Genjitsu Shugi Yuusha No Oukokusaikenki

Volume 8: Chương 2: Vì Tương Lai

Solo: Gin-chan.

◇ ◇ ◇

— Đầu tháng mười, năm 1547, Lịch Đại lục—

Tại vùng núi của vương quốc có tồn tại một lãnh địa nhỏ. Nơi ấy là lãnh địa trước kia của cha Liscia, quốc vương tiền nhiệm, Ngài Albert. Ông đã từng là một quý tộc nhỏ cai trị vùng đất này trước khi gặp mẹ của Liscia, Phu nhân Elisha.

Khi đó, hoàng tộc vẫn còn đang rối loạn do các cuộc chiến nhằm tìm ra người nắm giữ ngai vàng sau cái chết của vị tiên vương quá cố. Kể cả bây giờ, bản tính của ông, xét theo phương diện tích cực, là con một người phúc hậu, không thèm khát quyền lực, còn theo phương diện ít tích cực hơn, là một người tầm thường không có tham vọng. Ông tránh việc tạo nên những kẻ thù không cần thiết. Như vậy, nhờ bản tính lương thiện và luôn hỗ trợ hết mình cho Quý nương Elisha khi ấy còn trẻ tuổi, Ngài Albert đã vô tình tạo ra một tình thế khiến các hoàng thân khác khó có thể hướng sự thù địch đến cô.

Cứ như thế, cuộc chiến tranh quyền đoạt vị cũng đã kết thúc với việc toàn bộ hoàng thân bị tuyệt diệt trừ Phu nhân Elisha, bước lên ngai vàng với tư cách là người sống sót cuối cùng của hoàng tộc. Để ghi nhận sự cống hiến không ngừng nghỉ của Ngài Albert, ông ấy đã được phép kết hôn với Quý nương Elisha, sau đó trở thành quốc vương.

Lãnh địa trước kia của Ngài Albert cũng từ đó mà trở thành một phần của lãnh địa hoàng gia, nhưng khi ông quyết định thoái vị, ông đã trở lại làm lãnh chúa của nơi đó một lần nữa.

Lúc này tôi đang bay phía trên lãnh địa của Ngài Albert, nhìn xuống nơi ấy từ trên lưng của Naden đang trong dạng ryuu của cô ấy.

Cảnh quang nơi đây đậm chất vùng quê, khiến người ta có cảm giác những bài hát dân ca sẽ rất hợp với nó. Xa xa có những ngọn núi, những dòng sông, những cánh đồng và đồng cỏ, rải rác xung quanh là một vài trang trại.

Với một người mà ngày nào cũng phải vật lộn với đống công việc nhiều khủng khϊếp ở thủ đô, thì thời ở đây trôi thật chậm rãi. Không còn nơi nào lý tưởng hơn cho một người muốn sống một cuộc đời bình lặng.

『Nếu anh nghỉ không làm vua nữa, thì chuyển đến đây sống chắc cũng không tệ đâu nhỉ.』 Tôi nói.

『Anh còn quá trẻ để về quê dưỡng già đấy.』 Giọng nói bực bội của Naden truyền thẳng vào trong đầu tôi. 『Ý em là, anh thậm chí còn chưa đăng quang cơ mà, cả hôn lễ của chúng mình nữa. Giờ này mà nghĩ đến chuyện anh sẽ làm gì khi về hưu thì có hơi bị tốn thời gian đấy. Còn nữa, vào thời điểm hiện tại, anh có muốn về ở ẩn rồi sống đời an nhàn cũng đâu có dễ vậy? Nếu chẳng may phía bắc mà có bề gì, có khi anh còn chẳng sống được đến già đâu, anh biết không?』

『Anh đoán về điểm này thì em có lý.』 Tôi trả lời đầy miễn cưỡng.

Naden nói đúng. Nếu tình hình ở phía bắc—hay nói cách khác, là Lãnh địa Quỷ—có gì thay đổi, không còn gì để bàn cãi rằng cả vương quốc này sẽ bị cuốn vào nó. Dù vương quốc hiện đã đi vào ổn định, nhưng nếu Lãnh địa Quỷ còn mở rộng hơn nữa, chắn chắn sẽ có thêm nhiều dân tị nạn, và mọi thứ chúng tôi cố gắng gầy dựng kể từ lúc lên ngôi sẽ quay trở về lại con số không.

Phía tây lục địa đã có Đế quốc Grand Chaos của Maria đang bảo vệ, nên tôi chắc họ sẽ ổn thôi, nhưng còn phía đông, tôi không thể nào giũ bỏ được cảm giác rằng Liên minh các Quốc gia Phương Đông, chỉ là một khối các quốc gia từ nhỏ đến tầm trung được liên kiết với nhau một cách nửa vời. Nhưng nếu họ sụp đổ, vương quốc của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đó là lý do tại sao tôi buộc phải gửi quân tiếp viện đến chỗ họ.

『Không thể cứ thế mà nghỉ hưu được, huh.』

『Đúng rồi đấy. Bên cạnh đó, anh còn phải tạo nên một vương quốc tuyệt vời cho đứa bé nữa mà, phải không ? “Cha”.』

『Ahaha…』

〚Cha…huh. Mặc dù bây giờ thì vẫn chưa, nhưng mình sẽ sớm trở thành như thế nhỉ?〛

『Ah, anh muốn mau chóng được gặp Liscia quá đi mất.』 Tôi nói bằng một giọng tha thiết.

『Sao anh dám nói vậy khi đang ngồi trên lưng em chứ?』

『Naden này, nếu chúng ta có con với nhau. Anh tin chắc mình sẽ cảm thấy y như vậy với em mà.』

『Hm, nếu vậy thì được. Em sẽ đưa anh đến đó nên hãy kiên nhẫn chút đi.』

『Roger.』

『Nè, câu đó là của em mà!』

Naden vặn người rồi bay nhanh hơn trên bầu trời. Cô ấy lướt trên những ngọn gió, tiến thẳng đến dinh thự của Ngài Albert, nơi Liscia đang ở.

Hôm nay là ngày mà tôi cuối cùng cũng được gặp lại Liscia. Kể cả sau khi trở về từ Công hòa Turgis, thời gian rảnh của tôi đã bị chiếm giữ bởi đống công việc chồng chất, khiến tôi không thể nào đi được.

Đó là lý do vì sao việc được gặp Liscia khiến tôi vui đến vậy, nhưng… cùng lúc đó, tôi cảm thấy thật nặng nề.

〚Sau cùng thì mình sẽ phải nói cho cô ấy biết rằng mình chuẩn bị tới Liên minh các Quốc gia Phương Đông…〛

Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng mình đã giải quyết ổn thỏa toàn bộ công việc, thì phía Đế quốc lại đưa ra yêu cầu gửi quân tiếp viện cho Liên minh các Quốc gia Phương Đông. Tôi sẽ không thể gặp cô ấy trong một khoảng thời gian, và thật đau lòng khi biết cô ấy sẽ phải lo nghĩ vì tôi.

〚Mình thật sự không muốn Liscia phải lo lắng trong lúc cô ấy đang mang thai.〛

Cố tình không nói với cô ấy không phải một sự lựa chọn. Tôi sắp điều động cả một đội quân, và không có cách nào để che giấu chuyện đó cả. Đó là lý do tôi muốn cho Liscia một lời giải thích thỏa đáng để giảm bớt nỗi lo của cô ấy. Nhưng lòng ngực tôi vẫn cứ nặng trĩu.

〚Mình tự hỏi đây có phải là cảm giác của một người chồng không thể nói với vợ mình rằng anh ta sắp bị buộc phải chuyển tới một nơi nào đó mà anh ta phải sống một mình cảm thấy hay không…〛

Đó là những gì tôi nghĩ trong khi mơ hồ nhìn lên bầu trời mùa thu trong vắt.

Tòa dinh thự với mái ngói màu xanh đang dần hiện ra trên ngọn đồi đằng kia là của vị cựu vương, Ngài Albert.

Khi Naden và tôi đáp xuống trước cổng ra vào, người đầu tiên chào đón chúng tôi chính là Carla trong trang phục hầu gái của cô ấy. Trong khoảng thời gian chúng tôi ở Turgis, Carla đã phục vụ Liscia với vai trò là người hầu và vệ sĩ riêng của cô ấy. Ngoài ra còn có một số thành viên của nhóm Hắc Miêu và Lực lượng Phòng vệ Vương quốc đang ở đây, bảo vệ Liscia và gia đình của cô ấy từ trong bóng tối cũng như ngoài sáng.

Carla đứng trước mặt hai chúng tôi và cuối đầu.

『Đã lâu rồi nhỉ, thưa Chủ nhân.』

『Đã lâu không gặp,』 Tôi nhẹ nhàng nói. 『Có chuyện gì bất thường với Liscia hay gia đình cô ấy không?』

『Thưa, Phu nhân Hilde nói rằng cả Liscia và đứa bé đều rất khỏe mạnh, nhưng… Ngài nên nghe trực tiếp từ cô ấy thì tốt hơn.』

『Vậy thì tốt rồi… Xin lỗi nhé, ta đã để cô phải lo liệu mọi thứ cho Liscia.』

『Không, không hề. Liscia là bạn đời của Chủ nhân, nhưng cô ấy cũng là người bạn không gì thay thế được của thần. Không gì làm thần hạnh phúc hơn việc được ở bên giúp đỡ cho cô ấy. Bên cạnh đó…』

『Bên cạnh đó?』

Khi tôi bị thúc giục nói tiếp, Carla nở một nụ cười rạng rỡ.

『Không như hầu gái trưởng, Phu nhân Liscia không bắt thần phải mặc mấy bộ quần áo đáng xấu hổ!』

『Oh…』

Khi còn trong lâu đài, cô hầu gái trưởng bạo da^ʍ, Serina, đã “chăm sóc tốt” cho Carla. Được làm việc dưới quyền Phu nhân Elisha, người lúc nào cũng tươi cười, chắc chắn là tốt hơn nhiều cho cô ấy.

『Cô biết đấy, đội ngũ sản xuất Siêu nhân Slivan đã thỉnh cầu rằng họ muốn cô quay trở lại làm Quý cô Dran càng sớm càng tốt…』 Tôi tỏ vẻ trầm ngâm. 《TN: Ai không nhớ thì có thể xem lại ảnh bìa của Volume 5 nha, mình đã up rồi đó ^_^ 》

『Urgh…N-Nếu đó là lệnh của Người, thì thần chỉ còn biết tuân theo thôi ạ.』 Carla nói, vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt cô.

Cô ấy có vẻ đã thích ứng được với bộ váy hầu bị cắt ngắn của mình (ý tưởng của Serina), nhưng dường như vẫn chưa thể nào quen được kiểu trang phục khiêu gợi của Quý cô Dran (cũng là ý tưởng của Serina nốt). 《TN: Mệt mỏi zl =.= 》

『Họ dường như đã nhận được rất nhiều bức thư với nội dung rằng :“Hãy mang Quý cô Dran trở lại đi”. Ta còn nghe được rằng, người gửi… đa số là những gã đàn ông trưởng thành.』

『Cái vương quốc này tốt nhất nên sụp đổ quách luôn đi…』 Cô ấy rêи ɾỉ.

『Đừng có nói kiểu đó trước mặt quốc vương chứ!』

Ánh mắt của Carla trông khá nghiêm túc, nhưng có lẽ sẽ tốt nhất cho cô ấy nếu tôi cười cho qua như thể đó chỉ là một câu đùa. Đó không phải lời xúc phạm hướng thẳng đến tôi nên chiếc vòng cổ của cô ấy đã không phản ứng, nhưng nếu có ai khác vô tình nghe được, tôi buộc phải xử cô ấy tội khi quân, nên tôi mong là cô ấy sẽ bỏ qua chuyện này.

Nói về chủ đề này có vẻ hơi nguy hiểm, thế nên tôi quyết định ngưng lại.

『Giờ thì vào chủ đề chính nào, Carla. Chỉ cho ta biết Liscia đang ở đâu?』

『Ah! Vâng. Nhưng trước hết, sao Ngài không đi thể hiện lòng thành kính với quốc vương tiền nhiệm trước đã nhỉ? Ông ấy đang đợi Ngài ở phòng khách.』

『Phải rồi, đó là phép lịch sự tối thiểu phải làm, huh. Được rồi, trước tiên hãy dẫn ta đến chỗ Ngài Albert.』

『Thần hiểu rồi. Xin mời đi lối này.』

Carla dẫn đường vào dinh thự, còn Naden và tôi đi theo cô ấy.

Sau khi được dẫn đến phòng khách, chúng tôi được tiếp đón nồng nhiệt bởi Ngài Albert và Phu nhân Elisha.

『Ồ, con rể,』 Ngài Albert chào tôi. 『Thật mừng vì con đã đến đây thăm chúng ta.』

『Con hẳn là Naden,』 Phu nhân Elisha mỉm cười nói 『Con đáng yêu hệt như những gì Liscia đã kể cho ta nghe.』

Ngài Albert bắt tay tôi, còn Phu nhân Elisha bắt tay Naden.

『Đã lâu rồi nhỉ,』 Tôi nói. 『Nhạc phụ, nhạc mẫu. Con mừng khi thấy cả hai vẫn khỏe mạnh hơn bao giờ hết.』

『C-Con là Naden. Hân hẹn được gạp Ngừi.』 Naden căng thẳng đến độ nói ngọng luôn rồi.

Thấy Naden như thế, Phu nhân Elisha cười khúc khích và ôm chặt lấy đầu cô ấy vào bộ ngực căng tròn của bà.

『Whuhwhuh?!』

Đột nhiên bị ôm ấp, Naden hoảng loạn vùng vẫy hai tay. Cô ấy hẳn là cũng đang thấy xấu hổ nữa.

Phu nhân Elisha nhẹ nhàng xoa đầu Naden. 『Con gái ta cũng sẽ kết hôn với Ngài Souma. Thế nên, Naden, nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy cứ dựa vào ta giống như mẹ của con vậy. Ta sẽ rất hạnh phúc khi có thêm một cô con gái đáng yêu giống Tomoe.』

『Mùi của Người làm con nhớ đến Tiamat Nương nương.』 Naden vòng tay ôm lấy Phu nhân Elisha. Cô ấy đã bị thuần hóa trong nháy mắt.

Một mùi hương giống với của long thánh mẫu…? Đó là mùi của tình mẫu tử, hay thứ gì đó tương tự chăng? Là một con ryuu, Naden không có ai thân thích cả. Ruby là người bạn duy nhất có ấy có được từ khi rời khỏi quê nhà. Nếu Phu nhân Elisha có thể trở thành mẹ cô ấy tại đất nước này, không gì có thể khiến tôi mừng hơn. Thật hạnh phúc khi có ai đó sẽ nuông chiều bạn như một đứa trẻ.

Khi tôi đang ngắm nhìn hai người họ với nụ cười trên môi, Ngài Albert bắt đầu cất tiếng nói.

『Con rể, chúng ta ở đây sẽ chăm sóc cho Quý cô Naden, nên hãy đến chỗ Liscia đi Con bé đang háo hức chờ đợi con ở tại mái hiên trong trang viên đấy.』

『Cảm ơn Người. Con sẽ đi ngay.』

Tôi nói lời cảm tạ đến họ, rồi để Naden lại và rời khỏi phòng khách. Sau đó, với sự chỉ dẫn của Carla, đi đến chỗ mái hiên hướng ra sân.

Tại nơi mái hiên đầy nắng, có một bàn trà đã được chuẩn bị sẵn và một người phụ nữ đang ngồi ở đó. Người phụ nữ ấy quay lưng lại với tôi, và đang ngắm nhìn những hàng cây đung đưa trong gió mùa thu.

Khi tôi ra hiệu cho Carla biết rằng đến đây là được rồi, cô ấy cúi đầu và quay gót trở về dinh thự.

Tôi nhẹ nhàng tiến đến cái bàn, ngồi vào chỗ mà tôi có thể nhìn thoáng thấy gương mặt người phụ nữ ấy. Cô ấy quay sang tôi và nở một nụ cười hiền dịu.

『Có cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy nhỉ, Souma.』

『Ừ. Anh cứ ngỡ hai ta sẽ mãi mãi không thể gặp nhau được nữa. Anh muốn được nhìn thấy em, Liscia.』

『Hehe! Em cũng thế.』 Nụ cười Liscia tươi như một đóa hoa đang nở rộ.

Đây là vị hôn thê của tôi, người tôi đã không được gặp hơn một tháng trời kể từ sau chuyến đi đến Cộng hòa Turgis. Được gặp lại cô ấy đầu tiên sau một thời gian dài, Liscia trông đã trưởng thành hơn trước đây rất nhiều.

Trong lúc trái tim tôi đang loạn nhịp vì được nhìn thấy cô ấy, tôi mở miệng, có cảm giác như mình phải nói điều gì đó. 『Tóc của em… Có phải đã dài ra không?』

『Phải. Dạo gần đây em không cắt nó đi.』

Mái tóc của Liscia, mái tóc mà cô ấy đã cắt ngắn khi đưa ra tối hậu thư đến Georg, đã dài ra bằng một nửa vào lúc tôi lần đầu gặp cô ấy.

『Em có định nuôi nó dài giống trước đây không?』 Tôi hỏi.

『Em vẫn còn đang quyết định. Em thấy thích kiểu tóc ngắn như bây giờ. Souma này, anh thấy kiểu nào hợp với em hơn?』

『Kiểu nào anh cũng thích hết.』

『Geez, anh đúng là đồ ba phải.』

『Miễn là em không biến thành đầu sư cọ, hay làm bất cứ điều gì quá đáng với mái tóc của mình, anh chắc chắn sẽ đều thích nó.』

『Em sẽ không đời nào làm thế với tóc mình đâu.』

Liscia và tôi nhìn nhau mà cười. Chúng tôi đã có một tràng cười sảng khoái, sau đó tôi gãi đầu.

『Sao anh lại mở đầu bằng cách nói về tóc của em vậy chứ? Có hàng tấn thứ anh muốn hỏi và kể cho em nghe, nhưng… anh không biết nói sao nữa.』

『Cứ từ từ mà nói thôi,』 cô ấy nói. 『Anh có nguyên một ngày hôm nay để thư giản mà, đúng không?』

『Ừm. Phải rồi nhỉ… Vậy thì, đầu tiên…』 Tôi quay mặt về phía cô ấy, cúi đầu trước Liscia với cái bụng căng tròn của cô ấy. 『Cảm ơn em vì đã mang trong mình thành viên mới cho gia đình anh, Liscia.』

『Hehe! Ý anh là gia đình của chúng ta đúng không?” Liscia nói, sửa lời tôi và mỉm cười dịu dàng. 『Nhờ chuyện này, mà giờ đây em đã được trở thành thành viên chính thức trong gia đình anh rồi.』

『Anh trước giờ vẫn luôn coi em như gia đình mình, nhưng… giờ thì cảm giác ấy của anh còn mạnh mẽ hơn trước nữa.』

Những ràng buộc máu mủ. Những ràng buộc tâm hồn. Việc cố diễn đạt chúng thành lời dường như chỉ làm giảm giá trị của chúng, nhưng lúc này tôi có thể cảm thấy chắc chắn rằng đang có một sợi dây liên kết vô cùng bền chăt giữa Liscia và tôi.

Liscia cười khúc khích. 『Vậy thì cả Aisha, Juna, và Roroa cũng cần trở thành một phần của gia đình nữa đấy.』

『Bọn họ đều đang chờ đợi ngày đứa bé này ra đời,』 Tôi nói, đặt tay lên bụng Liscia. 『Trước mắt, chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp gia đình mỗi khi có một đứa trẻ được sinh ra, và quyết định rằng dù cho đó là con của ai, chúng ta sẽ đều bắt chúng phải gọi tất cả những hoàng hậu, bất kể là vương hậu hay vương phi, bằng mẹ. Và sau đó, chúng ta có thể nuôi dạy bọn trẻ cùng nhau. Anh chắc chắn Aisha và Naden, những tộc nhân đến từ các chủng tộc sống lâu, dù sau những người khác nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ có mà thôi.』

Liscia cười hạnh phúc. 『Vậy là đám nhóc của chúng ta sẽ bỗng dưng có tới tận năm người mẹ!』

Lũ trẻ sẽ lớn lên trong vòng tay của những người mẹ, bao gồm cả Liscia, người rất có cá tính. Liệu chúng sẽ chịu ảnh hưởng từ ai, và chúng sẽ lớn lên như thế nào…? Tôi có hơi lo lắng nhưng cũng thật đáng để trông đợi.

Sau đó, chúng tôi cập nhật cho nhau những diễn biến gần đây và cùng nói những chuyện vu vơ. Liscia vui vẻ kể về chuỗi ngày nghỉ của cô ấy tại đây.

『Gần đây, anh biết đấy, em đang học nấu ăn từ mẹ.』

『Em sao, Liscia? Nhưng tại sao?』

『Tất nhiên là vì em muốn đứa bé sẽ được ăn những món ngon do chính tay em nấu rồi. Bên cạnh đó, anh cũng cũng biết nấu ăn mà, đúng không? Việc em nấu ăn dở hơn cha của nó thật không ổn chút nào.』

Để nghĩ rằng Liscia, người luôn dành mọi thời gian rảnh rỗi để tham gia các buổi huấn luyện dành cho binh lính, sẽ học cách để trở thành một nàng dâu đích thực một cách nghiêm túc… Nó thật xúc động, theo một cách nào đó.

『Thế? Kết quả đến giờ sao rồi?』 Tôi hỏi

『Em đã tự nướng chỗ đồ ăn nhẹ đằng kia đấy.』 Cô ấy chỉ vào một chiếc đĩa lớn đầy ắp bánh nướng và bánh quy ở trên bàn.

Đồ ăn nhà làm bởi Liscia, huh? Nhìn chúng cũng không tệ, vậy nên mùi vị chắc sẽ ngon thôi.

Tôi lấy một miếng bánh quy rồi cho vào miệng. 『Để xem nào… Nhoàm.』

Một vị ngọt đến khó tả lan tỏa trong vòm miệng tôi. Cô ấy cho nhiều đường quá rồi. Và, có lẽ khi nhào bột cô ấy đã dùng sức hơi quá. Còn nữa, bơ cũng đã bị tan hết, làm cho bánh bị khô khi nướng lên.

Tôi nhìn Liscia, mồ hôi chảy ròng ròng. 『Ermm… Anh rất muốn nói là nó ngon, nhưng mà… Nghĩ đến việc em định để cho con chúng ta ăn thì… anh không thể nói dối em được.』

『Em biết. Có thể nói em đã làm rối tung hết cả lên.』 Liscia cười nhạt, nhưng bàn tay cô ấy nắm chặt lại. 『Bây giờ em chỉ làm được có bấy nhiêu thôi. Nhưng một ngày nào đó, em chắc chắn mình sẽ làm cho nó ngon hơn.』

『Đúng rồi đấy,』 tôi gật gù nói. 『Anh rất mong chờ đến ngày đó.』

『Ờm… Nhưng chuyện là, Carla bắt đầu học cùng lúc với em, và cô ấy tiến bộ nhanh hơn rất nhiều. Em cứ nghĩ bọn em giống nhau, nên em đã có một khoảng thời gian khó khăn để chấp nhận nó.』

『Ừ thì, ý anh là, Carla có mang dòng máu của Excel trong người mà.』

Mẹ của Carla, Accela, là con gái của Excel. Cô ấy cũng là họ hàng với Juna, người được coi là một tượng đài của sự đảm đang trong giới phụ nữ, nên chắc cô ấy cũng có tiềm năng mạnh mẽ trong mấy việc nội trợ.

Liscia thở dài, 『Nếu nói như thế, thì mẹ của em cũng giỏi nấu nướng đấy…』

『Cũng có thể do em bị ảnh hưởng quá nhiều từ Georg, giáo viên của em hồi còn trong quân đội thì sao?』

『Urkh,… Em không thể phủ nhận chuyện đó.』

Chúng tôi cứ tiếp tục nói mấy chuyện vẩn vơ như thế. Được cùng nhau chuyện trò những chuyện không đầu không đuôi… thật sự cũng vui đấy chứ.

Sau đó, đột nhiên, Liscia làm vẻ mặt nghiêm túc. 『Souma. Hôm nay anh đến tận không phải chỉ để gặp em đúng không?』

Tim tôi hẫng một nhịp khi nghe cô ấy nói thế.

『…Em nhận ra rồi sao?』

『Phải, em có thể thấy rằng anh, trong lúc đang nói chuyện với em, cứ như thể đang cố giấu em một điều gì đó khó nói lắm vậy.』

『…』

『Có phải anh đã tìm thấy một ứng viên vương hậu mới rồi không?』 Liscia nhìn tôi chằm chằm, tôi vội vã lắc đầu.

『Không, không! Chỉ là, ừm… chúng ta sẽ sắp sửa gửi quân đội lên phía bắc.』

『“Phía bắc”, ý anh là Liên minh các quốc gia Phương Đông sao?』

『Đúng vậy. Có vẻ như những cuộc tấn công đến từ Lãnh địa Quỷ đang ngày một gia tăng. Nếu Liên minh Phương Đông thất thủ, vương quốc chúng ta cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng. Dựa theo hiệp ước giữa chúng ta với Đế quốc, chúng ta phải gửi tiếp viện.』

Khi tôi thuật lại nội dung buổi nói chuyện của tôi với Đế quốc, Liscia lộ ra vẻ mặt lo lắng. 『Anh cũng sẽ đi ư?』

『Phải,』 Tôi thú nhận. 『Vì vậy… chắc phải rất lâu sau chúng ta mới có thể gặp lại nhau.』

『Tại sao chứ? Chuyện lần này khác với khi anh chiến đấu với đội quân của Amidonia.』 Giọng điệu của cô ấy không trách cứ tôi, nhưng tôi có thể hiểu rằng cô ấy thực lòng không muốn tôi đi. 『Lúc đó, do anh chỉ mới được trao cho ngai vàng, và binh lính sẽ không tin tưởng anh nếu anh không thân chinh dẫn quân ra trận. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đã coi anh là quốc vương của họ. Sao anh không thể giao lại chuyện này cho một chỉ huy như Ngài Ludwin cơ chứ?』

『Để đề phòng những chuyện không thể lường trước, anh muốn mang theo những chiến binh mạnh mẽ như Aisha và Naden,』 Tôi nói. 『Sẽ tốt hơn nếu anh ở đó để dẫn dắt họ. Ngoài ra, bản thân anh cũng muốn được tận mắt nhìn thấy tình hình ở phương bắc thời điểm hiện tại.』

Những thông tin về Julius có thể sẽ khiến cô ấy lo lắng, nên tôi chắc sẽ bỏ qua nó.

Tôi đứng dậy, bước ra phía sau Liscia, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. 『Thật đau đớn khi không thể bên cạnh em cho đến ngày sinh nở, nhưng hôm nay, khi anh nhìn thấy em cùng với đứa bé đang lớn dần trong bụng em, anh càng thêm chắc chắn rằng mình phải đến phương bắc. Sau tất cả, anh muốn cho đứa con của mình được sống trong vương quốc tuyệt vời nhất.』

『Souma…』 Lisha nhắm nghiền mắt trong khi tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Có một khoảng lặng giữa chúng tôi, cuối cùng Liscia nhẹ nhàng đặt tay cô ấy lên tay tôi và mỉm cười.

『Em hiểu rồi. Nhưng mà hãy chắc chắn rằng anh sẽ quay về với em đấy.』

『Đương nhiên rồi. Nếu có gì nguy hiểm, anh sẽ cong mông lên mà chạy thật nhanh. Anh không thể nào chết khi còn chưa thấy mặt còn mình được.』

Cô ấy cười khúc khích. 『Đã nói là phải làm được đấy nhé. Em cùng mấy nhóc này sẽ đợi anh trở về.』

『Đã rõ.』 Tôi gật đầu quả quyết, nhưng sau đó ngay lập tức chú ý vào những từ Liscia vừa nói. 『…Huh? Mấy nhóc này?』

Khi tôi lặp lại những từ đó, Liscia nhìn tôi một cách trống rỗng rồi nói, 『Sao? Vậy là Hilde chưa nói nói với anh à? Em đang mang song thai.』

『Huh…? Whahhhhhhhh?!』

Tin này gây sốc thật! Tôi bỗng nhiên sắp được trở thành cha của một cặp sinh đôi!

Cô ấy nói tôi mới để ý thấy, đúng là bụng Liscia có hơi lớn so với thai kỳ của cổ. Nhưng mà vẫn, sinh đôi, huh…

Cái cảm giác rằng tôi bằng mọi giá phải trở về nhà an toàn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

.--------------------------------------------------------------

~Etou, tuần tới deadline hơi nhiều nên có lẽ cuối tuần (24/10) sẽ không có chap mới đâu. Tuần tiếp theo mình sẽ up lại bình thường. Cảm ơn đã ủng hộ~