Genjitsu Shugi Yuusha No Oukokusaikenki

Volume 8: Chương 3: Phân Công Nhân Sự

Solo: Gin-chan.

◇ ◇ ◇

Ngày 10, tháng 10, năm 1547, Lịch Đại lục—Lâu đài Parnam—

Ngày hôm ấy, sảnh tiếp kiến của Lâu đài Parnam chật kín người là người.

Kể cả khi không tính đến các lính canh, vẫn có đến hơn 30 người đang ở đây, khiến cho căn phòng yết kiến dù được coi là lớn cũng làm người ta phải cảm thấy chật chội.

Những người được triệu tập đến cũng rất đa dạng.

Đa số là những người đến từ Lực lượng phòng vệ Vương quốc như Excel và Ludwin, nhưng cũng có cả những thương gia giống Poncho và Colbert. Ngoài ra còn có những vị khách đến từ ngoại quốc như vị giám mục của Giáo hoàng Chính quốc Lunarian, Souji và Kuu, con trai của nguyên thủ nước Cộng hòa Turgis. Kể cả cựu Thống chế Không quân, Castor, người được cho là đang nằm dưới sự giám sát của Excel, cũng xuất hiện, khiến những người có mặt tại đây không khỏi xôn xao vì phấn khích.

Đây là khung cảnh mà gần như tất cả những thân tín của Souma, bất kể vị trí nào, đều đang tề tựu về một nơi.

Một số người ở đây đã không gặp nhau trong suốt một khoảng thời gian dài, và đâu đó người ta có thể nghe thấy tiếng chào hỏi qua lại giữa họ.

『Chủ nhân, thật tốt khi được gặp lại Ngài.』 Chỉ huy của sư đoàn không quân trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Vương quốc và là cựu quản gia của Gia tộc Vargas, Tolman, đang cúi đầu hành lễ trước vị chủ nhân trước kia của ông ta, Castor.

Castor vội vã ngăn ông ta lại.『Đừng gọi ta là “Chủ nhân”. Ta từ lâu đã không còn là gia chủ của Gia tộc Vargas nữa rồi. Ta đã giao vị trí đó lại cho Carl và hiện tại đang nằm dưới sự giám sát của Gia tộc Walter. Nếu giờ ông cúi đầu trước ta, nhìn sẽ kì lắm.』

『A… Tôi hiểu rồi. Vậy giờ tôi nên gọi Ngài thế nào đây?』

『Cứ gọi ta là Castor là được, nhưng… nếu ông phải ta gọi bằng thứ gì đó khác, thì hãy gọi ta bằng “thuyền trưởng”.』

『Ngài nói… thuyền trưởng ư?』

『Đúng rồi đấy.』 Castor gật gù, sau đó ông ta lấy chiếc mũ thuyền trưởng có vành che khuất mắt đang cầm trên tay đội lên đầu.『Ta hiện có một con tàu và thủy thủ đoàn của nó đang nằm dưới quyền chỉ huy của ta. Nhân lực tuy không nhiều bằng số ta đã từng có trước kia, nhưng ta thích công việc này nhiều hơn ông nghĩ đấy.』

『Giờ Ngài nhắc đến tôi mới để ý… Ngài đã có cho mình một làn da rám nắng rồi. Hệt như một người đàn ông của biển cả vậy.』

Như Tolman đã chỉ ra, nước da của Castor hiện tại đã rám nắng hơn nhiều so với trước kia. Ông ta có thể hình gầy, cao ráo, và trông trẻ trung, khiến ông nhìn như một vận động viên lướt sóng trên bãi biển mùa hè.

Đoạn Castor xoắn tay áo mình lên để khoe nó ra, và cười một cách khoái chí.

『So với độ cao của Hồng Long Trấn, thì thành phố Lagoon vừa nóng lại vừa ẩm. Nó làm ta phải luôn mặc quần áo mỏng, và mọi chuyện thành ra thế này đây.』

『Ngài trông rất tráng kiệt và vô cùng đáng tin cậy. Nếu phu nhân nhìn thấy Ngài, tôi tin chắc bà ấy sẽ phải lòng Ngài thêm một lần nữa, Ngài có công nhận điều đó không?』

『Accela…vẫn khỏe chứ?』Castor ngập ngừng hỏi.

『Vâng. Cả bà ấy và cô Carla đều khỏe. Tuy vậy, không như cô Carla được xuất hiện trên Chương trình Ngọc Phát Thanh, tôi không được nghe nhiều về Ngài, thưa Ch…thuyền trưởng, nên tôi đã có hơi lo lắng đôi chút. Tôi có một lời nhắn phải truyền đạt lại cho Ngài ngay khi có cơ hội được gặp lại Ngài đây ạ.』

『Một lời nhắn sao?』Castor hỏi.

『Phu nhân Accela đã nhờ tôi chuyển lời rằng: 「Em thân là một long nhân, và em sẽ sống một cuộc đời rất dài. Cho nên, em vẫn sẽ luôn chờ đợi chàng.」』

Phu nhân Accela là con của Excel cùng với một người đàn ông thuộc long nhân tộc.

『Ta hiểu rồi…Vậy là Accela sẽ chờ đợi ta, phải không…?』Nghe được lời nhắn từ người vợ đã ly thân của mình, Castor mỉm cười pha chút buồn rầu.

Bầu không khí dần trở nên u ám, nhưng… lời nhắn của Tolman chưa dừng lại ở đó.

『Um… Còn một điều nữa.「Tuy nhiên, nếu quá lâu, em sẽ xin phép Bệ Hạ để đến gặp chàng. Một khi em đến đó mà phát hiện chàng sống một cách bê tha, buông thả, Mẹ và em sẽ cùng nhau cho chàng nghe cải lương đấy, nên liệu mà chuẩn bị tinh thần đi…」Đó là mẩu lời nhắn còn lại ạ.』

『Urgh…』

Tâm trạng u ám bị phá vỡ ngay tức khắc, và Castor bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại. Chắc hẳn ông ta đã làm điều gì đó khiến bản thân cảm thấy tội lỗi, bởi lẽ ông ta vừa vội lén liếc mắt về hướng khác.

『A-Accela vẫn chưa nhận được bất kì tin tức nào về ta, phải không?』

『Thưa, không, nhưng… có chuyện gì sao ạ?』

『Không, đó không phải là lỗi của ta! Phải, ta đã đi đến vài quán rượu và gái gú với vài người thân tín trong thủy thủ đoàn của mình, nhưng đó chỉ là xã giao mà thôi!』

『Thuyền trưởng à…』Tolman ấn tay vào trán và lắc đầu ngán ngẩm.

Đó là cuộc đối thoại giữa chủ nhân và kẻ tôi tớ, nó không khác mấy so với hồi họ còn ở Hồng Long Trấn.

Trong khi người chủ nhân và người hầu trước kia của nhau đang trao đổi, thì phía bên này, bộ đôi chủ nhân và người hầu hiện tại, Kuu và Leporina, đã được gặp lại nhau lần đầu tiên kể từ lúc ở Cộng hòa Turgis.

『Ookyaya! Cũng hơi bị lâu rồi nhỉ, Hal!』Kuu réo lên.

『Chào nhé, Kuu! Đúng là cũng khá lâu rồi!』

Kuu và Halbert, những người đã cùng nhau chiến đấu tại nước Cộng hòa, trao cho nhau một cái bắt tay xác nhận. Bên cạnh hai người họ, Kaede và Leporina cũng đang làm điều tương tự.

『Cũng khá lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ, Leporina.』

『Rất vui được gặp lại cô, Phu nhân Kaede.』

『???』Ruby, người đang đứng cạnh Hal cùng với Kaede, đang trưng ra vẻ mặt khó xử, trông cô ấy hoàn toàn lạc lõng. Cô ấy kéo tay áo Của Hal để yêu cầu một lời giải thích.『Nè Hal, mấy người này là ai thế?』

『À, phải rồi. Đây là lần đầu em gặp họ nhỉ. Vị này là con trai của ngài nguyên thủ nước Cộng hòa Turgis hiện tại, Kuu Taisei, và đây là người hầu của cậu ta, Leporina. Kuu, đây là Ruby, là cô rồng mà tôi đã lập khế ước tại Tinh Long Liên Sơn. Và cũng là vị hôn thê thứ hai của tôi.』

Tiếp theo đó, họ tự giới thiệu bản thân với nhau. Kuu và Leporina thì đang cười rất tươi, còn Ruby lại đang bối rối không biết nên làm gì sau khi biết Kuu là con trai của vị nguyên thủ nước Cộng hòa Turgis.

『Con trai của nguyên thủ quốc gia á?!』cô ấy thốt lên 『Cậu ta là con trai lãnh tụ của nước láng giềng đấy! Suồng sã với cậu ta như vậy liệu có ổn không?!』

『Ookyaya! Tôi không bận tâm đâu, Tiểu thư Ruby. Hal đã giúp đỡ tôi hồi ở Turgis, và tôi ở đây cũng chỉ làm khách của Đại ca Souma mà thôi. Tôi còn thấy vui hơn khi cậu ta coi tôi là bạn ấy chứ.』 Kuu bật cười sảng khoái.

Kaede nhún vai bực bội.『Hal cũng được Bệ Hạ cho phép đối xử với Ngài ấy như một người bạn. Chị thì thấy quá sợ khi làm thế, nhưng... có lẽ chúng ta chỉ còn cách chịu thua và chấp nhận rằng đó chính là do Hal đã được sinh ra dưới một ngôi sao như thế thôi nhỉ?』

『Em không nghĩ rằng được chúa công quý trọng là chuyện xấu đâu』 Ruby bày tỏ.

『Bệ Hạ hẳn đã đặt kỳ vọng vào Hal, chị chắc chắn là thế,』Kaede gật gù nói『Khi những người có vị thế cao hơn trông đợi vào anh ấy, Hal sẽ làm hết sức mình để có thể đáp lại họ. Tuy vậy, chị sợ anh ấy sẽ vì quá nhiệt tình mà phạm phải sai lầm lớn nào đó, em biết đấy.』

『Em... có thể hiểu vì sao chị lại cảm thấy như thế.』

『Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải giữ chặt dây cương của anh ấy để ngăn không cho những chuyện đó xảy ra.』

『Một con rồng giữ lấy dây cương của kỵ sĩ cô ấy, huh? Cũng không tệ.』

Halbert phớt lờ cuộc nói chuyện giữa hai cô vợ cả và vợ thứ tương lai của mình, và vờ như cậu ta chưa nghe thấy nó. Kể cả khi không thích nội dung của nó, nhưng nếu lúc này cậu ta dám hó hé nửa lời, chắc chắn cậu chàng sẽ bị hai người kia bật lại ngay lập tức. May mắn thay, Halbert đã bắt đầu học được những phương pháp để có thể sống hòa hợp với thế gian (hoặc ít nhất là với những cô vợ của anh ta) giống như Souma.

Không cần biết tâm trạng của Halbert đang như nào, Kuu thúc cùi chỏ vào xương sườn cậu ta.『Còn nữa, Hal, đúng là bọn tôi không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây nhỉ! Cậu đã có vị hôn thê xinh đẹp là Kaede rồi, vậy mà cậu còn đi kiếm thêm một vị hôn thê long tộc cũng xinh đẹp chẳng kém.』

『Tôi nghĩ cậu nói cũng đúng,』Hal mỉm cười thừa nhận.『Nó làm tôi có ít không gian để di chuyển hơn, nhưng tôi thấy thế này vui hơn nhiều.』《TN: Kiểu nhà chật ấy.》

Halbert cảm thấy bây giờ anh ta đã có thể hiểu nguyên do vì sao Souma, mặc dù luôn bị các vị hôn thê của cậu ta ra vẻ thương hại, nhưng vẫn luôn tỏ ra rất thích thú. Có một gia đình để bảo vệ, và một niềm tin vững chắc về một nơi để trở về, có lẽ nó sẽ khiến cho trách nhiệm của một người đàn ông tăng lên, nhưng nó sẽ khiến từng ngày của anh ta trôi qua thật viên mãn. 《TN: Đám F.A sao hiểu được (~ ̄▽ ̄)~》

『Chẳng phải cậu cũng có hai cô nàng rất xinh xắn là Taru và Leporina cho riêng mình hay sao?』 Hal hỏi.

『Cậu kh—Taru là một chuyện… nhưng giữa Leporina và tôi không có kiểu như thế.』

Kuu, người vừa mới hôm nọ đã biết được được rằng phụ nữ vốn phức tạp như thế nào, ngập ngừng đáp.

Trong khi Hal đang tự hỏi vì sao Kuu lại tỏ ra lúng túng đến thế, thì bất chợt một giọng nói từ đằng sau họ truyền đến.

『Này, hai cái đứa kia!』

Halbert và Kuu giật nảy người. 『『Whuh?!』』

Họ vội quay ngoắt người lại, chớp mắt liên tục, thì thấy cha của Halbert, Glaive, đang đứng trước mặt họ và trưng ra một ánh nhìn nghiêm khắc.

『Ô-Ông già?! Có chuyện gì vậy, ông từ đâu chui ra thế?!』Halbert la toáng lên.

Trong khi Halbert lên tiếng nói ra mấy lời cự tuyệt, tay thì siết chặt l*иg ngực đang đập thình thịch của anh ta, thì Glaive đứng khoanh hai cánh tay vạm vỡ và nói ra nguyên nhân ông ấy đến đây.

『Các người còn tính đứng đây ỏng ẹo đến bao giờ, buổi họp này là nơi các nhân vật quan trọng bậc nhất vương quốc được triệu tập! Đặc biệt là con, Halbert! Con sắp trở thành người đàn ông có gia đình đến nơi rồi. Con sẽ được Bệ Hạ kỳ vọng hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục hành xử như thế này, đó sẽ là nỗi ô nhục cho Tiểu thư Kaede và Tiểu thư Ruby, những người mong muốn được kết hôn với con đấy! Ta thấy, lúc này ta vẫn chưa thể nào giao Gia tộc Magna lại cho con được.』

『Cha cứ nói thế, nhưng cả hai ta đều biết rằng cha nào có ý định về hưu sớm như vậy đâu,』Halbert nói, phồng má lên tỏ vẻ bực bội.

Trông thấy cuộc nói chuyện giữa hai người cha và con trai, Kuu bắt đầu thì thầm với Leporina.『Có vẻ như mấy ông bố già ở nơi nào cũng giống nhau nhỉ…』

『Thần biết. Cứ như thể thần đang nhìn Ngài và Đức Ông ấy. Thần chắc chắn rằng Ngài Glaive đang cố xử sự như một bức tường mà Ngài Halbert cần phải vượt qua. Nó cho thấy ông ấy đặt kỳ vọng rất lớn vào con trai mình. Giống như cái cách Đức Ông gửi Ngài ra thể giới bên ngoài để mở mang tầm mắt vậy.』

『Hmph,』Kuu nhủ thầm.『Chà, thật mừng khi thấy họ tràn trề năng năng lượng như thế.』

Trong lúc Kuu và Leporina trò chuyện, thì Halbert và Glaive vẫn đang tiếp tục trận cãi nhau giữa hai cha con, và thế là Kaede cùng Ruby phải can thiệp để trấn tĩnh Glaive lại.

Với việc cả hai cô con dâu tương lai đứng ra làm trung gian để hòa giải, Glaive không còn cách nào khác đành hạ giọng xuống.

Khi bộ đôi chủ tớ đến từ nước Cộng hòa Turgis đang nở một nụ cười gượng gạo, và không thể rời mắt khỏi cuộc đấu khẩu giữa hai cha con mà họ đang theo dõi, thì một vài người khác đang có một cuộc trao đổi với Bộ trưởng Nông Lâm nghiệp, Poncho.

Tiếp chuyện cùng với Poncho là Colbert, Bộ trưởng Tài chính, người mà trước kia từng là quan thần của Công quốc Amidonia; Herman, ông của Roroa và cũng là lãnh chúa của thành phố Nelva thuộc khu vực phía nam của vùng Amidonia, và Margarita, cựu nữ tướng quân của Công quốc mà giờ đây được mọi người biết đến như một ca sĩ.

Phía sau Poncho là Komain và hầu gái trưởng, Serina. Komain chỉ mới vừa trở thành người hầu của cậu ta cách đây chưa lâu.

Poncho bồn chồn mở lời,『N-Ngài cũng được gọi đến sao, Ngài Colbert?』

Colbert gật đầu.『Vâng. Tôi nghe nói Julius…, không phải, Ngài Julius, anh trai của Phu nhân Roroa… cũng có dính líu đến chuyện lần này. Ngoài ra, bởi vương quốc sẽ gửi đi một lực lượng khá lớn vào dịp này, chúng tôi chắc sẽ được lệnh đến quản lý vùng Amidonia trong khi Bệ Hạ vắng mặt.』

『V-Vậy sao? Nếu vậy, vâng, hẳn Quý cô Margarita đây được cho gọi với vai trò là một tướng quân chứ không phải một ca sĩ rồi nhỉ?』

Margarita toàn thân trang bị giáp trụ kín mít, lấy tay gõ vào một mảnh giáp của mình. Là một người phụ nữ cao lớn, chỉ với một hành động nhỏ ấy thôi cũng khiến người ta có cảm giác kinh hãi khi đứng trước mặt cô ấy.

『Tôi mừng vì cuối cùng đã có thể hành xử như một vị tướng lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài! Tôi vẫn không hề lơ là việc tập luyện như một chiến binh trong lúc làm ca sĩ.』

『Hm, tinh thần chiến đấu của cô quả thật rất ấn tượng』Herman cười toe toét.『Máu của tên lính già như ta bắt đầu sôi lên rồi đấy.』

Như thể được Margarita châm ngòi, Herman hiện tại đang rất cao hứng. Luồng khí tức chiến binh tỏa ra từ hai người quân nhân này khiến cho hai vị nội quan vốn xa rời chiến trường không khỏi cảm thấy có chút kì quái.

Cùng lúc, Serina và Komain cũng đang quan sát cuộc hội thoại này…

『Quý nương Margarita thể hiện một sức sống thật ấn tượng đối với một người phụ nữ,』 Komain nói.『Em có thể cảm thấy dòng máu của bộ tộc săn bắn chảy trong người em cũng đang bắt đầu bị khoáy động luôn rồi này.』

『Em đang trở nên hơi bị hăng quá rồi đấy,』Serina nhắc nhở cho cô nhóc.『Thân làm người hầu thì phải luôn biết giữ cho mình một cái đầu lạnh.』

『Miệng thì nói như thế, Quý nương Serina này, chẳng phải bản thân chị cũng khá giống một chiến binh hay sao? Không lẽ chuyện này không làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng chiến đấu của chị chút nào ư?』

『Em càng bị kích động, thì em lại càng tạo thêm nhiều sơ hở cho kẻ địch lợi dụng. Trấn tĩnh lại trái tim mình, giả vờ bình tĩnh, và mai táng kẻ thù mà không làm chủ nhân của em chú ý. Đó là cách làm việc của một hầu gái hoàng gia.』

『...Bộ hầu gái hoàng gia các chị là sát thủ hay gì?』

Và thế là họ đã có một cuộc nói chuyện bạo lực hơn mong đợi từ những người hầu gái.

Trái ngược với những sát thủ đội lốt hầu gái kia, chỉ huy của Hắc Miêu, những người trông giống với ninja hơn là sát thủ, đang đứng dựa lưng vào một cây cột ở góc phòng. Do Kagetora đang khoắc lên mình chiếc áo choàng được yểm ma thuật chuyên dùng cho việc mật thám, nó giúp ông ấy khó bị chú ý hơn nên ngay cả khi ông ta đang đeo một chiếc mặt nạ hổ và mặc một một bộ giáp đen trông cực kì hầm hố, thì xung quanh vẫn chẳng có ai để ý đến ông ta cả.

Ngoại trừ một người. Một cô gái tiến lại gần Kagetora, người được cho là rất khó để nhận thấy.

『Lâu rồi không gặp. Ông vẫn khỏe chứ?』Người vừa bắt chuyện với ông ta là Excel, Tổng tư lệnh của Lực lượng Phòng vệ Vương quốc. Có vẻ như vì là một tộc nhân thuộc Hải Xà tộc, những người rất nhạy cảm với năng lượng ma thuật, bà ta có thể cảm nhận được ma thuật chuyển hướng nhận thức của Kagetora.

Khi Kagetora được mỹ nhân tộc hải xà bắt chuyện, người trông khoảng chừng 25 tuổi, ông ta rời lưng khỏi cây cột, đứng thằng người, và cúi chào trong khi khoanh tay trước ngực.『Ồ, Nữ Công tước Walter, rất hân hạnh. Thật vinh hạnh khi được Ngài đến bắt chuyện, đặc biệt là với một kẻ sống trong bóng tối như tôi. Có điều, lúc nãy Ngài vừa nói, “lâu rồi không gặp,” chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao? Tôi có ấn tượng rằng đây mới chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên của hai chúng ta mà thôi.』

『Oh… Nghĩ lại thì, ra chuyện là vậy sao?』Excel ấn ngón tay lên trán và lắc đầu như thể đang bực. Mặc dù Excel cảm thấy mấy câu chuyện kiểu này thật khó chịu, nhưng có thể cô sẽ không còn có một cuộc nói chuyện thứ hai, nên bây giờ cô ấy quyết định sẽ hùa theo nó.『Vậy thì… Rất hân hạnh được gặp ông, Ngài Kagetora. Bệ Hạ đã cho gọi ông đến đây sao?』

Vì hiện bà đang nói chuyện với chỉ huy của Lực lượng Hắc Miêu, mà chức Tổng tư lệnh Lực lượng Phòng vệ Vương quốc có địa vị cao hơn nhiều, nên Excel không để tâm mấy thủ tục nề hà mà vào đề một cách thẳng thắn.

『Vâng,』ông ta đáp 『Tôi nghĩ rằng mình sẽ được giao nhiệm vụ hoạt động tình báo tại Liên minh các Quốc gia Phương Đông.』

『Nếu Ngài ấy đã cho triệu tập nhiều thân tín đến mức này… chắc hẳn nó sẽ là cuộc điều binh với quy mô chưa từng thấy kể từ trận Amidonia,』Excel nói.『Rốt cuộc thì chuyện đó quan trọng đến mức phải gọi ông đến đây cơ mà.』

『Chúng ta không thể lơ là bỏ qua sự phòng bị trước các quốc gia láng giềng nếu muốn điều đi một đội quân lớn như thế. Tôi cho rằng sẽ có sự chuyển đổi cơ cấu trong hàng ngũ chúng ta, kể cả những người ở lại.』

『Tôi thấy tiếc thay cho Bệ Hạ, chuyện thế này lại xảy ra ngay lúc quan trọng khi đứa của Ngài ấy sắp chào đời.』Excel bỗng nhiên nhìn vào gương mặt của Kagetora và cười khúc khích.『Mà, dù sao thì… Tôi có nghe rằng Công chúa Liscia đang mang song thai đấy. Ông có định đi đến lãnh địa của Ngài Albert để thăm Ngài ấy không?』

『Một gián điệp đơn thuần như tôi mà đến gặp Người thì sẽ không thích hợp chút nào đâu.』

『Ồ? Tôi cứ nghĩ ông sẽ lo sốt vó cho Ngài ấy chứ nhỉ?』

『...』

Excel nở một nụ cười châm chọc, trong khi đó môi của Kagetora mím chặt thành một đường thẳng. Tuy vậy, ông ấy cũng đành chịu thua trước một Excel đang cười nhe răng và mở miệng.

『Tôi vẫn chưa được gặp Người,』cuối cùng ông ta cũng chịu lên tiếng.『Dẫu thế, tôi đã dâng thỉnh cầu của mình lên cho chủ nhân, và đã được phép đến bảo vệ lãnh địa của Ngài Albert trong một thời gian ngắn. Nhờ đó tôi biết được Người vẫn khỏe mạnh.』

『Hehe!』Excel mỉm cười với một gương mặt trông như muốn nói, tôi biết rồi nha.

Mặc dù không ai có thể nhìn thấy được gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ hắc hổ của Kagetora, nhưng ông ta vẫn lúng túng quay mặt đi nơi khác.

Trong một khắc, cả căn phòng bỗng nhiên nín lặng.

Souma đã xuất hiện trong phòng yết kiến cùng với Aisha, Roroa và Hakuya.

Mọi người vội vã trở về vị trí cũ vốn đã được định sẵn từ trước.

Khi Souma đến đứng trước ngai vàng, tất cả bọn họ đều đồng loạt ngồi xuống.

Souma nhìn xuống các quần thần của cậu và tuyên bố.

『Ta chân thành biết ơn các ngươi vì đã đáp lại lời triệu gọi đường đột của ta. Chúng ta đã quyết định sẽ gửi tiếp viện đến cho Liên minh các Quốc gia Phương Đông thỏa theo yêu cầu bên phía Đế quốc Grand Chaos. Giờ ta sẽ công bố ai sẽ là người được cử đi và trở thành một phần của đại quân, và ai là người sẽ ở lại bảo vệ cho vương quốc.』

◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆

Nhìn xuống những gương mặt của các sĩ quan và các vị quan nội các, tôi công bố những cái tên mà tôi và Hakuya đã thống nhất rằng sẽ để họ tham gia cuộc viễn chinh đến Liên minh Phương Đông.

『Đầu tiên, chúng ta sẽ điều động khoảng 60,000 quân từ Lực lượng Phòng vệ Vương quốc,』 tôi nói.

『『『Ohhhh.』』』 Những người trong đại sảnh thốt lên một cách đầy kinh ngạc.

Lực lượng Phòng vệ Vương quốc của Vương quốc Freidonia, được cấu thành từ Cấm quân, Lục quân, Hải quân và Không quân của Vương quốc Elfrieden, cũng như quân đội của Công quốc Amidonia trước đây, với tổng quân số trên bộ khoảng 130,000 người.

Lần điều động binh lính này ngốn gần một nửa số đó, nên cũng khó trách những người tập trung tại đây cảm thấy kinh ngạc. Trên thực tế, đây sẽ là cuộc hành quân đầu tiên kể từ sau cuộc chiến với Công quốc.

『Ta sẽ ngự giá thân chinh,』tôi nói.『Đồng nghĩa với việc, ta sẽ là tổng chỉ huy của đội quân cứu viện, nhưng thực tế quyền chỉ huy sẽ được giao lại cho Phó tổng tư lệnh Ludwin của Lực lượng Phòng vệ Vương quốc. Ngoài ra, Tổng tư lệnh của Lực lượng Phòng vệ Vương quốc, Excel Walter, sẽ ở lại vương quốc này, và trong khoảng thời gian ta vắng mặt, bà ấy sẽ chịu trách nhiệm tăng cường mảng phòng thủ quốc gia. Ta cho rằng thế này là tối ưu nhất. Ta nói đúng không, cả hai ngươi?』

『Vâng, thưa Bệ Hạ. Mọi việc xin tuân theo mệnh lệnh của Người!』Ludwin nói.

『Thần sẽ bảo vệ đất nước này bằng cả sinh mạng trong lúc Người vắng mặt,』Excel nói thêm vào.

Ludwin và Excel bước lên phía trước thành một hàng rồi quỳ xuống, sau đó cả hai đồng loạt cúi đầu.

Tôi gật đầu, sau đó gọi vị Thống chế Không quân đang đứng đợi bên cạnh họ. 『Tolman!』

『Có thần.』

『Đợt cử binh tiếp viện lần này sẽ rất khác so với một hoạt động quân sự trong nước. Nếu là nội trong vương quốc, chúng ta có thể nhanh chóng điều phối quân đội và các nguồn cung lân cận bằng mạng lưới đường bộ và những con rhinosaurus, nhưng chuyện đó sẽ không khả thi bên trong Liên minh Phương Đông. Do đó, chúng ta sẽ cần đến một nửa quân số của Không quân để vận chuyển tiếp tế. Poncho!』

『V-Vâng! Có thần, vâng!』 Poncho vội vàng bước lên trước và phủ phục khi được gọi.

『Sẵn dịp này, ta giao nhiệm vụ quản lý các nguồn cung lại cho anh, mà trước hết sẽ là hàng tiếp tế cho đội quân của chúng ta, Hãy hợp tác với Tolman của Không quân và chắn chắn rằng tiếp tế sẽ đến được với quân tiếp viện mà không gặp phải bất kì sự gián đoạn nào.』

『T-Thần xin tuân lệnh, vâng!』 Poncho nói một cách kiên quyết, chấp nhận mệnh lệnh được giao.

Tôi có nhận được một số báo cáo nói rằng chỉ bằng việc để Poncho, người được người dân tôn lên làm Vị thần lương thực Ishizuka, trở thành người phụ trách quản lý các nguồn cung cho quân đội cũng đủ nâng cao tinh thần binh sĩ, vì thế tôi đã cho Poncho nghiên cứu về cách quản lý chuỗi cung ứng khi anh ta còn ở Venetinova.

Aanh ta vẫn còn là người mới trong lĩnh vực này, nhưng chỉ thị thực tế đến từ các quan chức được chỉ định làm việc dưới quyền anh ta, nên mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh ta chỉ cần làm người phụ trách trên danh nghĩa là được.

Tôi gật gù, rồi nói với những người đang có mặt tại đại sảnh.

『Ta chắc chắn sẽ thảo luận với Hakuya, Excel, Ludwin, và Tolman để quyết định phương án điều động các đơn vị lục quân và không quân làm viện binh sau. Đến với một vấn đề khác, bây giờ ta sẽ thông báo về việc bố trí các quan chỉ huy như một biện pháp phòng hờ trước các quốc gia láng giềng trong khoảng thời gian ta tham gia chiến dịch!』

Tôi ngừng lại hít một hơi, rồi gọi tên của họ.

『Herman! Owen!』

『『Có chúng thần.』』

Đáp lại việc tôi gọi tên họ, cả hai cùng cất lên một giọng mạnh mẽ.

Ông của Roroa, Herman, từng là một chỉ huy quân đội, và Owen, thầy dạy võ, đồng thời cũng là cái loa phát thanh ồn ào của tôi.

『Ta sẽ để hai ngươi lo việc phòng thủ trước Dong binh quốc Zem ở phía tây,』tôi nói.『Họ đã tuyên bố trung lập, nên ta cũng không nghĩ rằng họ sẽ mang quân sang xâm lấn nước ta. Tuy nhiên, kể từ cuộc chiến gần đây nhất, ta chắc rằng đất nước đó đã có thành kiến không tốt về chúng ta, nên họ có thể sẽ làm gì đó để quấy rối. Hãy luôn cảnh giác và bảo vệ những người dân vùng Amidonia.』

『Rõ thưa Bệ Hạ, cứ để đó cho chúng thần!』

『Chúng thần không thể để đám trẻ vượt mặt được!』

Herman và Owen đồng loạt đấm ngực.

Hai lão già đó cơ bắp hơn nhiều khi so với tuổi thực của họ, nên trông họ rất đáng tin cậy.

『Tiếp đến, liên quan đến công tác chuẩn bị trước Giáo Hoàng Chính thống quốc Lunarian ở phía tây bắc… Glaive!』

『Có thần!』Ông già nhà Hal lên tiếng.

『Ta muốn ngươi đến Van và chuẩn bị sẵn sàng đối đầu Giáo Hoàng quốc tại đó.』

『Rõ. Xin để đó cho thần.』

『Đương nhiên rồi. Nhưng ngươi phải thật cẩn trọng. Giáo Hoàng Chính thống quốc không chỉ biết sử dụng quân đội đơn thuần, hãy giả định rằng bọn họ có thể sẽ kích động các tín đồ để tạo một cuộc bạo loạn hoặc bất kì thủ đoạn dơ bẩn nào khác. Để đối phó, ta sẽ để Margarita và Giám mục Souji đi cùng ngươi. Cả hai ngươi, mau chóng bước lên trước.』

Cả Margarita và Souji đều bước về trước và quỳ xuống. Không như Margarita, người đã cúi đầu xuống thật sâu, Souji vốn thuộc về quốc gia khác, nên ông ta chỉ khẽ gật đầu.

『Margarita có được sự nể trọng của người dân vùng Amidonia vì những cống hiến trước đây của cô ấy với tư cách là một chỉ huy quân sự, và giờ đây là một ca sĩ,』tôi nói.『Nếu cô ấy chiếm giữ được trái tim của của những người dân ở phía tây bắc, thì những tên cầm quyền cấp cao của Giáo Hoàng quốc sẽ khó lòng mà tác động được họ. Còn về lâu dài, ta muốn để Giám mục Souji làm người đại diện cho đạo Lunaria chính thống tại đất nước này, nhằm cắt đứt mối liên hệ giữa những tín đồ trong nước với Giáo Hoàng quốc. Vậy Giám mục Souji, liệu ta có thể nhờ vào ông không?』

Dù là một giám mục của đạo Lunaria Chính thống, nhưng lòng trung thành mà Souji dành cho Giáo Hoàng Chính thống Quốc lại rất ít. Nhưng trên thực tế ông ta vẫn là người của họ, vậy nên trong trường hợp của ông ấy, tôi chỉ đưa ra yêu cầu chứ khôngphải mệnh lệnh.

Nếu tôi ra lệnh cho ông ta, nó sẽ trông như thể tôi đối xử với ông ta như hầu cận của mình, và Giáo Hoàng Chính thống quốc sẽ trục xuất ông ta như một tên dị giáo, người đã thoát khỏi sự kiểm soát của họ và điều đến một giám mục khác. Để tránh vấn đề đau đầu như thế, lúc này tôi cần Souji công khai vẫn đứng về phía Giáo Hoàng quốc.

『Ôi trời. Có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác…』 Souji nhún vai và nở một nụ cười gượng gạo.『Được cử đến vương quốc này với tư cách một giám mục, thật khó để tôi có thể chấp nhận một tình huống mà những tín đồ của chúng ta và thần dân của vương quốc này quay lưng lại với nhau. Xin hãy để tôi được hợp tác cùng Người.』

『Cảm ơn. Glaive, hãy hành động cùng họ để giữ vững biên giới của chúng ta trước Giáo Hoàng Chính thống quốc.』

『Rõ, thưa Bệ Hạ. Thần sẽ giải quyết ổn thỏa.』

Sau khi tôi hoàn tất việc ra chỉ thị (và nhờ vả) cho họ, cả ba người họ lui xuống, sau đó tôi nhìn sang Excel.

『Ta chắc chắn sẽ cần bà ở lại Parnam. Trong khoảng thời gian đó, liệu có ai đó đủ khả năng để chỉ huy Lực lượng Phòng vệ Hải quân Vương quốc, và chuẩn bị đối phó với Liên minh Quần đảo Cửu Thủ Long không?』

『Về chuyện đó… Thần tin chắc Người có thể giao phó nó cho Castor,』 Excel cúi đầu nói.

Cái tên Castor được cất lên đã gây nên tiếng xì xào trong đám đông. Bà ấy vừa nhắc đến một người đàn ông, dù đó chỉ là kết quả của một chuỗi xen kẽ rất nhiều các mục đích phức tạp khác nhau, nhưng đã từng một lần giương cao ngọn cờ nổi dậy chống lại tôi, nên sẽ không thể nào tránh khỏi những luồng ý kiến phản đối đề xuất này. Tuy nhiên, Excel có vẻ không dể tâm mấy đến bầu không khí trong căn phòng, và tiếp tục nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

『Trong khoảng thời gian nằm dưới sự giám sát của thần, thần đã chỉ dạy Castor rất kĩ lưỡng về phương thức hoạt động của Lực lượng Hải quân. Chính Castor cũng đã cố gắng hòa nhập với những người lính hải quân, tăng cường sự gắn kết giữa cậu ta với họ, và đã có được lòng tin của họ. Nói thì như thế, nhưng cũng đã có đôi lúc cậu ta trở nên hơi quá “sa đọa” một chút.』

Nói xong, Excel đá mắt nhìn sang Castor.

Khoảnh khắc đó, vai của ông ta run lên, và vội vàng nhìn sang hướng khác.

Cứ như phản ứng của một đứa trẻ vừa bị phát giác làm chuyện gì đó không nên làm vậy. Không lẽ bà ấy biết bí mật đen tối nào đó của ông ta sao?

Điều đó khiến tôi có chút bận tâm, nhưng dựa theo theo cách nói chuyện của Excel thì chắc cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, nên chắc tôi bỏ qua nó cũng ổn thôi.

Tôi hỏi Castor.『Castor. Ông vừa nghe Excel nói rồi đấy. Ta có thể tin tưởng giao phó lực lượng hải quân dưới sự chỉ huy của ông không?』

『Đ-Được thưa Bệ Hạ! Nếu đó là lệnh của Người, thần sẽ dùng hết sức mình để tuân theo.』Castor cúi đầu.

Tôi gật đầu, sau đó ra lệnh 『Castor, hãy nắm quyền chỉ huy hải quân thay cho Excel và chuẩn bị sẵn sàng trước Liên minh Quần đảo Cửu Thủ Long. Tuy nhiên, hạn chế các hoạt động bắt giữ các tàu đánh bắt cá trái phép và làm mọi thứ trong khả năng để tránh xảy ra tình huống có thể dẫn đến xung đột vũ trang. Sau tất cả, chúng ta không thể bước vào tình trạng chiến tranh nghiêm trọng với một quốc gia khác khi đã gửi quá nhiều binh lính tới phía Bắc.』

『Rõ thưa Bệ Hạ! Như lệnh của Người!』

『Còn nữa…』tôi bước xuống bậc tam cấp và thì thầm vào tai Castor,『Ông không được phép sử dụng Hiryuu. Ta vẫn chưa muốn để các quốc gia khác biết về sự tồn tại của nó.』

Việc xây dựng trên chiếc tàu sân bay giả dạng hòn đảo Hiryuu có thể chuyên chở được những kỵ binh wyvern đã ít nhiều được hoàn thiện. Chúng tôi cũng đã quyết định rằng sẽ đóng luôn chiếc thứ hai, Souryuu và chiếc thứ ba, Unryuu (tất nhiên toàn tên tôi đặt rồi), nhưng chúng tôi muốn chiếc đầu tiên được hoàn thành trước đã. Mặc dù nó đã có thể được đưa vào hoạt động, nhưng chúng tôi không thể để lộ con át chủ bài của mình trong một cuộc tranh chấp về vấn đề đánh bắt cá để các quốc gia khác điều tra về nó. Dù biết rằng, việc sử dụng wyvern để tuần tra vùng biển sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Xem ra Castor đã hiểu được tất cả những điều trên, ông ta gật đầu.

『Thần hiểu rồi ạ,』 ông ta thì thầm lại với tôi.『Thần sẽ chỉ dùng những con tàu truyền thống để kìm hãm chúng.』

『Ta trông cậy vào ông đấy』 tôi khẽ nói.『Ồ, và còn…』

Chúng tôi đã cùng thảo luận thêm một số vấn đề khác, sau đó tôi quay trở lại vị trí cũ của mình.

『Giờ thì Castor, ta sẽ trông cậy vào ông.』

Khi tôi tuyên bố điều đó, Castor đáp,『Đã rõ, thưa Bệ Hạ,』và phủ phục xuống đất.

Giờ công cuộc chuẩn bị ở phía Tây, Bắc (Tây Bắc), và phía Đông đã xong xuôi. Chỉ còn lại mỗi phía Nam.

『Cuối cùng, về việc phòng bị trước nước Cộng hòa Turgis…』

『Chờ đã, Đại Ca!』Kuu đứng dậy và cắt lời tôi.

『T-Thiếu chủ! Ngài không được ngắt lời Ngài Souma khi Ngài ấy đang nói như thế!』Leporina, người đang ở cạnh cậu ta, vội vã níu tay áo cậu ta lại.

Tuy thế, Kuu không thèm chú ý đến cô ấy, và nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi nói tiếp.『Ông già nhà đệ… nguyên thủ của nước Cộng hòa, Gouran Taisei… chẳng phải đã lập lời thề kết bằng hữu với huynh rồi hay sao? Không lẽ huynh nghĩ ông ấy sẽ phản bội và tiến hành xâm lược ư?』

Lại thêm những tiếng đám đông xì xào bàn tán. Chàng trai trẻ này đã vô tình thể hiện sự bất kính trước mặt nhà vua, cùng lúc đó, cậu ta đã để lộ việc bản thân là con trai của nguyên thủ nước Cộng hòa. Trong khi nhiều người trong đám đông đó vẫn chưa biết về lai lịch của Kuu.

Để làm họ im lặng, tôi trả lời và ra vẻ không để tâm đến hành vi bất kính của Kuu. 『Ta tin tưởng Ngài Gouran. Nhưng dù thế, bổn phận của một vị vua là phải dự trù trước cho những tình huống không ngờ đến. Bên cạnh đó, không phải chỉ có mỗi mình Ngài Gouran, vẫn còn có hội đồng trưởng lão gồm những tộc trưởng của mỗi tộc, đúng chứ? Ta không nghĩ cậu có thể nói rằng không một tộc nào trong số họ sẽ cố gắng phát động xâm lược mà không thông qua Ngài Gouran.』

Tôi cố dùng lý lẽ với cậu ta, nhưng Kuu vẫn không bằng lòng.

『Ông già của đệ sẽ chăm sóc những tên dám làm thế. Gouran Taisei không phải là một kẻ dễ dàng phản bội bạn bè!』

『Nhưng mà vẫn…』

『Ookyakya, huynh vẫn lo sao? Thế cử đệ đi cùng quân tiếp viện như một vị tướng khách thì sao?』Kuu tự chỉ vào mình bằng ngón cái.

… Nữa hả trời?

『Sao lại thành để cậu đi cùng ta thế này?』tôi hỏi.

『Là con tin, huynh biết mà, một con tin. Cứ để đệ ở nơi nào đó mà đệ có thể bị bay màu ngay lập tức ấy, và đệ sẽ chắc chắn rằng ông già nhà đệ sẽ kìm hãm mấy tên hiếu chiến vì sợ mất đi người thừa kế yêu dấu của lão.』Kuu nói xong và cười tươi rói, cứ như thể đó không phải vấn đề gì lớn.

〚Mình tự hỏi tại sao…〛 Tôi bắt đầu thấy hơi đau đầu rồi đấy.

『Cậu… có biết mình đang nói gì không?』tôi thận trọng hỏi.

『Huynh biết là đệ có mà, Ca. Ý đệ là, đây là một cơ hội tốt cho đệ, huynh biết đấy? Đệ đến đất nước này để được mở mang tầm mắt. Không có quá nhiều cơ hội để một gã đến từ vùng cực nam của lục địa này được đến nơi ranh giới Lãnh địa Quỷ đâu.』

『Không phải là ta không hiểu ý cậu, nhưng…』

Chính vì quá ít cơ hội nên tôi đã bỏ qua lời khuyên của Liscia rằng, “Anh không thể giao việc này lại cho những hầu cận của mình sao?” để có thể tự mình dẫn quân tiếp viện đến đó. Nhưng dù thế nào thì, liệu có ổn không khi tôi đưa một cậu trai được một quốc gia khác giao phó cho đến một nơi mà tôi biết sẽ rất nguy hiểm?

Tôi do dự và nhìn Hakuya.

Hakuya nhún vai bực dọc và trả lời tôi một cách ngắn dọn.

『...Thưa Bệ Hạ, thần nghĩ sẽ ổn thôi.』

Anh ta hẳn đã quyết định rằng những lời Kuu nói cũng có lý đôi chút. Chẳng nhẽ không còn cách nào sao?

Nhìn vào ánh mắt của cậu ta, Kuu có lẽ vẫn sẽ đi dù cho có bị tôi từ chối.

Tôi thở dài.『... Thôi được rồi. Ta sẽ cho phép cậu đồng hành cùng ta với tư cách là một vị tướng khách, nhưng không có nghĩa cậu được hành động liều lĩnh. Ta biết cậu gan dạ như thế nào, nhưng mối quan hệ hữu nghị của Vương quốc và nước Cộng hòa được đặt cả trên vai cậu. Cậu phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ta. Hiểu rồi chứ?』

『Hay lắm, đệ hiểu hiểu rồi! Đệ xin thề sẽ không làm bất cứ chuyện gì liều lĩnh!』Kuu đáp lại đầy khí thế.

Cậu ta có đang nghiêm túc không thế? Chắc sau này tôi phải nhờ Leporina kiểm soát cậu ta thật chặt mới được… Miễn là cu cậu đau khổ.

Ừ thì, đã có cuộc tranh cãi xảy ra vào phút cuối, nhưng với điều này, mọi phương án triển khai đều đã được quyết định.

Tôi kết thúc bằng cách tuyên bố trước hội đồng.『Giờ thì, ta trông cậy hết vào tất cả các ngươi đấy.』

『『『Rõ, thưa Bệ Hạ.』』』

Đáp lại lời của tôi, cả hội đồng đồng loạt quỳ rạp xuống.

Tôi rời khỏi sảnh yết kiến cùng với Aisha, Roroa và Hakuya, cùng với cái cách tôi đến. Khi tôi lướt ngang qua Kagetora, người đang nấp đằng sau cây cột, tôi thì thầm ra lệnh cho ông ta.

『Hãy đi thăm dò tình hình ở Liên minh Quốc gia Phương Đông. Còn nữa, sau đó hãy cử Inugami đến chỗ ta.』

『Như ý Người.』

Sau cuộc trao đổi ngắn đó, Kagetora biến mất khỏi sảnh yết kiến trước cả khi chúng tôi rời đi.

〚Mình không biết nữa... Mình nghĩ kĩ năng ninja của ông ấy thậm chí còn mượt hơn nhiều so với trước đây thì phải.〛

Còn giờ, tất cả những gì còn lại là quyết định xem ai sẽ là người đi cùng tôi ngoài các quân nhân.

Chúng tôi đến phòng chính vụ, sau đó cho gọi những người chúng tôi cần tập trung lại để cùng nhau bàn bạc lại mọi thứ một lần nữa.

Ở bên trong văn phòng cùng với tôi là Aisha, Juna, Roroa và Naden, những vị hôn thê của tôi, cũng như Hakuya, Tomoe, Hal, Kaede, Ruby, Poncho, Serina, Komain, và Colbert, tổng cộng là 14 người.

Tôi để những người được tập hợp ngồi xuống một cái bàn dài nơi các quan nội chính thường làm việc, sau khi xác nhận mọi thứ đã sẵn sàng, tôi bắt đầu lên tiếng.

『Giờ thì, chúng ta nên bắt đầu bằng việc xem xét tình hình hiện tại chứ nhỉ?』

Sau đó, tôi giải thích lại từ đầu toàn bộ những thông tin chi tiết về việc gửi quân tiếp viện cho Liên minh Phương Đông. Cũng bởi có những người đã không có mặt tại sảnh tiếp kiến trước đó.

Lý do đó là một, và dù tôi đã cố tình không đυ.ng đến nó trước đó, lần này tôi giải thích cho họ rằng cuộc điều quân này không chỉ là đáp lại yêu cầu từ phía Đế quốc, mà còn là yêu cầu tiếp viện từ anh trai của Roroa, Julius.

Tôi đã quyết định rằng chuyện này không giống vấn đề quốc tế mà giống vấn đề gia đình hơn, nên chỉ những người gần gũi với chúng tôi mới được biết về nó.

Khi nghe được Julius đã gửi một yêu cầu tiếp viện, Hal làm một biểu cảm hài hước trên gương mặt.『Julius á?! Là cái tên mà chúng ta đã chiến đấu trong cuộc chiến phải không? Tin tưởng một gã như thế có ổn không đấy—ow! Em làm cái gì vậy, Kaede?!』

Hal ngạc nhiên nhìn Kadede, người đang ngồi cạnh cậu ta. Nghe như thể Kaede vừa véo cậu ta dưới gầm bàn hoặc vừa đạp lên chân cậu ta. Kaede xoa xoa thái dương, lắc đầu tỏ vẻ bực dọc.『Phải là Ngài Julius mới đúng, Hal. Bất kể Ngài ấy ở vị thế nào trước đây, nhưng Ngài ấy vẫn là anh trai của ứng cử viên Đệ tam Vương hậu Roroa, và cái huyết thống đó sẽ khiến Ngài ấy trở thành anh vợ của Bệ Hạ đấy. Anh phải thể hiện một chút sự tôn trọng với Ngài ấy đi, biết chưa hả.』

『Urkh... Cho tôi xin lỗi.』Đối mặt với lý lẽ rất ư là hợp lý, Hal đành cúi đầu nhận lỗi.

Roroa vẫy tay.『Ohh, đừng bận tâm chuyện đó. Trên thực tế thì quả thực anh trai tôi đúng là kẻ thù. Nếu bây giờ anh ấy có cố nói, “Cứu anh!” đi nữa, thì cảm giác hình như đã hơi muộn rồi để làm chuyện đó rồi.』

『Công chúa...』Colbert nhìn Roroa đầy lo lắng. Anh ta là người duy nhất trong nhóm quen biết anh em nhà Amidonia từ khi còn nhỏ, nên anh ta nhận thức được cảm xúc phức tạp mà Roroa đang đối mặt.

Sau đó Roroa đứng dậy và cúi đầu trước tất cả mọi người.『Lần này, tôi không nghĩ mình có thể thoát được khỏi những lời cáo buộc về việc đối xử thiên vị hơn với thành viên trong gia đình mình. Chỉ là, từ những gì anh trai tôi đã nói trong bức thư, anh ấy dường như đã thay đổi so với người anh mà tôi từng biết. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra và làm thay đổi trái tim anh ấy, nhưng... tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tương tác với anh ấy một cách xây dựng hơn so với trước đây. Nên tôi hy vọng rằng... tôi hy vọng mọi người có thể, làm ơn, xin hãy cho anh ấy mượn sức mạnh của mọi người.』

Roroa kết câu không phải bằng tiếng lóng thương nhân thường thấy của cô ấy, mà bằng một yêu cầu lịch sự bằng những từ ngữ bình thường. Chắc hẳn cô ấy đang nói chuyện với cương vị là công chúa của cựu Công quốc Amidonia.

Tôi đặt tay lên vai Roroa.『Anh hiểu mà. Cũng bởi đồng tình với em nên anh mới quyết định gửi quân tiếp viện đến Vương quốc Lastania.』

『Chồng yêu à...』

Tôi để Roroa ngẩng đầu lên, sau đó nhìn sang Komain.『Bên cạnh đó, hình như Jurukoma cũng đang ở Vương quốc Lastania đấy.』

『Anh… 』Komain thỏ thẻ. Anh trai cô ấy đang ở một nơi phải giao tranh liên tục bởi manami, làn sóng quỷ, thế nên cô ây chắc đã rất lo lắng.

『Komain,』 tôi nói.『Bây giờ ngươi đang làm việc cho Poncho, đúng chứ?』

『V-Vâng! Ngài ấy đã tốt bụng thu nhận tôi làm người hầu của Ngài ấy.』

『Poncho sẽ phụ trách giám sát việc vận chuyển hàng tiếp tế cho đội quân tiếp viện mà chúng ta sẽ gửi đi. Ta muốn ngươi hỗ trợ anh ta cùng với Serina. Từ đó ngươi cũng sẽ được đến Vương quốc Lastania.』

『A! Người sẽ cho phép thần được đi cùng sao?!』

Tôi mỉm cười trước cặp mắt mở to của Komain.『Đến cả Roroa, người có một mối quan hệ đối đầu với anh trai mình, vẫn thấy lo lắng cho anh ta. Ngươi rất thân thiết với anh ngươi, nên chắc chắn nó còn tệ hơn với ngươi. Bên cạnh đó, với nên tảng võ thuật của mình, ngươi sẽ không phải là một trở ngại. Thế nên anh hiểu rồi chứ, Poncho. Chúng ta sẽ đưa hầu cận của anh đi cùng. Như vậy được chứ?』

Poncho gật đầu lia lịa.『Nếu đó là mong muốn của Người, thì vâng, tất nhiên rồi ạ.』

Có một chút sự vui mừng hiện trên gương mặt của Komain khi cô ấy cúi đầu.『Cảm ơn hai người rất nhiều! Bệ Hạ, Ngài Poncho.』

Poncho đặt tay lên vai Komain rồi nói,『Mừng cho cô nhé…』

Tôi nhìn sang Serina, người đang đứng cạnh họ và trưng ra một vẻ mặt thản nhiên. 『Serina, chuyện là vậy đó. Liệu ta có thể đặt lòng tin vào cô luôn không?』

『Có vẻ như thần không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, Công chúa đang không ở đây, và với việc đã có Carla chăm sóc cho Ngài ấy, thần sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa. Xin Bệ Hạ cho phép thần được ở bên cạnh chăm sóc cho Ngài Poncho trong khoảng thời gian này.』

『T-Tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô nhé』Poncho nói, giọng đầy hối lỗi.

Khóe miệng Serina khẽ nhếch lên một chút.『Đúng vậy đấy. Tôi nghĩ Ngài nên thể hiện lòng biết ơn của mình bằng hành động đi.』

Poncho gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán.『T-Tôi sẽ nấu cho cô món mà cô thích, phải.』

『Hehe. Ngài hứa rồi nhé.』

Serina nở một nụ cười nhẹ tỏ vẻ hài lòng. Poncho thở phào nhẹ nhõm khi đã cải thiện được tâm trạng của cô ấy. Còn Komain thì đang dùng khăn để lau mồ hôi trên trán Poncho.

Thật khó để nói về cán cân quyền lực giữa ba người này, mặc dù đôi khi khi có một chút mâu thuẫn ở chỗ này, chút ở chỗ kia, nhưng dường như họ vẫn hòa hợp được với nhau, nên mọi thứ vẫn ổn thôi.

Tôi quay trở lại việc cần làm và nói với mọi người.『Chà, chúng ta cũng sẽ để Roroa đi cùng. Colbert. Ta biết ta đang chuốc thêm phiền phúc cho ngươi bằng việc đưa Roroa đi, nhưng hãy giữ mọi thứ ổn định trong lúc chúng ta vắng mặt nhé.』

『Vâng, thưa Bệ Hạ. Tất cả điều này đều là vì công chúa. Xin hãy cứ giao những công việc tài chính lại cho thần.』

『Ta trông cậy vào ngươi.』tôi gật đầu.『Tiếp đến, trong trường hợp chúng ta có thể sẽ chạm trán quỷ tộc, Tomoe sẽ cùng đi với chúng ta. Và khi xét về tiềm năng chiến đấu của bọn chúng, cả Aisha và Naden cũng sẽ đi. Mặc dù đằng nào chúng ta cũng sẽ hành động cùng nhau như một tổ đội, nhưng ta sẽ để để cho Aisha và Naden làm vệ sĩ cho ta và Roroa. Ta cũng dự định sẽ cho Inugami làm vệ sĩ của Tomoe.』

『Chị cả Ai, Nadie, tụi này trông cậy hết vào hai người đó nha.』Roroa lắc lư đầu lên xuống.

Aisha nắm một tay lại đấm vào ngực.『Cứ để đó cho bọn chị! Chị sẽ bảo vệ Phu nhân Roroa! Thế nên Naden, em cũng phải chăm sóc tốt cho Bệ Hạ đấy!』

『Em hiểu rồi. Em sẽ đặt niềm kiêu hãnh của long tộc của em vào việc này.』Naden cũng bắt chước Aisha mà thu tay đấm nhẹ vào ngực.

Nhìn hai người họ ưỡn ngực ra trước mặt nhau, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy ấm áp.

Tiếp đó tôi quay sang Juna, người từ nãy đến giờ nhìn hai người họ với một nụ cười dịu dàng, và nói.『Thật lòng mà nói anh rất muốn đưa em theo, Juna, nhưng anh muốn tránh tình huống mà cả nhà vua và các vị hôn thê của anh ta đều cùng lúc không có mặt ở lâu đài, nên đành nhờ em ở lại nhé.』

『Đành chịu thôi nhỉ,』Cô ấy đáp.『Cả Phu nhân Liscia cũng không ở đây, cho nên phải có ai đó trông coi lâu đài chứ.』

Mặc dù rằng Juna có vẻ hơi thất vọng, cô ấy vẫn đặt hai tay trước ngực và hơi cúi đầu xuống.

『Như ý của Người, thưa Bệ Hạ. Xin hãy để em được nhận lấy trách nhiệm này khi Người vắng mặt. Nhưng nếu em có thể giúp gì đó, xin đừng ngại mà hãy nói cho em biết. Em sẽ bay đến đó ngay lập tức.』

『Cám ơn em. Đến khi đó nhờ cả vào em hết đấy.』

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau một lúc, tôi cảm thấy đôi mắt kia cứ như đang muốn nhắn nhủ với tôi rằng, “Xin hãy chắc chắn rằng anh sẽ trở về nhà an toàn nhé” vậy.

Khi tôi gật đầu với cô ấy, cố gắng trấn an nàng hết mức có thể, Juna khẽ mỉm cười.

Sau đó, Hakuya cất tiếng nói,『Thưa Bệ Hạ… thần có thể nói vài lời không?』

Anh ta xin phép được lên tiếng, nên tôi đã đồng ý.

『Là về cuộc dẫn quân lần này,』anh ta nói.『Chúng ta nên cân nhắc đến khả năng nó sẽ trở thành một cuộc chiến dài hạn. Chúng ta sẽ phải làm gì với lễ đăng quang và hôn lễ được dự định tổ chức vào cuối năm nay đây ạ?』

『Ừ nhỉ! Ta quên bén mất chuyện đó.』

Chúng tôi còn có một buổi lễ đăng quang để tôi chính thức trở thành quốc vương của vương quốc này và cả lễ cưới với Liscia cùng những người khác vào cuối năm nữa cơ mà nhỉ? Không có cách nào để biết được khi nào làn sóng quỷ sẽ lắng xuống, và ngay cả khi tôi có kịp trở về vào cuối năm, mọi thứ sẽ trở nên quá bận rộn. Nó có lẽ còn trùng với ngày Liscia chuyển dạ nữa.

Khi tôi nói cho Liscia nghe về chuyện này, cô ấy đã trả lời rằng, “Anh biết đấy, em vẫn có thể tham dự với cái bụng nhô ra của mình mà?” Nó dường như không làm phiền đến cô ấy, nhưng tôi sẽ lo lắng không thôi nếu cổ làm vậy mất, nên tôi hy vọng cô ấy sẽ không nói mấy câu kiểu đó nữa.

『Bây giờ hãy tạm hoãn nó lại sang mùa xuân năm sau,』tôi nói.『Liscia vẫn còn phải lo chuyện sinh nở, vì vậy tốt hơn hết là nên đợi cho đến khi đứa bé được ra đời và mọi thứ đã ổn định rồi hãy thực hiện nó. Điều chỉnh lại theo hướng đó đi.』

『Thần hiểu rồi,』Hakuya cúi đầu đáp.

Thế là tất cả mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Khi tôi đứng dậy, tất cả mọi người gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của họ. Tôi hướng cánh tay phải của mình về phía họ và ra lệnh.

『Giờ thì, mọi người! Để cho việc sinh con của Liscia, lễ đăng quang, lễ cưới, và tất cả những điều tốt đẹp khác có thể diễn ra trong sự yên bình, hãy cùng nhau vượt qua cuộc khủng hoảng này!』

『『『Rõ, thưa Bệ Hạ.』』』

Giờ thì tiến tới phương Bắc, cái nơi đang vật vã với lũ quái vật thôi nào.