Muốn Gần Anh Một Chút

Chương 26

Trần Minh không ngờ đến đây lại có thể gặp được anh chàng bad boy này, nếu nhìn xéo sang một chút có thể thấy mấy cô gái đang nhìn anh ta với ánh mắt thèm thuồng.

Hàn Thư cũng nhìn thấy cậu, anh không che dấu nổi vẻ mặt bất ngờ, vui vẻ chạy đến chỗ cậu.

Bỏ lại là hàng nghìn cặp mắt ghen tị với cậu.

"Ay!! Không ngờ lại gặp được cậu ở đây nha. Chia tay thằng kia chưa?"

Rất thẳng thắng, ai thông minh một chút liền biết ngay ý của anh là gì.

Trần Minh:....

Thấy cậu không trả lời, Hàn Thư cũng tự thấy mình vô duyên, đành cười trừ nói qua chuyện khác.

"Ờ... Gặp nhau lần này là lần thứ hai rồi, tôi còn chưa biết được tên cậu nữa, trong khi cậu đã biết tên tôi. Thật không công bằng!"

Hàn Thư vội vàng nói tiếp:

"Đây cũng tính là duyên số đi, vậy nhanh nói tên cậu cho tôi nghe đi. À...còn cung của cậu nữa!"

Không biết lí do gì, Hàn Thư bây giờ trong đầu Trần Minh được gắn thêm cái mác, người chơi hệ chiêm tinh, phong thủy, một gen Z chính cống.

"Tôi tên Trần Minh, xin lỗi vì lần trước không nói tên mình cho cậu, để cậu thiệt thòi rồi!"

"Tuổi của cậu nữa"

"Chi?!!"

"Nhanh lên đừng hỏi nhiều."

Anh có ngu mới nói mình muốn Trần Minh kêu mình bằng anh. Trước giờ anh không quan trọng tuổi tác, nhưng lần này, ước muốn làm người trưởng thành bỗng bùng cháy đầy mạnh mẽ.

" 25 tuổi"

Hàn Thư hụt hẫng, cơ hội làm anh đã vụt mất, chợt anh nhớ ra gì đó, mím môi, hồi hộp hỏi:

"Thế còn tháng, cậu sinh tháng mấy?"

Trần Minh cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn trả lời:

"Tháng 11, còn cậu, nghe cậu hỏi vậy chắc chúng ta bằng tuổi nhỉ?!"

Đúng vậy, chúng ta cùng tuổi, nhưng tôi lại nhỏ tháng hơn cậu đó, Hàn Thư hoàn toàn gục ngã.

Một kẻ sinh tháng 12 như hắn mà đòi đi so tháng với người ta.

Trần Minh phát hiện biểu tình của Hàn Thư thay đổi liên tục qua từng câu hỏi, rất đa dạng, cũng rất nực cười.

Cậu nhịn không được mà cười ra tiếng.

Nghe thiếng cười của Trần Minh, Hàn Thư thật sự muốn kiếm cái lỗ để đúc đầu xuống cho đỡ quê, anh nghĩ là cậu đã biết được suy nghĩ của anh nên cười mình, ai ngờ là Trần Minh lại cười vì lí do khác.

Hai người vừa đi dọc bờ biển, vừa trò chuyện, bọn họ mới gặp mà như thân từ lâu, nói mãi mà không hết đề tài, không khí rất hài hòa.

Lê Phong cùng mẹ về nhà, đợi hắn ở sảnh là cha của hắn và ông bà. Hắn rất bất ngờ, trong lòng hắn cảm nhận được sự căng thẳng vô hình bây giờ.

Bà của hắn thấy cháu mình về tới, mừng rỡ lại xem hắn, cưng chiều hỏi hang.

Ông của hắn mặc dù đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng ở bên ngoài lẫn trong nhà vẫn rất cao, nhìn vợ mình cười thiếu điều muốn tới mang tai, lắc đầu bất lực.

"Bà cứ mãi chiều nó như thế, nó không hư mới lạ."

Bà hắn lập tức phản bác:

"Hư thì có sao, bù lại nó rất giỏi đấy thôi, sau này lấy vợ, sẽ tự động trưởng thành, hiểu chuyện hơn thôi! Đúng không Lê Phong!"

Lê Phong trong lòng bỗng dưng trở lạnh, hắn im lặng không muốn lên tiếng.

Mỹ Ngọc lúc này cũng nói bồi vào:

"Dạ mẹ nói phải lắm, con cũng có tìm thử đối tượng cho Lê Phong thấy con gái của nhà Lý rất tốt, phải nhanh lên để không thì lỡ mất con bé."

Ý rất rõ ràng, đây là ép hắn kết hôn.

Mỗi người một câu, thúc ép hắn chấp nhận.

Lê Phong cảm thấy người mình nặng triễu, hắn muốn đồng ý cho qua, giống như tưd trước đến giờ, mặc kệ gia đình bày bố.

Chợt, khuôn mặt thất vọng của Trần Minh xuất hiện trong đầu Lê Phong, hắn bất giác từ chối gia đình.

Nhận thức được điều mình vừa nói, trong sảnh bây giờ đã yên tỉnh lạ thường, ánh mắt mọi người dồn về phía hắn.

Ánh mắt bất lực của mẹ và bà, ngạc nhiên của cha, có cả tức giận của ông hắn.

Lời đã thốt lên cũng không thu lại được, Lê Phong cũng không muốn chối bỏ.

Hắn hít một hơi thật sâu, thẳng thắn đối diện với gia đinh mình, lập lại lần nữa:

"Con sẽ không kết hôn, con chỉ cưới người mình yêu thôi. Còn cô Lý gì đó, con còn chưa gặp mặt lần nào đã bảo con kết hôn với cô ta, cái này nói đúng hơn là hôn nhân của mấy người hứ đâu phải của con!!!"

Ông hắn tức giận mắng:

"Mày đang hỗn láo với người trong nhà chỉ vì thằng đàn ông kia chứ gì, thằng đó không thể sinh con cho mày, làm sao nối dỗi tông đường."

Thì ra cả nhà đều biết việ hắn quen Trần Minh, mới ép buột hắn mau chóng kết hôn.

Lê Phong mệt mỏi nhìn ông của mình.

"Nhà mình rất giàu có, tiếp thu đủ loại kiến thức, nhưng không ngờ vẫn lạc hậu đến thế. Muốn có con hả, có thể nhờ y học can thiệp. Không cần phải ngư khỉ mà đi nói dỗi tông đường, lo lắng bị tuyệt chủng."

Nói rồi hùng hồn bỏ đi.

Một mối quan hệ, hai còn người, hai thế giới, nhưng chung một trái tim.