, chỉ cần không vấn đề gì anh sẽ không bắt em phải vào đó nữa

Bây giờ ai nói cô là không phải bác sĩ cô cũng chấp nhận. Nói cô nhát gan cũng chấp nhận

Vào đó có kết quả rồi, còn đáng sợ hơn vào phòng chờ phẫu thuật

Lỡ mà là một khối u ác tính, thì coi kết thúc một đời người chứ chẳng đùa

Minh Huy nắm chặt tay Lam Diệp, vỗ vỗ lưng cô. Chỉ mong chẳng có chuyện gì xảy ra. Mọi việc đều diễn ra êm đẹp

- Em không sao mà, em sẽ không vào đó. Xin anh

Lam Diệp nước mắt ngắn, nước mắt dài nhìn Minh Huy

Anh nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên gương mặt trắng như trứng gà bóc của cô lòng như ai đó bóp nghẹn

Giờ đây chỉ muốn đem ai đó ghì chặt vào lòng, không muốn buông ra

Lam Diệp rất sợ phải bỏ lại phía trước nhiều thứ, cô biết sợ rồi...

Bác sĩ mà lại sợ chết hay sao?

Cô chính là không sợ chết, nhưng bản thân lại sợ...sợ những thứ không diễn tả bằng lời

- Ngoan, chỉ vào đó nằm xuống nhắm mắt một cái thì sẽ xong ngay. Những bệnh nhân còn mạnh mẽ hơn em nữa đấy họ có thể vào đó mà không cần đợi bác sĩ phải nhắc nhở. Em thấy không?

Minh Huy một tay lau nước mắt, một tay vỗ lưng, miệng thì không ngừng khuyên nhủ

Như kiểu vỗ con nít chẳng khác gì

- Không đi, em quyết không đi

Chát

Một cái tát mạnh vào mông bác sĩ Mạc Lam Diệp

Minh Huy đưa tay tát mạnh vào mông cô, đúng là lì lợm

Bệnh đấy, chẳng phải là trò chơi. Nói không là không. Nói không khám thì có thể hết bệnh bản thân Lam Diệp là bác sĩ cô cũng hải hiểu kết quả của sự ngang bướng chứ

Lam Diệp im bật, mặt đỏ lên vừa thẹn vừa đau...Hai mắt mở to, nước mắt lưng tròng chờ đợi để rơi, nhìn anh môi mím lại. Bộ dạng uất ức nhìn mà Minh Huy muốn cắn cho một phát

- Lam Diệp....đừng khóc...anh xin lỗi....có đau không em?

Ui trời Lam Diệp bật khóc nức nở. Đợi thời cơ hay sao đấy, cô khóc đến thương tâm

Đã bệnh vậy rồi, Minh Huy còn đánh cô nữa, cái tên này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì

- Hu..huhu...anh không biết đau sao? Em như thế này rồi anh còn đánh em

Lại được cái cớ mè nheo, chưa ai giỏi diễn hơn Lam Diệp

- Ngoan, đừng nháo

Ôm Lam Diệp vào lòng, Minh Huy lắc đầu trước âm mưu của cô gái nhỏ

Bệnh mà không đi khám, anh chỉ lo cô có chuyện gì anh sẽ không thể dùng tài năng của một bác sĩ khoa Gan mà chữa được ...