Muốn Gần Anh Một Chút

Chương 25

Vài ngày sau, Trần Minh phải đi công tác ở Đà Nẵng, Lê Phong không vui chút nào, hắn không muốn cho cậu đi, dù muốn hăy không thì cũng chẵng làm gì được.

Lê Phong đi theo Trần Minh đến sân bay để tiễn cậu, việc đi công tác không tránh khỏi có người khác đi cùng và ngườ đi cùng Trần Minh...là Nguyên Vũ.

Hắn cảm thấy đi cùng đó rất quen mắt. Một lúc sau mới nhớ ra, là cái tên đi cùng với Trần Minh khi lần đầu đến công ty hắn, càng nhớ càng tức, lúc đó Trần Minh cùng tên này còn rất thân mật.

Cảm giác khó chịu, bực tức xâm chiếm lấy hắn, hắn ngỏ ý với Trần Minh là muốn đi theo, cậu không cho, cậu bảo hắn còn phải quản lí công ty với lại lần công tác này chỉ hai tuần.

HAI TUẦN! Ít nhỉ, có nhiêu đâu, nữa tháng hà, có nữa tháng hà!

Lê Phong ngoài mặt tỏ ra ngoan ngoãn đồng ý, bên trong thì bắt đầu tìm lời nói dối hợp lý để lúc gặp cậu ở Đà Nẵng sẽ không bị nghi ngờ.

Lê Phong làm nũng, Trần Minh dỗ dành, hoàn toàn quên mất sự có mặt của Nguyên Vũ. Y ho khan một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình. Trần Minh bấy giờ giật mình nhìn y, rồi ngại ngùng xin lỗi y.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào bên trong thôi!"

Y đi đến giúp Trần Minh chuyển hành lí. Đợi lúc Trần Minh đi trước, Nguyên Vũ bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Lê Phong cười nhẹ.

Một nụ cười đầy ẩn ý.

Nhìn thấy hành động đó của Nguyên Vũ, Lê Phong tức muốn vỡ não. Khi hai người họ đi vào, hắn tức tốc chạy về nhà chuẩn bị hành lý.

Nhưng khi hắn vừa về đến nhà, đứng chờ hắn là một người phụ nữ trung niên rất sang trọng, nhờ bảo dưỡng tốt nên trông bà trẻ hơn nhiều so với thuổi thật.

"Mẹ bảo con về Cần Thơ để quản lí chi nhánh, sẵn tiện về nhà thăm ông bà. Trong khi ông bà chờ đợi ở nhà thì con lại chạy đến đây ở là sao?"

Không sai, người phụ nữ đó là mẹ của Lê Phong_ Mỹ Ngọc.

Nếu ai hiểu bà thì đều biết hiện tại bà đang cho Lê Phong một bậc thang để xuống. Nếu hắn nghe lời mà về nhà thì bà sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, còn không, người gánh hậu quả sẽ là Trần Minh.

Nếu ra tay trực tiếp với Lê Phong sẽ không có nhiều sức đe dọa, vì hắn là con trai của bà, bà sẽ không dám ra tay nặng. Nếu dời việc đó lên người khác, nhất là người mà Lê Phong đang để ý, hắn sẽ biết điều mà lui bước.

Đối diện với mẹ mình trước mắt, Lê Phong lựa chọn giả ngu, hắn cười khờ, chạy đến làm nũng với Mỹ Ngọc.

Hắn đánh trống lãng sang chuyện khác. Bị hắn làm nũng như thế, Mỹ Ngọc không tỏ thái độ gì, vẫn giữ im lạnh nhìn hắn, Lê Phong vẫn cứ làm nũng, được một lúc thì bà cũng không thể làm ngơ nữa, nhịn không được mà sủng nịnh nhìn hắn.

Thấy đã dỗ mẹ hết giận, Lê Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc mẹ hắn yêu cần hắn về nhà, hắn đành nghe lời mà đi về cùng bà.

Việc Lê Phong bị mẹ bắt về nhà, Nguyên Vũ đều biết. Vì đó, đều nằm là do y giật dây và nói với Mỹ Ngọc.

Tiếp theo Lê Phong sẽ bị xử lý như thế nào, Nguyên Vũ không quan tâm, cái y muốn là Lê Phong không thể tới gần Trần Minh.

Y sẽ chấp nhận và chũ phúc nếu Trần Minh yêu người khác, nhưng người đó không thể là Lê Phong. Hắn không xứng!

Tại sao y biết Trần Minh và Lê Phong quen nhau? Sau hôm nghe được cậu nói chuyện với A Tú, y đã lái xe đến nhà Trần Minh, y thấy Lê Phong đang cười vui vẻ, ôm lấy cậu, còn hôn một cái.

Hừ.

Thả lỏng lại khuôn mặt, Nguyên Vũ quay sang nói chuyện với Trần Minh.

"Hồi nãy, sao Lê Phong lại ở đây vậy, hai người các cậu.....?"

Cái mặt tò mò của Nguyên Vũ khiến Trần Minh cảm thấy thật mắc cười, cậu cũng không muốn giấu giếm với người anh tốt này, thẳng thắng thừa nhận.

"Đang yêu đương."

Nguyên Vũ giả vờ kinh ngạc, lên giọng hỏi cậu:

"Quen nhau như nào? Em không nghe lời anh khuyên hả?!!!"

Biết người trước mắt rất lo lắng cho mình, Trần Minh vội vàng giải thích, nói rõ với anh những gì mình nghĩ về mối quan hệ với Lê Phong, Nguyên Vũ mới cho qua.

Lần trước cậu dễ dàng tha thứ cho Lê Phong như vậy, là do cậu không đặt nhiều kì vọng vào mối quan hệ này. Nhưng trớ trêu thay, cậu còn yêu hắn quá nhiều, cũng không muốn ngược đãi mình đành đặt cược một lần nữa, mà lần đặt cược này, lời hay lỗ, cậu cũng không để ý.

Bay đến Đà Nẵng, Trần Minh cùng Nguyên Vũ đi thẳng đến khách sạn đã đặt. Trần Minh không mệt lắm nên cậu định đi ngắm biển một chút. Công ty không bạc đãi bọn họ chút nào. Khách sạn hai người đang ở là khách sạn năm sao, phòng nào cũng có thể nhìn ra biển.

Ủa quên, cậu đang đi với chủ công ty mà.

Đang đi dọc trên bãi biển, Trần Minh đυ.ng phải người quen.

Là anh chàng bad boy ở Phú Quốc, Hàn Thư.